Động Lòng - Lệ Vụ

Chương 12: Đến chỗ anh

Ngày hôm sau, Chu Tự Thâm lái xe trở về nhà họ Chu.

Tiểu Nam Châu là một lâm viên phỏng theo kiến trúc Tô Châu, là nơi rất thích hợp để mẹ của anh – Thẩm Tố Ngọc dùng để dưỡng lão. Vì vậy bà vẫn luôn ở tại đây cùng bà nội và ông nội Chu, những người khác chỉ có thể tề tựu đông đủ vào dịp Tết.

Bình thường mỗi tháng anh sẽ trở về đây hai lần, phận làm con cháu cũng coi như đã vẹn tròn bổn phận.

“Về rồi đấy hả?”

Thấy anh đi vào, bà nội Chu cười tủm tỉm nói.

Thẩm Tố Ngọc đặt chiếc ly sứ xuống: “Còn tưởng tuần này con không về, bận xong việc ở công ty rồi hả?”

Chu Tự Thâm hơi gật đầu, một tay cởi nút áo khoác ngoài âu phục: “Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”

“Mới nhắc đến Chu Lâm ấy mà, nói thằng bé và một bạn học nữ, chính là cô bé nhà họ Khương đó, chúng ta muốn một thời gian nữa mời cô bé đến nhà ăn bữa cơm. Chẳng phải đúng lúc sắp đến sinh nhật Chu Lâm rồi sao, mời một đám bạn học đến, náo nhiệt cũng tốt”.

Động tác trên tay anh dừng lại, ngồi xuống sô pha: “Hiện giờ đám trẻ đều thích ăn mừng riêng mới nhau, kể cả có muốn tổ chức sinh nhật thì cũng thích tự chơi riêng, sao lại đồng ý để người lớn trong nhà có mặt hết được”.

Thẩm Tố Ngọc và bà nội Chu nhìn nhau cười: “Chuyện này con không hiểu, sinh nhật chỉ là cái cớ, chủ yếu chúng ta muốn gặp cô bé kia. Chưa biết chừng về sau hai nhà còn có kể kết thông gia đấy”.

Khóe môi Chu Tự Thâm để lộ đường cong mang theo ý vị mơ hồ không rõ, chậm rãi nhích lại gần: “Đúng là có khả năng này”.

“Bà đã xem qua ảnh của cô bé kia, cười rộ lên rất ngọt ngào, đúng là khiến người ta yêu thích”.

Bà nội Chu vỗ đùi: “Tiểu Lâm cũng là chàng trai khôi ngô tuấn tú, tuổi tác hai đứa phù hợp, học cùng ngành sẽ có tiếng nói chung, xứng đôi vừa lứa biết bao”.

Thẩm Tố Ngọc bổ sung: “Đương nhiên, bọn chúng bằng lòng mới là điều quan trọng, chuyện này mà thành là tốt nhất”.

Chu Tự Thâm đặt tay phải lên cổ tay trái, chậm rãi xoa mặt đồng hồ, hàng mi rũ xuống che giấu nụ cười như đang suy tư điều gì: “Bằng tuổi với Chu Lâm? Vậy mới chỉ hai mươi, có lẽ sẽ không nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy đâu”.

“Chuyện tương lai ai dám nói chắc được, hai đứa có thể đi lại trước xem sao”.

“Có lý”. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười vương vấn lúc ẩn lúc hiện, thấp giọng lặp lại: “Chuyện tương lai nào ai dám chắc”.

Một lúc sau, Thẩm Tố Ngọc tựa như nhớ ra điều gì, lại nói: “Chu Lâm khá nghe lời chú út, con bóng gió khuyên nhủ để nó mời bạn học đến nhà dự tiệc sinh nhật”.

Chu Tự Thâm gật đầu, bình tĩnh mỉm cười đáp ứng: “Được”.

Sau lần gặp mặt ở trường đua ngựa, Khương Gia Di chỉ gặp lại Chu Tự Thâm một lần, đó là một ngày cô không có tiết nên về nhà họ Khương thăm Khương Ngôn Đông, vừa hay gặp anh chuẩn bị rời đi.

