Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 37

Buổi tối, Trạm Bằng Trình ngồi yên trong phòng mình chờ đợi, khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên trên hành lang, ông lập tức đứng dậy đi ra mở cửa phòng.

Trạm Vi Dương đang ôm quần áo để thay và để giặt trong tay chuẩn bị đi vào phòng tắm, nghe được tiếng mở cửa liền kinh ngạc rồi dừng bước, cậu nhìn về phía Trạm Bằng Trình: “Baba.”

Trạm Bằng Trình mỉm cười, dùng giọng ôn hòa hỏi cậu: “Còn chưa tắm rửa sao?”

Trạm Vi Dương gật đầu, “Dạ.”

Trạm Bằng Trình nói: “Vậy nhanh đi đi.”

Trạm Vi Dương nói: “Dạ.” Sau đó đi vào phòng tắm, đoạn khóa cửa từ bên trong.

Trạm Bằng Trình thở dài một hơi, ông lui về phòng khóa cửa lại, tâm tình có chút lo lắng và bất an ngồi xuống giường mình, bắt đầu tiếp tục chờ đợi.

Đợi hơn mười phút, ông nghe tiếng mở cửa phòng vệ sinh vang lên bên ngoài, thế là lại vội vàng chạy chậm ra mở cửa phòng, nhìn thấy Trạm Vi Dương đã tắm xong rồi đang ra khỏi phòng tắm, ông gọi cậu lại: “Dương Dương.”

Trạm Vi Dương quay đầu nhìn ông, “Baba.”

Trạm Bằng Trình nói: “Dương Dương hay là vẫn qua ngủ với baba đi, đừng đi thêm phiền cho anh họ.”

Trạm Vi Dương nghe vậy, nhìn thoáng qua phòng Bùi Khánh lúc này đang đóng chặt cửa, cậu xoắn xuýt hồi lâu mới nói: “Con không muốn ngủ chung với baba.”

Trong nháy mắt đó, Trạm Bằng Trình tựa như sét đánh ngang tai, giọng điệu ông không kìm được hoảng hốt: “Sao vậy con? Dương Dương không yêu baba nữa sao?”

Trạm Vi Dương nói: “Con mười bảy tuổi rồi, không thể ngủ chung với baba được nữa, nếu không người khác sẽ cười con.”

Trạm Bằng Trình làm bộ tức giận nói: “Ai dám cười con? Baba đi chỉnh nó!”

Trạm Vi Dương chỉ chỉ phòng của mình: “Trạm Tụ Tùng.”

Trạm Bằng Trình khẽ chau mày một cái, sau đó mỉm cười nói với Trạm Vi Dương: “Em con còn chưa hiểu chuyện, lời của nó con đừng để bụng.”

Trạm Vi Dương lui về sau nửa bước, nói: “Không ngủ chung với baba đâu.”

Trong lòng Trạm Bằng Trình ít nhiều có hơi tổn thương, nhưng lại không thể so đo với con trai nhỏ nhà mình được, cuối cùng chỉ có thể nói: “Thôi được rồi, buổi tối con đi ngủ với Khánh ca nhất định phải ngoan đó, đừng có gây thêm phiền phức cho anh.”

Trạm Vi Dương gật gật đầu, cậu xoay người muốn đi, đi được hai bước không biết nghĩ gì đó liền quay người lại, nói với Trạm Bằng Trình: “Baba đi ngủ sớm đi.”

Trạm Bằng Trình bất đắc dĩ đáp: “Được được được, baba đi ngủ đây.” Nói xong, ông vươn tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Lúc Trạm Vi Dương đi vào phòng Bùi Khánh thì thấy anh đang ngồi trên cửa sổ lồi, cậu theo thói quen nhìn thăm dò trước, sau đó mới từ khe hẹp cửa lách mình đi vào, đoạn khẽ khép cửa phòng lại.

Cậu thấy Bùi Khánh chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mà không nhìn mình, thế là đi qua, giơ tay lên lắc lắc trước mặt anh.

Bùi Khánh lúc này mới nhìn về phía cậu.

Trạm Vi Dương cẩn thận gọi: “Khánh ca?”

