Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 10: Phế Thành Tang Thi 9

“Mẹ nó đừng quản người khác, đưa tay em cho tôi xem." Úc Sâm bắt lấy khuỷu tay Tư Tuyên Dương.

"Không có gì to tát......" Tư Tuyên Dương kháng cự lui về sau một bước.

“Cái gì? Làm sao vậy?” Tư Nam khẩn trương thò lại gần, nhìn đến vết máu trên mu bàn tay Tư Tuyên Dương, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, “Dương Dương! Em bị tang thi cào à?”

“Ừm...!Không cẩn thận bị cào một chút, không sao, đã đến nơi này rồi, thời gian còn đủ.” Tư Tuyên Dương mở miệng cướp lời trước, không đề cập đến vụ cứu người.

“Đệt con mọe nó tang thi!” Tư Nam cúi đầu thầm mắng.

Tại sao không nói thật? Úc Sâm có chút mờ mịt, nhìn chằm chằm vào mắt Tư Tuyên Dương, người sau nhanh chóng dời mắt đi, rút tay về: "Chúng ta chạy nhanh lên đi."

Gã đàn ông phóng hỏa kia đã vào thang máy, trên màn hình hiện lên con số không ngừng nhảy lên.

Một nam một nữ bên cạnh cũng không dám dừng ở chỗ này lâu, tuy có lửa ngăn trở, nhưng ai biết khi số lượng tang thi bị hấp dẫn lại đây ngày càng nhiều, cuối cùng có thể phá tan phòng tuyến này hay không.

Nữ sinh đỡ nam sinh bị bỏng, không thấy Úc Sâm bọn họ, trực tiếp đi vào cái thang máy khác.

“Chúng ta đi!” Úc Sâm đỡ vai Tư Tuyên Dương nói, nhìn kỹ, đã có thể thấy được sắc mặt Tư Tuyên Dương dần dần trở nên tái nhợt, xung quanh miệng vết thương trên mu bàn tay, tơ máu tím đen ngày càng rõ ràng, hơn nữa giống như dây leo, không ngừng hướng lên trên lan tràn theo cánh tay.

Bốn thang máy ở hành lang công ty còn hai cái trống, Úc Sâm bọn họ vào một cái trong số đó, vừa định ấn nút đóng cửa, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng gầm rú thật lớn.

Ngay sau đó, một chiếc xe máy hạng nặng màu đen xuyên vào lửa lớn, nặng nề ngã vào hành lang.

Xe máy trượt một bên, phanh một tiếng vang lớn đụng vào trước đài, rơi dập nát, mà người trên xe khi xông đến bị lực đụng vào trực tiếp ném bay, giống như bao cát lăn vài vòng trên mặt đất, vừa vặn lăn đến trước cửa thang máy của Úc Sâm bọn họ.

“Lạc Vũ!?” Tư Nam kinh hô.

Người trên mặt đất vết thương chồng chất dính đầy vết máu, quần áo tả tơi, tóc bị ngọn lửa đốt một đoạn, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết.

Nhìn bộ dáng, đúng là cậu học sinh chạy motor gặp được ban đầu khi bọn họ đi vào thế giới này, Lạc Vũ.

Úc Sâm nhíu mày: "Nhanh chóng đem cậu ta kéo vào, ngay lập tức!”

Anh dùng sức nắm lấy cổ tay Tư Tuyên Dương, cũng mặc kệ nắm chặt ra sao, đều có thể rõ ràng cảm giác được độ ấm trong tay không đổi mà nhanh chóng xói mòn, dần dần lạnh như một khối băng, hơn nữa khối băng còn đang không ngừng lan tràn.

Không thể lại xảy ra sự cố.

"Tôi không có việc gì, đừng quá lo lắng.” Có lẽ là nhận thấy được thần kinh căng chặt của anh, Tư Tuyên Dương gian nan cười một cái.

“Đừng cười, khó coi lắm.” Úc Sâm liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng sắc mặt đã trắng giống như tờ giấy, có bao nhiêu khó chịu khẳng định không cần nói cũng biết, một người ngày thường hung dữ như vậy, tại sao lúc này lại có thể nhịn như thế?

“Em hiện tại......!Có cảm giác gì?” Úc Sâm do dự hỏi hắn.

“Ừm......!Nói thật, có chút chợt lạnh chợt nóng,” Tư Tuyên Dương dùng sức chớp mắt, mồ hôi từ trên lông mi nhỏ giọt xuống, “Mặt khác đều khỏe.”

Úc Sâm nhấp môi không nói gì, cũng không tin mấy lời hắn nói.

Tư Nam rất nhanh kéo Lạc Vũ vào thang máy, ấn lên nút tầng cao nhất —— lầu 43.

Đại khái là cơn sốc ngắn ngủi qua đi, sau khi bị kéo vào thang máy, Lạc Vũ bỗng ho khan vài tiếng, ho đến nỗi muốn đem phổi ho ra luôn, mới chậm rãi dừng, nằm liệt trên mặt đất thở dốc từng hơi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra.