Hai người chào hỏi nhau rất lịch sự, không có lời qua ý lại thừa thãi.

Sau đó, Khương Ngôn Đông sai cô tiễn Chu Tự Thâm ra cửa.

Đoạn đường không tính là ngắn, có thể thấy Chu Tự Thâm cố tình thả chậm bước chân phối hợp với tốc độ của cô. Khương Gia Di vẫn luôn tụt lại sau anh nửa bước, vừa đi vừa thấp thỏm.

Cô cứ nghĩ anh sẽ nói gì đó, thậm chí còn nghĩ sẽ trả lời anh như thế nào. Thế nhưng cả đoạn đường kết thúc mà anh vẫn chẳng hé môi.

“Quay về đi”. Chu Tự Thâm gật đầu với cô.

Trước khi hai người ra vẻ không quen biết, mặc dù anh vẫn giữ bộ dáng ung dung thản nhiên ấy nhưng ánh mắt vẫn luôn phảng phất chút cảm xúc mập mờ như có như không câu kéo trái tim cô.

Thế nhưng hiện tại, ánh mắt ấy vô cùng bình tĩnh chăm chú, chỉ còn lại sự đúng mực khi đối mặt với “con gái của bạn”.

Tài xế đã đứng phía sau Chu Tự Thâm, giờ muốn nói gì cũng không còn cơ hội nữa. Khương Gia Di lễ phép cười với anh rồi quay người trở về.

Nói không mất mát là giả.

Rõ ràng người đề cập đến chuyện này trước là anh, cuối cùng anh nói buông là buông. Trái lại, mấy ngày nay cô vẫn luôn ngẫm nghĩ, lấy những dấu vết hồi ức trong đêm đó để suy xét ý tưởng của anh.

Có điều, anh thật sự quá khó hiểu, vốn dĩ đây là sự đặc biệt hấp dẫn cô, nhưng giờ nó đã trở thành một phiền não nho nhỏ.

Khương Gia Di chỉ có thể tự an ủi bản thân, tốt xấu gì thì sau này cô cũng không cần lo lắng đề phòng nữa.

Lần gặp gỡ này trôi qua, thoáng chốc đã đi hết nửa tháng. Tháng mười, thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Sau khi vào thu, các hoạt động khoa học ở Hoài Đài nhiều hơn. Bởi vì năm nay là năm chẵn kỷ niệm thành lập trường nên rất nhiều học viện lựa chọn những cựu sinh viên nổi tiếng đến giao lưu. Ngày thường mọi người đi nghe tọa đàm đều là vì lấy điểm học phần, vậy mà giờ bỗng nhiên một vé cũng khó kiếm.

Sau khi kết thúc giờ giảng của khoa Quản lý Công nghiệp, giáo viên hướng dẫn Diêu Vi phát vé tham dự tọa đàm cho sinh viên.

“Mọi người nhớ giữ vé cẩn thận, đừng đánh mất. Trước mắt vé buổi tọa đàm này chỉ phát cho sinh viên khoa chúng ta. Những bạn học trong các viện khác đều phải lên website của trường tranh nhau, rất khó giành đấy nhé”.

“Lần này là nhân vật bự nào thế ạ?”

“Ngoại trừ những giáo sư nhiều năm kinh nghiệm, có thể ưu tiên cho khoa Quản lý công nghiệp của chúng ta, đương nhiên nhân vật này phải là học trưởng cùng khoa xuất sắc rồi”.

Nghe vậy, Khương Gia Di sửng sốt.

Tất cả các bạn học ngồi ở hàng trước đã lấy được vé, thấy rõ tên của vị khách quý trên tấm vé, ai nấy bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Rất nhanh, một tấm vé cũng đến tay cô. Ba chữ “Chu Tự Thâm” bỗng nhiên chiếm trọn tầm mắt cô.

Trong chớp mắt, Khương Gia Di hoài nghi chính mình đã nhìn nhầm.

