Động Cơ Giết Người

Chương 7

Tôi biết cậu ta nhìn tôi nhờ vào chút ánh sáng ngoài cửa sổ, điều này làm tôi thấy hơi nổi da gà. Cậu ta có ý gì, không phải một đêm vui vẻ đã thích tôi rồi chứ?

Ngọn đèn sáng trắng rọi mạnh vào mặt tôi.

Tôi ngửa mặt nằm trên giường, nâng cánh tay nặng trĩu che mắt, miệng chửi lẩm bẩm: “Mẹ nó, bật gì mà chói thế?”

Lúc này, một người từ bên trên nhìn xuống tôi, do ngược sáng nên tôi không thấy rõ mặt người đó.

Tôi quay đầu, cố gắng nhìn chung quanh một lượt, cảm giác càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng nhìn thấy rõ ràng đây là cái chuồng chó nhà mình. Chẳng trách vừa bẩn vừa bừa bộn.

Vừa rồi khi lên xe, nhất định là tôi đã thuận mồm nói ra địa chỉ nhà mình.

Tôi cảm thấy rất khát, nói: “Nước.”

Người kia dường như đã thở dài, đứng dậy, sau đó truyền đến tiếng tìm kiếm gì đó. Một lát sau, một cốc đựng nước được đưa tới miệng. Tôi cầm lấy uống một hơi cạn sạch. Tiếp theo một chiếc khăn mặt thấm ướt bị ném lên mặt tôi.

“Lau mặt đi.” Người đó nói.

Tôi lau lung tung vài cái, cảm thấy thoải mái hơn. Cậu trai này đúng là biết chăm sóc người khác.

Cậu ta không có hôn mặt hay môi tôi mà vừa bắt đầu đã cởi thẳng quần áo. Tôi đây tỏ vẻ thấu hiểu lắm. Tôi công nhận hôn môi một gã đàn ông say rượu là một chuyện hết sức đau khổ.

Một lát sau, tôi phát hiện có chỗ bất thường.

“Này, này, em làm gì đó?” Tôi bắt đầu ngọ ngoạy, lên tiếng kháng nghị.

“Làm tình.” Nồng ấm trong miệng người đó phun bên tai tôi.

“Con mẹ nó có lầm không, xưa nay chỉ có chuyện anh nằm trên, ông đây đã bao giờ bị người ta đè?”

“Thật không khéo, tôi cũng vậy.”

“Xéo!” Tôi muốn đá cậu ta, nhưng chân như nhũn ra, không có sức lực.

Thấy tôi như vậy, cậu ta nhất định đã cười.

“Vậy được rồi, cho em nằm trên.” Cậu ta buông tôi ra, cười tủm tỉm.

Tôi nén chịu hoa mắt chóng mặt, vật vã bò lên trên, nhào vào người cậu ta. Nhưng toàn thân tôi cứ như nhũn ra, chỗ đó lại càng nhũn.

“Em xem, không được phải không?”

“Mẹ nó, ai dám nói ông đây không được?” Tôi nghiến răng.

Tên đó cười nhẹ một tiếng, đột nhiên dùng sức hất đổ tôi xuống. Tôi như đứa con nít bị người lớn cho thay bỉm nằm dặt dẹo trên giường, và rồi cơ thể vừa dày vừa nặng của tên đó đè xuống.

Tuy rằng trước khi làm, cậu ta đã chuẩn bị trước cho tôi, có điều khi bị tiến vào, tôi vẫn đau đến độ kêu la thảm thiết. Tôi uốn mình như con tôm khô, cậu ta lập tức dừng lại, cũng không cử động nữa.

“Tôi nói, em thật là lần đầu tiên?” Tên đó nói bên tai tôi, giọng nói hình như rất hưng phấn.

Tôi hừ một tiếng. Muốn làm thì làm đi, mẹ nó, nói mấy câu nhảm nhí đó làm gì, ai kêu ông đây hôm nay rượu say như chết, bị hiếp là đáng đời.

