Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 45

Editor: Giản Linh Kiwi

Trong phòng khách một mớ hỗn loạn. Thời Lục cúi đầu đứng đó, nghe thấy tiếng vang, không tin nổi ngẩng đầu.

Thiên Huỳnh đứng cạnh cửa, trên mặt không có biểu tình gì. Cô đặt túi xuống, đi lấy chổi quét sạch những mảnh vỡ thủy tinh trên đất.

“Cậu quay lại làm gì?” Thời Lục bắt lấy tay cô, nặng nề hỏi.

Thiên Huỳnh không trả lời, chỉ đẩy tay cậu ra, tiếp tục cúi đầu quét.

Những mảnh nhỏ thủy tinh được dọn dẹp sạch sẽ, Thiên Huỳnh lại dịch cái bàn trà bị cậu đá về đúng chỗ. Từ nãy tới giờ cô không hề nói với cậu một câu, cũng không quan tâm cậu có bị thương ở đâu hay không.

Làm xong mọi chuyện, cô đi lên lầu. Thời Lục không cam lòng muốn giữ cô lại, lại bị Thiên Huỳnh đẩy ra.

“Vì sao cậu không để ý đến tớ?” Giọng nói phía sau coc chút ấm ức, Thiên Huỳnh cũng không quay đầu, nói thẳng.

“Bây giờ tớ không muốn nói chuyện với cậu.”

Trở về phòng, Thiên Huỳnh gọi điện xin lỗi Phó Kiều Kiều. Cô ấy rất thất vọng, hỏi lý do vì sao, Thiên Huỳnh chỉ nói đột nhiên bận việc, mơ hồ nói qua.

Sau khi cúp máy, Thiên Huỳnh ném điện thoại lên giường, bình tĩnh nhìn trần nhà vài giây rồi kéo chăn bông bên cạnh cuộn lại, che đi toàn bộ khuôn mặt.

Ngày hôm nay, biệt thự thật yên tĩnh.

Thiên Huỳnh không ra khỏi phòng, Thời Lục cũng không có động tĩnh. Buổi tối, quản gia cố ý lên lầu gọi cô ra ăn cơm, Thiên Huỳnh cuối cùng cũng đi xuống. Trên bàn tràn đầy thức ăn, Thời Lục ngồi trước bàn lập tức ngẩng đầu nhìn, tựa như đã chờ rất lâu.

Hai người không buồn hé răng, trên bàn chỉ nghe tiếng động chạm bát đũa. Đột nhiên, trong bát Thiên Huỳnh có thêm một miếng cánh gà. Cô ngẩng đầu, nhìn Thời Lục đang thu tay như không có việc gì.

Vẻ mặt Thiên Huỳnh lạnh lùng, gắp miếng cánh gà lại trên đĩa.

Thời Lục dừng lại, cúi đầu lùa cơm.

Bữa cơm này như có áp lực, ngay cả người làm cũng cảm nhận được sự khác thường giữa bọn họ. Tính tình Thời Lục không tốt, mọi người làm gì cũng phải cẩn thận. Quản gia Từ lặng lẽ lo lắng, không biết vì sao lần này Thiên Huỳnh luôn tốt tình trước giờ lại làm loạn với Thời Lục đến kỳ cục như thế.

Chắc chắn là cậu chủ đã làm gì đó quá đáng.

Ông thở dài, lại làm tan nát trái tim ông già này rồi.

Thiên Huỳnh ăn xong lập tức về phòng, không thấy được sự bực bội của Thời Lục sau đó, cậu ném chiếc đũa xuống, cả khuôn mặt tràn ngập sự giận dữ.

Thứ hai đi học, Thiên Huỳnh và Thời Lục vẫn không nói lời nào. Tiết đầu tiên là ngữ văn, giáo viên bảo thu bài tập tuần trước lại. Thiên Huỳnh là đại biểu môn văn, phụ trách việc này.