Anh ta? Đến Hoài Đại diễn thuyết cho sinh viên á?

“Khương Khương!”

Cô bạn Trịnh Nhạc Toàn bên cạnh cầm tấm vé vào cửa tỏ vẻ rất kích động, thấy cô tỏ vẻ mặt khó hiểu, cô bạn không nhịn được mà hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sao lại nhìn cái bàn ngẩn người ra thế?”

Khương Gia Di vội lắc đầu phủ nhận: “Đâu có, chỉ là suy nghĩ chút việc… Cậu muốn nói gì với mình vậy?”

“Thì là muốn hẹn cậu cùng đi tọa đàm thứ sáu này. Sau khi kết thúc, nếu cậu rảnh có thể cùng mình và Uông Mộ đi ăn cơm không?”

Ba người đã có một năm làm bạn cùng phòng ngắn ngủi vào năm nhất. Sau khi lên năm hai, Khương Gia Di mới dọn ra ngoài nên quan hệ với bọn họ cũng không xa lạ gì.

Cô không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý: “Được đấy, đúng lúc thứ sáu mình cũng không bận”.

“Vậy ngày mai chúng ta lại bàn xem ăn gì nhé”.

Trịnh Nhạc Toàn và Uông Mộ cười hì hì vẫy tay với cô rồi rời đi theo đám đông trước cửa.

Đám người ở bậc thang hội trường đã đi gần hết. Khương Gia Di chống tay trên bàn nâng mặt, chớp mắt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mới lề mề rũ mắt, ánh mắt lại dừng trên tấm vé vào cửa một lần nữa.

Người đàn ông từng có tình một đêm và quan hệ cá nhân với cô giờ đây lại lấy một hình tượng học thuật đứng đắn công khai xuất hiện trước mặt mọi người trong trường…

Loại cảm xúc này kỳ lạ vô cùng.

Nhưng thực ra cô cũng rất muốn biết Chu Tự Thâm sẽ có bộ dáng như thế nào khi đứng trên đài phát biểu, đó là phương diện cô chưa từng biết.

Ngày diễn ra buổi tọa đàm, Chu Lâm chủ động đưa ra ý kiến phải đi chiếm chỗ ngồi. Kết quả Trịnh Nhạc Toàn và Uông Mộ mải ngủ trưa trong ký túc mà quên béng mất chuyện này. Đổi lại là lúc Khương Gia Di vội vàng chạy đến hội trường thì cũng chỉ cách thời gian bắt đầu vỏn vẹn năm phút.

Để giữ trật tự trong hội trường, cửa hông bên hội trường đã không cho sinh viên qua lại. Bạn học chịu trách nhiệm tiếp đón nhắc nhở cô: “Có thể vào từ cửa sau, chỉ là phải vòng vèo một chút”.

“Được, cảm ơn”.

Khương Gia Di gật đầu, vừa quay người chuẩn bị rời đi thì một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đã lọt vào tầm mắt cô.

Cô ngơ ngác chết trân tại chỗ.

Người đàn ông ăn mặc trang trọng lịch sự, không biết có phải vì không gặp một thời gian hay không mà thoáng nhìn cô lại thấy có phần xa lạ.

Bên cạnh có người chào hỏi với anh nhưng bước chân của anh vẫn không dừng lại, chỉ nghiêng đầu khẽ gật với đối phương.

Quả thực người anh phát ra một loại ma lực như vậy, rõ ràng trang phục trên người đều là hàng xa xỉ nhưng rất tinh tế vừa đủ. Chỉ bằng ánh mắt đầu tiên, mọi người sẽ không liên tưởng những vật ngoài thân đó có biết bao quý giá.

Tương phản với những thứ đồ anh mặc trên người, khí chất và thái độ được tôi luyện nhiều năm bởi sự tự tin và kinh nghiệm mới là điểm khiến ai ai cũng chú ý. Anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thuyết phục được người khác.

