Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 20

Đêm đó Trạm Vi Dương lại suôn sẻ ngủ ở trong phòng của Bùi Khánh. Cậu cũng không biết vì sao mình lại thích Bùi Khánh như vậy, cảm thấy khi ở chung với Bùi Khánh rất thoải mái, rất vui vẻ, rất có cảm giác an toàn.

Thực ra Bùi Khánh cũng không dành quá nhiều thời gian để ý cậu, lúc cậu nằm bên người anh thì Bùi Khánh bật đèn bàn rồi đọc sách chuyên ngành, bên trong phòng rất yên tĩnh, lâu lâu vang lên tiếng lật sách của Bùi Khánh.

Lúc này điện thoại của Trạm Vi Dương vang lên âm báo tin nhắn, trong không gian yên tĩnh có chút đột ngột, cậu sợ làm ồn ảnh hưởng Bùi Khánh đọc sách liền vội vàng tắt âm di động.

Tin nhắn trên điện thoại là Trần U U gửi tới, y nói với Trạm Vi Dương: “Tối nay tớ đã tìm anh Vũ rồi, ảnh nói có thể giúp chúng ta chỉnh Tạ Linh, cậu cảm thấy lúc nào thì thích hợp?”

Trạm Vi Dương nhìn thoáng qua Bùi Khánh, mặc dù Bùi Khánh cũng không có để ý tới cậu nhưng cậu vẫn kéo chăn bông lên che kín cả người, sau đó mới nhắn lại trả lời Trần U U: “Tốt quá rồi! Cần bao nhiêu tiền nơi?”

Trần U U rất nhanh đã nhắn lại: “Anh Vũ nói ảnh với tớ là anh em nên không cần tiền, mua vài điếu thuốc cho ảnh với anh em của ảnh là được rồi.”

Trạm Vi Dương nằm lì ở trên giường, trong chăn chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại di động hắt ra phản chiếu trên mặt, cậu nở nụ cười kèm chút vui vẻ: “Anh Vũ tốt quá nha!”

Trần U U trả lời: “Cũng được.”

Trạm Vi Dương gõ chữ: “Vậy trưa thứ bảy sau khi tan học thì thế nào?”

Trần U U nói: “Chắc là được thôi, mai tớ gọi điện cho anh Vũ, anh em ảnh ok thời gian là được.”

Trạm Vi Dương: “Vậy tớ đi mua thuốc trước? Mua thuốc gì đây?”

Trần U U: “Không vội, xong việc rồi lại nói.”

Trạm Vi Dương đang định gõ một chữ “Được” thì chăn trên đỉnh đầu đột nhiên bị người xốc lên.

Bùi Khánh nhìn cậu, hỏi: “Đang làm gì thế?”

Trạm Vi Dương vội vàng tắt màn hình điện thoại, cậu xoay người đối mặt với Bùi Khánh: “Em sợ làm ồn đến anh.”

Bùi Khánh nói: “Không đâu, anh chuẩn bị ngủ.” Nói xong, anh đặt sách lên tủ đầu giường, vươn tay tắt đèn bàn.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, Trạm Vi Dương chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, cảm thấy giường chiếu nhẹ nhàng rung chuyển.

Một lát sau, người bên cạnh yên tĩnh lại.

Trạm Vi Dương ở trong bóng đêm vẫn lẳng lặng nghe, thật lâu sau cũng không nghe được tiếng thở của Bùi Khánh, thế là nhịn không được xích lại gần anh một chút, mãi đến khi nghe thấy tiếng thở nhẹ bên tai, đồng thời cũng cảm nhận được hơi nóng.

Một bàn tay đột nhiên chặn mặt cậu lại, bịt kín miệng và mũi cậu, cậu nghe Bùi Khánh nói: “Em làm gì vậy?”