Bùi Khánh đột nhiên giang hai tay ôm lấy Trạm Vi Dương, bởi vì anh đang ngồi nên thấp hơn một đoạn so với Trạm Vi Dương đang đứng, cho nên cánh tay vừa vặn ôm eo Trạm Vi Dương, mặt dán lên ngực cậu.

Trạm Vi Dương ngây ngẩn cả người, không dám cử động dù chỉ một chút, có điều vẫn nhỏ giọng kêu: “Khánh ca?”

Giọng Bùi Khánh trầm thấp, anh nói: “Để anh trai ôm một lát.”

Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Được ạ” Chỉ cần là anh trai muốn, thì ôm bao lâu cũng được cả.

Có điều cậu không biết Bùi Khánh bị làm sao, nên có chút bối rối lại luống cuống, không thể lý giải được cảm xúc đột ngột của Bùi Khánh lúc này, chỉ là cảm giác được tim mình bắt đầu dồn dập từng chút một, dần dần trở nên nhanh hơn.

Cả hai đều mặc đồ ngủ khá mỏng, thân thể dán vào nhau rất nhanh liền có thể cảm nhận được sức nóng trên cơ thể đối phương, mùi sữa tắm giống nhau, nhưng lại có chút khác biệt, hương vị riêng thuộc về một thanh niên anh tuấn và một cậu thiếu niên sạch trong, cứ như vậy quyện lại với nhau.

Nhịp tim Trạm Vi Dương càng lúc càng nhanh, cậu cảm thấy cả người dường như run rẩy bất an, mà cậu lại vừa mới tắm rửa xong, cơ thể bất giác nóng lên, thắt lưng bị cánh tay Bùi Khánh ôm lấy thậm chí còn rịn ra chút mồ hôi.

Cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy đích thị là đỉnh đầu của Bùi Khánh, đoạn giơ tay lên sờ tóc anh, sau đó lại trượt tay xuống trên mặt, thật ra cậu đã nhận ra phần nào nông nóng trong cảm xúc của Bùi Khánh, cho nên muốn an ủi anh, ngón tay cậu đặt trên mặt Bùi Khánh, hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thế nhưng khi mở miệng, cậu lại cảm thấy giọng mình có hơi khàn.

Bùi Khánh không trả lời mà chỉ lẳng lặng ôm Trạm Vi Dương, rất lâu sau anh mới buông tay ra đoạn ngồi thẳng người dậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trạm Vi Dương, nói với cậu: “Không có gì, chỉ là muốn ôm em.”

Trạm Vi Dương nhìn anh.

Bùi Khánh mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo nhăn của Trạm Vi Dương một chút, đoạn nói: “Dương Dương mười bảy tuổi rồi.”

Trạm Vi Dương gật đầu.

Bùi Khánh đứng lên khỏi cửa sổ, nói: “Được, đi ngủ thôi.”

Mãi đến khi tắt đèn và nằm ở trên giường, Trạm Vi Dương vẫn không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng Bùi Khánh ôm mình lúc nãy, khi đó tim cậu đập dữ dội, vừa lo lắng vừa không kìm được cảm thấy vui vẻ, muốn Bùi Khánh cứ luôn ôm chặt mình như vậy.

Cậu chống nửa người dậy, nhích lại gần Bùi Khánh, trong bóng đêm cố gắng nhìn thử ánh mắt của anh.

Bùi Khánh vẫn chưa ngủ, thậm chí không cảm thấy buồn ngủ chút nào, chỉ kê hai tay dưới đầu, hai mắt to tròn mở to suy nghĩ vài chuyện. Cho nên khi Trạm Vi Dương khẽ lại gần anh đã nhận ra rồi, anh nói với Trạm Vi Dương: “Anh đang thở.”

Đêm hôm đó Trạm Vi Dương nói ba của cậu sẽ lén nghe tiếng thở của mình, chỉ e rằng sau lần Trạm Vi Dương suýt chết đuối kia, một thời gian rất lâu sau đó Trạm Bằng Trình đều sống trong sự hoảng sợ xen lẫn bất an, mới có thể lén nghe tiếng thở của con mình mỗi đêm như vậy. Nghĩ tới đây, tâm trạng Bùi Khánh thậm chí càng phức tạp hơn.