Ánh mắt giao nhau, Chu Tự Thâm nhẹ nhàng nhướng mày, bước chân cũng dừng lại.

Khương Gia Di nắm chặt bút vở trong tay, cắm đầu muốn chạy, nhưng rồi lại thấy anh hơi hé môi nói: “Bạn học”.

“… Ngài… đang gọi tôi sao?”

Cô giả ngu, nụ cười khô khan nhạt thếch tựa như cần thêm chút muối.

Một chữ “Ngài” phát ra, tuy không đủ tự tin nhưng phát âm cực kỳ tròn vành rõ chữ.

Chu Tự Thâm tiếp tục nhướng mày, nụ cười ẩn hiện mơ hồ, nhấc chân đi đến trước mặt nữ sinh chịu trách nhiệm đón khách.

Nữ sinh vội đẩy cửa giúp anh: “Chu tiên sinh”.

Anh gật đầu, nghiêng người nhìn bóng dáng sau lưng, ý cười trên khóe môi thoáng chốc đậm hơn mấy phần. Nhưng cảm xúc đó cũng biến mất trong chớp mắt: “Cô ấy giúp tôi chút chuyện nên mới đến muộn”.

“Cùng đi với ngài ạ?”

Nữ sinh sực tỉnh, lập tức nghiêng người dọn chỗ cho hai người đi vào: “Xin lỗi”.

“Không có gì”. Chu Tự Thâm ngước mắt nhìn cô gái nhỏ cách mình vài bước bên ngoài.

Cô mặc chiếc áo sơ mi cùng váy xếp ly, bên ngoài khoác một chiếc áo len, hai chân trơn bóng thon dài thẳng tắp, trang điểm nhẹ nhàng cực kỳ có cảm giác thanh tân của sinh viên, cũng như lời tuyên bố rõ ràng “thời trang phang thời tiết”.

Bị anh nhìn chòng chọc như vậy, Khương Gia Di chỉ còn nước bất chấp bước theo sau.

Vừa đến gần, mùi hương lạnh lùng sạch sẽ mà xa lạ trên người đàn ông xẹt qua chóp mũi. Mùi hương này giống như bông tuyết tuôn rơi trước ngọn cây tùng, dường như muốn đưa bốn chữ “cấm dục giữ mình” len lỏi vào từng tấc khứu giác cô.

Bỗng dưng Khương Gia Di chớp mắt ngẩn ngơ.

… Ra là anh đã đổi loại kia rồi?

Vì sao? Vì cô từng nói thích mùi hương kia sao?

Cô cúi đầu hậm hực.

Rõ ràng cô cảm thấy Chu Tự Thâm sẽ không chi li tính toán mấy chuyện vặt vãnh như vậy nhưng tâm lý vẫn có phần hụt hẫng.

Hai người một trước một sau, cách nhau khoảng cách nửa mét, cùng nhau đi vào cửa hông của hội trường.

Vị trí bên trong hội trường được xếp theo các bậc cầu thang, khách quý ngồi hàng đầu, Chu Lâm chiếm chỗ cho cô một vị trí ở hàng ghế giữa. Vì vậy, vừa bước vào cửa, bọn họ người rẽ trái kẻ rẽ phải mà tách nhau ra.

Rất nhiều người trong hội trường đều chú ý đến họ nhưng ánh mắt hưng phấn và kích động nhao nhao đổ vào Chu Tự Thâm nhiều hơn. Cô theo bản năng chạy vội để kéo giãn khoảng cách, hạ thấp sự tồn tại của chính mình.

Đúng lúc này, Chu Tự Thâm chợt cúi đầu, khẽ nghiêng người ra sau, nhỏ giọng hỏi han: “Có lạnh không?”

Khương Gia Di đờ đẫn, lắc đầu theo bản năng: “Không lạnh”.

“Ừm”. Anh gật đầu, rẽ phải đi xuống bậc thang.

Cô ngơ ngác ít lâu mới quay về bên trái, đột nhiên đầu óc muốn giật thót một cái, bất ngờ ý thức được vừa rồi anh mới nói chuyện với mình.