“Lạc Vũ, cậu vẫn còn thanh tỉnh đúng không?" Tư Nam cầm thanh thép, biểu tình khẩn trương.

“Thanh tỉnh thanh tỉnh......!Tôi còn là người," Lạc Vũ cười khổ một tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Là anh đã cứu tôi? Ân nhân, má ơi vận khí tôi thật tốt, trở về rồi nhất định sẽ báo đáp anh....."

“Về trước rồi nói sau, trên người cậu thật nhiều vết thương, đều là do tang thi cào sao?"

"Có một ít thì phải, còn có một ít là do đâm xe." Lạc Vũ suy yếu nói.

"Vậy cậu còn chịu đựng được không?" Sắc mặt Tư Nam lo lắng, "Đừng biến thành tang thi nhanh quá, tôi giết cậu tâm lý sẽ có chút gánh nặng."

“Yên tâm đi, tôi tính thời gian,” tay Lạc Vũ run rẩy lau mồ hôi trên trán, “Nếu không được các anh cứu, hi vọng sống phỏng chừng cực kỳ mong manh, nhưng bây giờ đã lên thang máy, hẳn là không thành vấn đề."

“Vậy là tốt rồi, hiện tại cậu cảm thấy thế nào?”

“Đau! Quá đau!” Lạc Vũ hốc mắt hồng giống như dính máu, "Miệng vết thương bị tang thi cào qua quá đau, trước kia tôi nhổ răng cũng không đau đến thế!"

Bàn tay Úc Sâm đang nắm cổ tay của Tư Tuyên Dương chợt siết chặt chặt.

“......!Cái so sánh này của cậu thật đúng là rất hay," Tư Nam khô cằn tiếp một câu, ngay sau đó dùng sức cầm lấy tay không bị thương của Tư Tuyên Dương, lại lau nước mắt dưới khóe mắt của Lạc Vũ, do dự một chút, xoa xoa đầu bị lửa đốt của cậu, an ủi nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì......!Rất nhanh sẽ ổn thôi."

Tư Tuyên Dương nâng mắt lên, có chút không tán đồng nhìn hành động của Tư Nam, lại trộm nhìn khuôn mặt vô biểu tình lạnh như băng sương của Úc Sâm, lúc này hai người đang dựa vào vách thang máy, huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, chặt chẽ khó chịu, Tư Tuyên Dương cũng lười bảo trì khoảng cách.

Ngữ khí của hắn rất nhẹ, tựa như không có sức lực: "Anh có phải đang ghen tị hay không?"

Úc Sâm liếc xéo hắn: “Chết đến nơi rồi mà còn nhiều chuyện?"

“Đệt!” Tư Nam chỉ nghe rõ một câu sau, bất mãn ồn ào: “Úc ca cậu đừng có rủa em tôi! Em ấy sẽ không chết!"

“Hừ,” Úc Sâm nhếch miệng, “Tôi cũng sẽ không để em ấy chết."

Nếu là chết thật, không phải cả đời anh sẽ gánh một cái tính mạng vô tội trên lưng?

Huống hồ......!Em trai chơi vui như vậy, còn sống vẫn thú vị hơn.

Anh tưởng tượng đến viễn cảnh Tư Tuyên Dương có khả năng sẽ biến thành cái xác vô hồn như tang thi, trong lòng liền có một trận hoảng loạn cùng hồi hộp không thể bình tĩnh được.

“Anh làm sao vậy? Sắc mặt không được tốt cho lắm.” Cái ót của Tư Tuyên Dương dựa vào vách tường, gốc độ vừa lúc dừng tầm mắt ngay trên mặt Úc Sâm, cứ như vậy nhìn thẳng vào người ta hẳn là không tốt lắm, trong lòng hắn biết rõ điều đó.

Nhưng hiện tại hắn bị tang thi làm bị thương rồi, thân thể xảy ra biến hóa, động nhiều một chút đều tiêu hao tinh lực, tìm được cớ, cảm giác biệt nữu trong lòng bị hắn tự mình tẩy não tiêu hóa.

Úc Sâm nhắm hai mắt thở dài, xoa xoa ngực: “Tôi cảm thấy mình có khả năng bị dọa ra bệnh tim, sau khi trở về đến bệnh viện đăng ký khám thử xem."

Tư Tuyên Dương: “......” Mẹ nó diễn tinh!

Tốc độ thang máy rất nhanh, giây lát liền đến lầu bốn mươi ba.

Úc Sâm hoảng hốt còn chưa bình tĩnh lại, cảnh giác giơ nỏ tiễn lên khi thang máy chậm rãi mở cửa ra.

Khi nhìn đến cảnh tượng bên ngoài thang máy lại ngây ngẩn cả người.

Gã đàn ông sau khi phóng hỏa đã lên lầu trước giờ phút này đầu nát nhừ nằm trên mặt đất, giống như một bãi bùn lầy.