Cô thu xong một vòng, phát hiện Thời Lục vẫn chưa nộp. Trước đây, Thiên Huỳnh đều giám sát cậu làm bài tập ngữ văn ở nhà, hai ngày nay bọn họ không nói chuyện, căn bản không biết Thời Lục có làm hay không.

Cuối cùng Thiên Huỳnh vẫn đi đến, gõ trên bàn cậu.

“Thời Lục, giao bài tập ngữ văn đi.” Giọng điệu vô cùng nghiêm túc xử lý công việc khiến Ninh Trữ phía trước kinh ngạc quay đầu nhìn, tầm mắt đảo quanh hai người, cuối cùng đành thu hồi ánh mắt dưới cái nhìn uy hiếp của Thời Lục. 

“Tớ không làm.” Thời Lục nói với Thiên Huỳnh, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Tớ sẽ nói thẳng với giáo viên.”

“…”

Trong giờ thể dục buổi chiều, Thời Lục rốt cuộc không chịu được muốn chặn cô lại trong phòng thiết bị. Lúc cô đi trả cây vợt cầu lông, không biết Thời Lục đã đi theo phía sau từ khi nào, nhìn dáng vẻ cũng giống như tới trả vợt.

Thiên Huỳnh chuẩn bị rời đi, Thời Lục ở phía sau đóng sầm cửa lại rồi bước tới, cúi đầu nhìn Thiên Huỳnh.

“Tớ sai rồi.”

Nam sinh đang hùng hổ, giây tiếp theo đột nhiên nói ra những lời này khiến đầu óc Thiên Huỳnh ngơ ngẩn.

“Hôm trước tớ không nên hung dữ với cậu, không nên nói ra những lời đó, thật xin lỗi.” Thời Lục một năm một mười xin lỗi. Mấy ngày qua cậu bị dày vò vô cùng, ngày nào cũng trơ mắt nhìn Thiên Huỳnh biểu hiện như bình thường nhưng lại không nói chuyện với cậu, khó chịu đến mức ruột gan cồn cào.

Cậu tiến lên một bước, chống tay bên người cô, cúi mặt cầu xin: “Đừng không để ý tớ.”

Thiên Huỳnh không nhúc nhích dưới sự khống chế của cậu, lẳng lặng đối diện với cậu một lúc, sau đó đẩy Thời Lục ra.

“A Thiên!” Cậu ở sau lưng gọi cô, Thiên Huỳnh dừng một chút, không nói gì.

Bọn Ninh Trữ phát hiện ra hai người cãi nhau, vội tìm cách tạo cơ hội cho Thời Lục.

Ví như Thiên Huỳnh vừa từ ngoài vào, hắn đưa cho Thiên Huỳnh một bình nước, nói là đưa cho Thời Lục, sau đó lấy cớ mình có việc chạy đi.

Lại ví như, Thịnh Dương cố ý giấu sách ôn tập của Thời Lục, sau đó hắn gọi điện thoại nhờ Thiên Huỳnh giúp đỡ trả sách.

Vì thế, hằng ngày của Thiên Huỳnh liền biến thành:

“Thời Lục, nước của cậu.”

“Thời Lục, sách ôn tập của cậu.”

Ngay cả Phó Kiều Kiều không thích Thời Lục lắm cũng có chút không chịu được, không khỏi nói thầm với cô: “Tiểu Huỳnh, hay cậu làm hòa với Thời Lục đi…”

Trước giờ cô nhìn hai người quanh co còn thấy phiền, bây giờ đột nhiên xa lạ như vậy có chút không quen.

Đặc biệt, trên mặt Thiên Huỳnh cũng không còn thấy tươi cười nữa.

“Như vậy cũng tốt.” Tan học, Thiên Huỳnh dọn đồ trên bàn, sắc mặt lạnh lùng nói.

Phó Kiều Kiều thấy thế không khỏi run lập cập.

Người ngày thường nhìn tình tính ôn hòa lúc tức giận mới là đáng sợ nhất!

Phó Kiều Kiều trong lòng yên lặng cầu phúc cho Thời Lục.

Hơn nữa còn thề về sau sẽ không bao giờ chọc giận Thiên Huỳnh.