Lạnh không?

Âm thanh của anh đè xuống nhỏ nhẹ hết sức, có cảm giác thong thả tự nhiên quen thuộc chỉ thuộc về hai người họ.

Khương Gia Di bị choáng váng bởi hành động bất thình lình của anh.

Anh ta… anh ta làm gì vậy?

Rõ ràng cô cho rằng phải phân rõ giới hạn, nhưng cô lại không thể phòng bị khi đối phương áp sát, thậm chí anh chỉ dùng hai chữ đơn giản nhưng có thể táo bạo trắng trợn xâm nhập vào cảm xúc của cô. Còn người đàn ông đó, hành động xong rồi nhưng lại ung dung thản nhiên dứt ra, khiến lòng dạ của cô cứ như treo trên tàu siêu tốc, thay đổi thất thường đến cô cũng không khống chế nổi.

Vừa rồi cô còn chán nản vì chuyện nước hoa, vậy mà giờ tâm trạng đã hưng phấn nhảy nhót trở lại.

Chuyện này có tính là anh đổi ý, cố tình bắn chút tín hiệu cho cô phải không?

“Gia Di!”. Chu Lâm vẫy tay gọi cô.

Lúc này Khương Gia Di mới lấy lại tin thần, nhân lúc tọa đàm vẫn chưa bắt đầu mà chạy về chỗ ngồi.

Cách đó không xa, bước chân của Chu Tự Thâm chậm lại, hình như có linh cảm quay người nhìn về phía sau, mơ hồ lập tức thấy được nam thanh nữ tú đang ngồi cạnh nhau.

Hai người gần như chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện, người xung quanh chỉ làm nền cho khung cảnh đó.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, đôi mắt híp lại.

Rất nhanh, cuộc tọa đàm chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình lên sân khấu nói ngắn gọn mấy câu đúng quy trình rồi nhường sân khấu lại cho Chu Tự Thâm. Tiếng vỗ tay trong hội trường nhiệt liệt chưa từng có, vô số sinh viên đều cúi đầu thì thầm to nhỏ.

Bốn chữ ‘Tập đoàn Duy Sâm’ là khách quen của tin tức Kinh tế – Tài chính, các hạng mục được tập đoàn này đầu tư và tài trợ phân bố khắp các ngành nghề. Hơn nữa, Duy Sâm còn quyên góp một tòa nhà cho viện quản lý của Hoài Đại, nâng cao hạn mức học bổng cho sinh viên và mỗi năm cung cấp một lượng nhỏ vị trí cho sinh viên thực tập, tất cả khiến nó có một địa vị rất đặc biệt trong lòng của sinh viên Hoài Đại.

“Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều”.

“Thế mà ba mươi tuổi á? Nhìn không giống lắm”.

Khương Gia Di nghe những người xung quanh thì thầm, hé môi đánh giá người đàn ông trên sân khấu.

Sau khi lên sân khấu, một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ tồn tại trên người anh đặc biệt hấp dẫn cô. Theo ánh mắt ngắm nhìn và bình phẩm của mọi người, cảm giác đó càng trở nên rõ ràng.

Dường như vì những người bên cạnh càng ngày càng đi sâu vào chủ đề đánh giá Chu Tự Thâm khiến cô khó mà không chú ý. Nhưng dần dần chính vì quá nhiều người để ý đến anh lại khiến cô nảy sinh nỗi lòng khó tả.

Giống như sự bất mãn và dục vọng độc chiếm, cùng như mang theo một chút đắc ý và mừng thầm… ngôi sao ấy tuy lóa mắt là vậy, nhưng người từng có bí mật với anh… cả hội trường này cũng chỉ có mình cô.

Cảm giác này u mê hệt như say rượu, khiến cô dường như trở lại một đêm say choáng váng hôm đó.

Đèn trong hội trường hơi tối, nét bút di động trên màn hình lớn vẽ ra những hoa văn màu bạc, ánh đèn mờ nhạt rọi lên bóng dáng cao thẳng và khuôn mặt thâm thúy của người đàn ông.