Lúc này Trạm Vi Dương mới nhận ra mình nhích quá gần, chút nữa là dán lên cả mặt Bùi Khánh rồi, cậu dùng cái miệng đang bị che kín mơ hồ nói: “Em nghe tiếng thở của anh một chút.”

Bùi Khánh vẫn bịt miệng cậu: “Nghe tiếng thở của anh làm gì?”

Trạm Vi Dương nói: “Khi còn nhỏ baba em cũng lén nghe tiếng thở của em, em cũng lén nghe của ba.” Trạm Vi Dương cảm thấy mình hơi không thở nổi, xoay mặt đi để gò má dán lên lòng bàn tay Bùi Khánh.

Làm da của cậu mềm mại lại mịn màng, hơi lạnh một chút, giống như bạch ngọc lạnh lẽo, trượt trên lòng bàn tay Bùi Khánh.

Bùi Khánh vốn nên thu tay lại, nhưng ngón tay anh lại vuốt ve lướt qua gương mặt Trạm Vi Dương, trượt đến bên tai thì vuốt vuốt vành tai, hỏi: “Hồi nhỏ có phải em từng bị bệnh gì không?”

Trạm Vi Dương run rẩy, từ lỗ tai đến mặt cậu đều hơi nóng lên, nói bằng giọng không rõ ràng lắm: “Phải không? Không nhớ nữa.”

Cậu rất thích cảm giác lúc Bùi Khánh sờ mặt mình, thế nhưng Bùi Khánh đã nắm tay lại dời đi, cậu lưu luyến không thôi thế là trong bóng tối tìm kiếm bàn tay của anh.

Bùi Khánh hỏi: “Ba từng dẫn em đi khám bác sĩ chưa?”

Trạm Vi Dương đột nhiên rụt về sau: “Em không muốn gặp bác sĩ.”

Giọng điệu Bùi Khánh ôn hòa: “Anh không dẫn em đi gặp bác sĩ đâu, đừng sợ.”

Trạm Vi Dương nằm lên gối đầu của mình, cậu nói: “Chúng ta ngủ đi.”

Bùi Khánh đáp: “Được, ngủ ngon.”

Trạm Vi Dương nhắm mắt lại, năm giây sau, cậu nghe thấy giọng nói kia mơ hồ nói với mình: “Trạng thái yêu đương tiêu cực tăng, trừ 2 điểm. Điểm của người dùng hôm nay: 40 điểm.”

Cậu lập tức mở to mắt, rồi yên lặng buông tiếng thở dài, kéo chăn lên che hết mặt xong mới tiếp tục ngủ.

Hôm sau đến trường, Trần U U có vẻ hơi phấn khích.

Trong lớp học không tiện nói chuyện, sau giờ cơm trưa, cả hai ngồi xổm ở một góc sân bóng thảo luận trưa thứ bảy làm sao để chặn đường Tạ Linh.

Bọn họ đã biết trưa thứ bảy sau khi tan học Tạ Linh sẽ đạp xe về nhà, Trần U U mở bản đồ trên di động ra, xem xét những nơi hắn phải đi qua trên đường về nhà và thiết kế một địa điểm phục kích.

Trần U U phóng to bản đồ lên, đoạn đặt điện thoại xuống đất, một tay chỉ vào đầu một hẻm nhỏ trên bản đồ, một tay dùng sức bứt cỏ dại trên đất lên, nói: “Nơi, nơi này ít người.”

Trạm Vi Dương nhìn thoáng qua bản đồ, lại nhìn y tùy ý nhổ cỏ rồi ném xuống đất, liền mở miệng nói: “Cậu đừng nhổ cỏ nữa.”

Trần U U không hiểu nổi: “Gì cơ?”

Trạm Vi Dương nói: “Cỏ chết hết rồi.”

Trần U U nói: “Vậy thì, thì sao?”

Trạm Vi Dương không muốn cãi nhau với Trần U U, cậu âm thầm nhặt một hòn đá nhỏ rồi đào hố trên mặt đất, sau đó trồng lại cỏ mà Trần U U đã nhổ.