Song tên đó lại đột nhiên thương tiếc tôi, rất cẩn thận rất tỉ mỉ, không ngừng hôn lên bả vai và vành tai tôi.

Lúc này, tôi thật là vừa đau vừa sướng. Làm tình với cậu ta giống như được đưa vào một cỗ máy *** khổng lồ, toàn thân trên dưới như đều được bao bọc bởi những ngọn sóng cả, có lúc tôi đột ngột xông lên đầu ngọn sóng, có lúc tôi lại đột ngột bị cuốn vào đáy nước. Cậu ta có ***g ngực rất dày, bao chặt lấy tôi. Cậu ta có làn da nhẵn bóng, ma sát lên da tôi, mồ hôi rơi giữa chúng tôi trở thành dịch bôi trơn. Có vài lần đầu óc tôi trống rỗng, thế giới chỉ còn tràn ngập những tiếng kêu la và rên rỉ *** loạn.

Khi trời sắp sáng, tôi cảm thấy người bên cạnh ngồi dậy. Cậu ta khẽ khàng mặc quần áo và đồ lót.

Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt lại không thèm để ý.

Mặc xong quần áo, cậu ta đi đến phía tôi, thế nhưng lại ngồi xuống bên cạnh. Tôi biết cậu ta nhìn tôi nhờ vào chút ánh sáng ngoài cửa sổ, điều này làm tôi thấy hơi nổi da gà. Cậu ta có ý gì, không phải một đêm vui vẻ đã thích tôi rồi chứ?

Đi nhanh đi đi nhanh đi, tôi thầm giục.

Cậu ta thở dài, đứng lên đi đến cửa.

Lúc này tôi mới mở to mắt ra nhìn, người đó mặc vest, dáng người rất cao lớn. Đây là ấn tượng duy nhất của tôi về tên đó. Sau đó tôi ngủ tiếp.

Tiếng kêu của máy nhắn tin đánh thức tôi dậy.

Tôi dụi mắt, vật vã dựng dậy khỏi giường, vừa ngồi dậy đã đau đến kêu một tiếng.

Mẹ nó, đau mông quá. Đầu cũng đau nữa. Cảm giác say rượu lâng lâng khoan khoái đêm qua, vì sao đến sáng hôm sau lại biến thành cơn đau đầu đáng ghét thế không biết?

Tôi chịu đựng đầu đau như búa bổ, mặt nhăn mày nhó đánh răng rửa mặt thay quần áo. Khi mặc quần áo, tôi phát hiện bên cạnh gối có một xấp gì đó, là một xấp tiền. Tôi cầm lên, nhìn nhìn, không đến một ngàn cũng được tám trăm. Tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên giận dữ, mẹ nó, thằng tạp chủng tối qua coi ông đây là trai bao! Tôi chửi ầm lên một trận với không khí, lại đá một trận vào tủ đồ. Hết cách, tôi đành phải cất xấp tiền kia vào túi, chuẩn bị tối nay lại đi tìm thằng kia, ném số tiền này vào mặt nó. Có điều nói thật thì hôm nay tôi có thể nhận ra được nó hay không cũng là cả vấn đề. Hôm qua tôi căn bản không nhìn rõ tên đó trông thế nào.

Sáng hôm nay tôi cứ như thương binh, khập khà khập khiễng đi đến Cục, còn vác theo cả bụng ấm ức.

Tôi cứ đứng cạnh bàn làm việc của mình, căn bản không thể ngồi. Ngồi xuống cái là đau.

“Trần Tử Ngư, hôm nay chúng ta đi đâu?” Lưu Ly chớp đôi mắt to tròn đã chuốt ba lần mascara của mình hỏi tôi.

“Hôm nay chúng ta tiếp tục cuộc điều tra chưa hoàn thành hôm qua, đến văn phòng luật sư của Lý Tín Như.” Tôi nói.

“Vâng.”

“Lưu Ly, chúng ta đi xe công cộng được không?”

“Vì sao thế anh?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Hôm nay anh không muốn lái xe.”

“Vì sao ạ?”

“Thôi vậy.” Tôi thở dài.