Trong suốt quãng đường trên xe về, Thiên Huỳnh đều đeo tai nghe. Lúc về đến nhà vẫn trầm mặc như hai ngày trước.

Lúc ăn cơm, Thời Lục ăn rất kém, chỉ gắp mấy miếng trên bàn ăn trước mặt, biểu tình uể oải. Quản gia Từ ở một bên đưa mắt ra ám hiệu.

“Hôm nay tôi làm món cá chua ngọt cậu chủ thích ăn nhất, sao cậu không thử một miếng đi?”

Ông thấy hai người không nhúc nhích, lập tức nháy mắt điên cuồng với Thiên Huỳnh: “Tiểu Huỳnh, có thể gắp cho cậu chủ thử không?”

Thiên Huỳnh ngừng đũa lại hai giây, gắp một đũa cá để vào bát Thời Lục.

“Quản gia Từ bảo tớ gắp cho cậu.”

“Không cần.” Thời Lục lẩm bẩm, nhưng lại ăn miếng cá cô gắp.

Một lát sau, cậu gắp lại cho cô món xương sườn cô thích như một phép lịch sự. Thiên Huỳnh lại gắp về: “Tớ không cần.”

“Tớ ăn hết đồ cậu gắp cho tớ rồi.” Thời Lục xem đây là bước đầu tiên để khôi phục tình bạn giữa hai người, chẳng ngờ Thiên Huỳnh chẳng hề để ý.

Cô lặp lại một lần nữa: “Không cần gắp thức ăn cho tớ.”

Đôi mắt Thời Lục đỏ hoe vì sự tức giận của cô. Thiên Huỳnh phát hiện ra đôi mắt của cậu rất dễ đỏ, lúc tức giận hay khổ sở đều rõ ràng. Lúc trước ở trong trấn, ông lão kia nói với cô, mau nước mắt chứng tỏ trái tim cũng rất mềm mại.

Thiên Huỳnh chưa bao giờ thích khóc.

Từ nhỏ đến lớn, trừ mấy ngày mẹ rời đi, cô căn bản không khóc nữa. Kể cả lần ngã từ trên cây xuống, đầu gối chảy rất nhiều máu, suýt nữa là gãy xương, cô cũng không rơi một giọt nước mắt.

Thiên Huỳnh thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn nói: “Thời Lục, cậu ăn cơm đi.”

Ánh trăng buông xuống, ban ngày ồn ào náo nhiệt được thay thế bằng màn đêm an tĩnh.

Ánh đèn bàn nhỏ trong phòng sáng lên, bàn làm việc bên cạnh cửa sổ, bên ngoài là ánh trăng sáng tỏ.

Thiên Huỳnh tắm rửa xong thì lau tóc, cô ngồi vào trước bàn chuẩn bị làm bài tập hôm nay.

“Thịch thịch thịch.” Cửa đột nhiên bị gõ vang, âm thanh dồn dập.

“Tiểu Huỳnh, cậu chủ bị thương rồi.”

Dáng vẻ quản gia Từ rất nôn nóng, Thiên Huỳnh cả tóc cũng chưa lau khô đã chạy theo ông đến phòng Thời Lục. Nhớ lại mấy ngày ở chung, Thiên Huỳnh rất lo cậu sẽ làm ra chuyện tự tổn thương chính mình. Tưởng tượng như thế, cô bỗng nhiên hơi hối hận.

Hai người vội đến chỗ Thời Lục. Cửa phòng cậu không khóa, cậu đang ngồi trên ghế sô pha gục đầu xuống, lòng bàn tay đặt trên đầu gối, nghe được tiếng động thì ngẩng mặt lên: “Quản gia Từ, lấy được băng dán rồi…”

Cậu nói chưa hết câu, Thiên Huỳnh đã thấy miệng vết thương trên tay cậu, dường như không cẩn thận bị vật sắc bén cắt trúng. Vết thương chưa đến 2 cm, máu đỏ chảy ra ngoài từng giọt.

Có lẽ khi cô đến đã khép lại một chút.