Trần U U mặc kệ cậu, tiếp tục nói: “Chỉ là có, có một vấn, vấn đề!”

Trạm Vi Dương đang chăm chú đào hố, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”

Trần U U phiền não ngẩng đầu nhìn về phương xa, nơi đó là sân bóng rổ, giữa trưa cơm nước xong xuôi Tạ Linh liền chơi bóng rổ cùng vài nam sinh khác. Y nhìn một hồi, rồi nói: “Hết, hết giờ học chúng, chúng ta mới cùng, cùng đi theo Tạ Linh được, vậy nên không, không thể đảm bảo có thể đuổi, đuổi kịp nó, cũng không thể đột, đột nhiên lao ra khỏi lớp mà, mà đuổi theo nó được. Thêm nữa, nếu giáo viên dạy, dạy lố giờ tiết cuối thì, thì chúng ta phải, phải làm gì bây giờ?” Y giữ hơi nói nguyên một tràng dài như vậy, gần như khiến bản thân ngạt chết.

Trạm Vi Dương ngẩng đầu lên, nói: “Cái gì?”

Trần U U tức khắc nổi cơn thịnh nộ, y vươn tay bóp cổ Trạm Vi Dương lắc qua lắc lại, “Cậu đi chết, chết đi!”

Hòn đá nhỏ rơi khỏi tay Trạm Vi Dương, cậu duỗi tay nắm lấy tay Trần U U muốn tự cứu mình, khiếp sợ nói: “Tớ sắp chết rồi.”

Trần U U buông cổ cậu ra, nhặt điện thoại của mình từ dưới đất lên, đoạn đứng dậy phủi phủi mớ cỏ dính trên điện thoại, rồi nói với Trạm Vi Dương: “Hôm nay đã, đã là thứ sáu rồi, cậu suy nghĩ kỹ ngày, ngày mai tan học làm, làm sao kéo dài thời, thời gian của Tạ Linh một, một chút, rồi chúng ta lại, lại hành động!” Y vốn định thêm một từ “over!” ngầu lòi phía sau, nhưng lại nghĩ bản thân lúc nói hẳn là sẽ lại cà lăm, thế nên liền trực tiếp rời đi.

Trạm Vi Dương vội vội vàng vàng chôn một ít cuối cùng xuống đất, đoạn đứng lên vỗ tay phủi đi bụi đất, sau đó đi theo Trần U U rời khỏi sân tập.

Hai người một trước một sau đi ngang qua một sân trống bên cạnh sân chơi bóng rổ của Tạ Linh.

Khi Trạm Vi Dương đi ngang qua thì quả bóng của đám Tạ Linh bình bịch bình bịch nảy trên mặt đất rồi lăn đến bên chân cậu.

Học sinh lớp mười không biết Trạm Vi Dương, nên chỉ lớn tiếng gọi cậu: “Soái ca, ném giúp quả bóng qua đây với.”

Trạm Vi Dương nhặt bóng lên đi về phía bọn họ, lúc nhìn thấy học sinh kia vươn tay muốn nhận banh, cậu bất thình lình nảy sinh xúc động, liền đập đập bóng tiến về phía trước, dẫn banh qua người sau đó ném rổ bằng một tư thế đẹp mắt.

Bóng vào rồi.

Trạm Vi Dương vui vẻ đến độ muốn nhảy dựng lên, thầm nghĩ mình cũng có thể chơi bóng rổ với Bùi Khánh, không cần Trạm Vi Quang nữa.

Đến khi cậu xoay người lại thì thấy toàn bộ người trên sân đều đang nhìn mình, bao gồm cả Tạ Linh, cậu lập tức hơi căng thẳng, vội vội vàng vàng nói: “Xin lỗi.” Sau đó chạy đuổi theo Trần U U.