Còn một nam một nữ đi lên bằng bộ thang máy khác, nữ sinh thì đưa lưng về phía Úc Sâm bọn họ, ngồi quỳ trên đất, tinh thần vô cùng sa sút.

Trước mặt cô là thi thể đồng bạn, chỉ là trên cổ có điểm giống như bị cắn, máu đỏ tươi cùng thịt nát cùng nhau trào ra, chậm rãi tụ thành vũng máu sền sệt.

“Là người đàn ông kia, gã ta bị cắn quá sớm, đại khái là biến thành tang thi lúc còn ở trong thang máy." Ánh mắt Tư Tuyên Dương có chút bi thương.

"Em sẽ không thay đổi thành như vậy." Úc Sâm khẳng định nói.

Anh nhìn một nam một nữ kia đoán chừng là người yêu, hẳn là vào lúc cửa thang máy mở, bọn họ không có phòng bị, người chuyển biến thành tang thi kia đã cắn chết nam sinh, nữ sinh cũng bị thương, còn chưa chuyển hóa.

Toàn bộ lầu 43 chính là phòng thí nghiệm cỡ lớn, so sánh với thế giới bên ngoài thô kệch phế thổ, nơi này quả thực sạch sẽ tinh vi đến giống như không cùng một cái không gian, chung quanh đều là bàn thực nghiệm lạnh băng, trên bàn là các lọ bình thủy tinh và dụng cụ.

"Chính giữa cái bàn điều khiển kìa! Những cái ống nghiệm màu xanh lục đó có phải hay không!" Tư Nam tinh mắt nhìn quanh một cái đã trông thấy.

“Đi!”

Úc Sâm đỡ Tư Tuyên Dương, lúc đi ngang qua nữ sinh kia, ánh mắt Tư Tuyên Dương nhẹ nhàng dừng trên người cô, mang theo chút bi thương cùng không đành lòng, lại không biết nên nói gì.

Chậc! Người mềm lòng thật phiền toái!

Úc Sâm bĩu môi, giao hắn cho Tư Nam, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét nữ sinh một vòng.

Ừm, thật sự còn chưa chuyển biến thành tang thi, thể xác và tinh thần đều thanh tỉnh, còn có thể cứu chữa, khuyên bảo giảng giải cũng không sao.

“Đã một bước đến đây rồi, cam tâm muốn cùng chết như vậy?"

Nữ sinh không nhúc nhích.

"Tôi cũng không định nói cái gì mà bạn trai có thể hy vọng cô sống sót linh tinh, dù sao trong nhận thức tôi biết, đã chết chính là đã chết, cái gì là tư tưởng, linh hồn, đều sẽ tan thành mây khói, không có nhiều thần thoại đồng thoại như vậy, cậu ấy sẽ không nhìn cô từ trên trời, cũng sẽ không chờ cô ở cầu Nại Hà."

Nữ sinh cứng đờ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu phẫn hận.

Úc Sâm không để ý đến cô, tự mình tiếp tục nói: "Nhưng nếu cô chết theo, những sự tình, thống khổ, mạo hiểm, dũng cảm, bộ dáng dùng hết toàn lực để sống sót bên trong này mà cậu ấy đã trải qua...!Sẽ không có bất luận người nào nhớ rõ."

“Ở trong thế giới hiện thực, cậu ấy trong mắt người khác có lẽ là chết đột ngột, có lẽ là mất tích, mà thời gian chân thật trải qua vào khoảng khắc cuối cùng sinh mệnh của cậu, đều bị chôn ở chỗ này."

Biểu tình nữ sinh trở nên ngẩn ngơ.

Nhiều lời vô ích, Úc Sâm đứng lên, thần sắc lãnh đạm lưu lại một câu cuối cùng: “Vậy còn không bằng......!Cô nỗ lực sống sót, giúp cậu ấy nhớ kỹ mấy thứ này.”

Anh xoay người, Tư Tuyên Dương đang cầm ba ống nghiệm, đứng ở chỗ cách đó hai bước nhìn anh, không biết có phải đã hao hết thể lực hay không, ánh mắt kia mềm như một áng mây trắng.

“Tìm được thuốc giải rồi.”

Úc Sâm để lại một ống thuốc bên cạnh nữ sinh, cùng Tư Tuyên Dương, Tư Nam, Lạc Vũ uống xong ba ống khác.

Chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chậm rãi chảy vào thân thể, đầu Úc Sâm dần dần hốt hoảng, tòa nhà phảng phất như trở nên trong suốt, anh đứng giữa không trung, thấy cái đồng hồ treo tường kia lại lần nữa xuất hiện, phía dưới cuối đường cái, hàng ngàn hàng vạn tang thi như thủy triều bị vẩn đục tràn đến, xếp chồng lên nhau từ tầng dưới cùng, tựa như bức tường thành hư thối.

Phía trên trời quang, ánh mặt trời như dung nham trút xuống, như tận thế che trời lấp đất khuất đi ánh sáng cuối cùng, hòa tan toàn bộ thế giới.

Úc Sâm nhắm mắt lại, ý thức quay về hắc ám..