Ánh mắt Thiên Huỳnh đầy trách móc nhìn quản gia Từ. Ông tránh đi tầm mắt cô, cúi đầu sờ sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng.

“Cậu chủ, để Tiểu Huỳnh xem giúp cậu một chút đi.”

Ông nói xong liền rời nhanh khỏi hiện trường, để lại hai người đối mặt với nhau.

Thời Lục nhìn Thiên Huỳnh, giải thích: “Tớ không bảo ông ấy gọi cậu đến đâu.”

“Ừ.” Thiên Huỳnh nghiêm túc tiến đến nhìn miệng vết thương của cậu. Vết thương không rộng nhưng lại khá sâu, để an toàn vẫn nên dán băng dán lên để phòng ngừa nhiễm trùng.

Quản gia Từ đúng là tri kỷ, trước khi đi còn để lại hòm thuốc trên mặt đất. Thiên Huỳnh ngồi xổm xuống tìm, lấy ra một miếng băng dán đưa cho cậu.

“Cậu tự dán đi.”

Ngay cả băng dán Thiên Huỳnh cũng không xé mở cho cậu.

Hoàn toàn, khác, với, đãi ngộ lần trước.

Thời Lục mím môi, đôi mắt đen nhánh nhìn miếng băng dán chằm chằm không nói gì. Thiên Huỳnh đợi một lúc, mất kiên nhẫn, tiếp tục gọi cậu.

“Thời Lục.”

“Không được gọi tên tớ.” Thời Lục đột nhiên lớn giọng. Thiên Huỳnh sửng sốt, chưa kịp tức giận, giây tiếp theo đã thấy cậu hé môi nhỏ giọng nói: “Gọi tớ là Lộc Lộc.”

Trái tim Thiên Huỳnh chùng xuống trong giây lát.

Cô vô ý siết chặt miếng băng dán trong tay, trong đầu hiện lên hình ảnh Thời Lục lúc trước, mỗi lần nghe cô gọi như thế đều miễn cưỡng đồng ý.

Lúc mới bắt đầu ở trấn Vân, cậu không hề thích cái tên này, luôn cảm thấy nó giống con gái.

Sau này về thành phố Đài, có thể là sợ cô không quen nên đành đồng ý. Nghe cô gọi như thế, cậu đều yên lặng đáp ứng.

Bây giờ, cậu ở trước mặt cô, uất ức lên án.

Giọng Thiên Huỳnh đột nhiên mềm đi, bất đắc dĩ gọi: “Lộc Lộc.”

“Cậu dán băng lên đi.”

Thời Lục không nói gì, vươn tay, để chỗ bị thương trước mắt cô, yên tĩnh chăm chú nhìn cô.

Mấy giây yên tĩnh trôi qua, Thiên Huỳnh xé băng dán, nắm ngón tay cậu nhẹ nhàng dán lên.

“A Thiên.”

Lúc xoay người rời đi, góc áo sau của Thiên Huỳnh bị cậu giữ chặt. Giọng nói của Thời Lục trầm thấp, còn có chút đáng thương.

“Cậu đừng giận tớ.”

“Tớ thực sự biết sai rồi.”

Đêm nay, Thiên Huỳnh không trả lời gì cả.

Chỉ là ngày hôm sau, cô đã khôi phục bình thường nói chuyện với cậu. Tuy cũng không tính là thân thiện, nhưng đã không còn lạnh như băng gọi thẳng tên cậu như trước nữa.

Trong bữa sáng, Thời Lục uống thêm hai ly sữa bò.

Hai người lại hài hòa như ban đầu, vui vẻ nhất chính là đám Ninh Trữ. Bọn họ không cần phải đối diện Thời Lục âm tình không rõ cảm xúc, bầu không khí trong sáng trở lại.

Trong siêu thị nhỏ, hôm nay Thịnh Dương đặc biệt hào phòng, vung tay lên, mời bọn họ tùy chọn đồ.