Trạm Vi Dương duỗi một cánh tay ra, cậu cẩn thận áp sát chóp mũi Bùi Khánh.

Một tay Bùi Khánh bắt được tay cậu, giữ chặt ngón tay cậu không cho cử động.

Trạm Vi Dương nói: “Khánh ca.”

Bùi Khánh “hửm” một tiếng.

Trạm Vi Dương khó giấu được tâm trạng kích động của mình, cậu không nhịn được lại cười rồi gọi một tiếng: “Khánh ca.”

Bùi Khánh vẫn như cũ ôn hòa “hửm” một tiếng.

Trạm Vi Dương đột nhiên có chút kỳ lạ, cậu hỏi: “Nếu như em tiếp tục gọi anh, anh vẫn sẽ luôn trả lời em chứ?”

Bùi Khánh nói: “Có thể.”

Trạm Vi Dương lập tức hơi cảm động, cậu nói: “Sao anh lại tốt như vậy, em rất thích anh.”

Bùi Khánh không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười trong bóng đêm.

Trạm Vi Dương lại hỏi: “Vậy anh có thể ôm em một cái được không?”

Bùi Khánh vẫn nở nụ cười như cũ, chỉ là không nghe được tâm trạng qua giọng nói của anh, phảng phất có chút lười biếng lại lạnh nhạt, anh hỏi: “Ôm như thế nào?”

Trạm Vi Dương nói: “Ôm giống như vừa rồi vậy.”

Bùi Khánh không trả lời.

Trạm Vi Dương dùng tay lay lay cánh tay anh, “Có thể chứ?”

Bùi Khánh dường như đang suy nghĩ, một lát sau anh nói: “Thế này vậy, em cầu xin anh thử đi, biết đâu được anh sẽ ôm em đó.”

Trạm Vi Dương chẳng chút nghĩ ngợi, liền cất giọng mềm mỏng nói: “Cầu xin anh, anh ôm em một cái đi mà.”

Bùi Khánh cuối cùng cũng duỗi tay hướng về phía cậu: “Đến đây.”

Trạm Vi Dương lập tức nhào vào lồng ngực anh, dán mặt lên ngực anh, có điều chỉ một lát sau lại nói: “Không đúng, anh phải nằm lên ngực em chứ.”

Bùi Khánh hỏi cậu: “Ngực của em ở đâu?”

Trạm Vi Dương lục tìm cánh tay của Bùi Khánh, cậu nắm lấy tay anh đặt lên ngực mình, đoạn nói: “Chỗ này.”

Bùi Khánh “ừ” một tiếng, anh vươn tay đẩy cậu ngã lên giường, sau đó chậm rãi áp đầu mình lên lồng ngực cậu, một bên tai đặt ngay trên trái tim cậu.

Bọn họ duy trì tư thế bất động như này, hiển nhiên Trạm Vi Dương cảm thấy rất hài lòng.

Bùi Khánh cảm nhận được nhịp tim càng lúc càng dồn dập của Trạm Vi Dương, anh nói: “Dương Dương, tim em đập nhanh quá.”

Trạm Vi Dương liếm môi một cái, cậu nói: “Phải vậy không, em cũng thấy vậy đó.” Cậu ngẩng đầu nhìn xuống dưới một chút, đoạn vươn tay ôm lấy đầu Bùi Khánh rồi nói: “Chúng ta ngủ đi.”

Bùi Khánh đương nhiên không đè ngực Trạm Vi Dương mà ngủ như vậy, một lát sau anh cảm thấy Trạm Vi Dương đã mơ màng ngủ thiếp đi rồi thì dời đầu khỏi ngực cậu, xoay đầu nằm lên gối đầu của mình.

Trạm Vi Dương vẫn vô thức duỗi tay tìm anh.

Bùi Khánh nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu, đoạn nói: “Anh ở đây, nhanh ngủ đi.”

Trạm Vi Dương “a” một tiếng, rồi chìm vào giấc ngủ.