Thuận theo ý muốn đang sục sạo len lỏi, Phó Kiều Kiều ôm một đống đồ ăn vặt. Cô ôm không hết, vừa đi vừa đánh rơi bịch khoai tây chiên. Ninh Trữ đi bên cạnh nhặt cho cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Kiều Kiều, ngày thường tớ bạc đãi cậu như thế sao?”

“Ai biết, dù sao tiền tiêu vặt của cậu đều tiêu cho Thời Lục.”

Ninh Trữ: “…”

Bên kia, đương sự Thời Lục hoàn toàn không biết vì mình mà gây ra phong ba. Cậu lấy một bình sữa chua từ tủ lạnh ra, dùng bàn tay bị thương của mình vặn vài cái.

“A Thiên, tớ đau tay.” Cậu dường như không mở được, làm nũng với người bên cạnh. Thiên Huỳnh bất đắc dĩ nhận lấy bình sữa chua trong tay cậu, nhẹ vặn một cái.

Tiếng mở nắp bình theo đó vang lên.

Vẻ mặt Thời Lục thỏa mãn, nhận lấy sữa chua.

“Cảm ơn A Thiên.”

Vừa lúc ba người vây quanh quầy thu ngân nhìn thấy: “…”

Rõ như ban ngày.

Đồi phong bại tục.

Ngày đầu tiên của tháng sáu là ngày Quốc tế thiếu nhi.

Bọn họ sớm đã là thanh thiếu niên, không còn cái ngày này nữa.

Niềm vui thời thơ ấu đã sớm biến thành hồi ức tốt đẹp.

Vì vậy, trong giờ tự học, Thời Lục biết Thiên Huỳnh cố ý chuẩn bị quà tặng cậu liền vui vẻ không thôi.

Bạn ngồi cùng bạn Lưu Phi Vũ chạy đến nơi khác hỏi bài. Thiên Huỳnh đến ngồi cạnh cậu, trộm lấy một vật nhỏ trong tay ra, để lộ trước mặt cậu.

Nằm trong lòng bàn tay cô là một con thỏ con, điêu khắc giống y như đúc, thân mình trắng như tuyết, lỗ tai đáng yêu, còn có hai con mắt màu hồng.

Thần thái ngây thơ, khiến người ta yêu mến.

Cô biết khắc gỗ là do cậu dạy, nhưng Thiên Huỳnh vẫn luôn kiên trì, hơn nữa còn có phong cách cá nhân. Đặc biệt là điêu khắc những động vật nhỏ cực kì linh động đáng yêu. Ngược lại, từ sau khi trở về, Thời Lục không còn chạm qua dao khắc nữa.

“Tặng tớ sao?” Thời Lục đè nén vui sướng trong lòng, cất giọng hỏi. Thiên Huỳnh gật đầu.

“Tặng cho cậu, Lộc Lộc.”

“Người khác có không?” Từ chuyện nai con lần trước, sau này mỗi lần Thời Lục nhận quà đều hỏi trước vấn đề này, Thiên Huỳnh đều lắc đầu trả lời.

“Không đâu, chỉ có cái này thôi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thời Lục hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo hất cằm lên, lúc này mới miễn cưỡng nhận lấy.

Cậu nghiêm túc cầm thỏ con trong tay, càng nhìn càng thích, không nhịn được hỏi: “Sao lại là con thỏ vậy?”

Trước giờ Thiên Huỳnh chưa bao giờ tặng cậu con thỏ. Cô chỉ làm cho cậu nai con và một số loại đồ vật đáng yêu hoa hòe lòe loẹt, con thỏ hình như là lần đầu tiên.

Thời Lục càng nghĩ càng hoang mang, không khỏi ngẩng đầu nhìn Thiên Huỳnh, ánh mắt toát lên sự hiếu học.

Không biết vì sao, Thiên Huỳnh lại chần chờ, một lúc lâu sau mới do dự giải thích: “Mỗi lần thấy dáng vẻ cậu với đôi mắt hồng hồng, rất giống con thò… Nên tớ nhịn không được khắc cái này tặng cậu.”

Thời Lục: “…???”

Tức đến ngất xỉu.