Chu Tự Thâm đứng trước bục phát biểu, đưa tay điều chỉnh micro đứng trên bục để phù hợp với chiều cao của mình.

Đèn tín hiệu ở đầu micro sáng lên, lúc này anh mới bình tĩnh ngước lên phía khán đài, giọng nói cuốn hút trầm thấp được khuếch đại thông qua thiết bị âm thanh truyền đến mọi ngóc ngách trong hội trường.

“Chúc các vị buổi trưa tốt lành”.

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ đã có thể khiến cho tiếng vỗ tay nổ rền vang, ào ào như thủy triều trong hội trường.

“Đáng tiếc, tôi không thể cung cấp cho các bạn những vấn đề trên phương diện lý luận”.

Chu Tự Thâm hơi mỉm cười: “Chỉ có thể chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế để mọi người tham khảo”.

Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay thốt khỏi miệng, giống như chuyện này chẳng có gì đáng nhắc đến.

Có người che miệng nói nhỏ: “Vì sao anh ấy chỉ nói đơn giản hai câu mà mình lại cảm thấy hấp dẫn thế nhỉ”.

“Suỵt!” Người bên cạnh vội nhắc nhở cô bạn im lặng.

Khương Gia Di điều chỉnh tư thế, dáng ngồi ngay ngắn nhìn về phía bục phát biểu, trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy loạn không ngừng.

Không giống với lãnh đạo trong trường học hay những người có địa vị cao khác, anh không hề nói chuyện dài dòng hay rào trước đón sau thừa thải, tựa như dứt khoát ‘mở cửa thấy núi*’, dùng từ đơn giản chính xác, nhưng càng nói càng thể hiện sự sắc bén ở những vấn đề trọng tâm.

* Mở cửa thấy núi: ý nói đi thẳng vào vấn đề, không lòng vòng quanh co.

Dần dần, cô nghe rất chăm chú, thậm chí còn không phát hiện ra Trịnh Nhạc Toàn và Uông Mộ đã vội vàng đến nơi, trái tim đập loạn cuối cùng cũng yên phận hơn một chút.

Tất cả người nghe trong hội trường đều rất nghiêm túc chăm chú, sinh viên ở các khoa và viện khác cũng muốn đến xem náo nhiệt, cho rằng có thể nghe được chia sẻ của người thành công trong cuộc sống. Nào ngờ diễn giả chỉ nói toàn vấn đề chuyên ngành, nghe chẳng hiểu chút nào.

Anh lấy hai vụ để dẫn chứng, phong cách của buổi tọa đàm đột nhiên thay đổi, gần như trở thành một hội nghị thương mại.

“… Đây có thể xem như một vụ tiêu cực điển hình trong ngành, quyết sách từ đầu đến cuối đều phạm phải sai lầm dẫn đến công ty lên sàn thất bại và bị thu mua. Đối với những người có thể ảnh hưởng đến mỗi quyết định mà nói, năng lực và tầm nhìn đều phải tương xứng với nhau. Đáng tiếc, trong một doanh nghiệp quản lý theo kiểu gia đình như thế này, người phù hợp với yêu cầu cũng không nhiều”.

Nói đến đây, Chu Tự Thâm dừng lại một chút: “Phần nói chuyện của tôi coi như dừng ở vụ này, hy vọng có thể truyền cảm hứng đến các bạn”.  

Dường như tất cả mọi người đều không ý thức được đã kết thúc, cho đến khi màn hình phía sau anh tối sầm lại, lúc ấy mọi người mới như bước ra từ trong mộng.

Khương Gia Di phục hồi lại tinh thần trong tiếng vỗ tay như thác đổ, hai tay vỗ vào nhau đến mức đỏ ửng. Trịnh Nhạc Toàn ở bên cạnh không nhìn nổi bộ dạng ngây ngốc này của cô bèn tóm lấy một tay ngăn cản: “Vỗ mạnh thế làm gì, cậu không đau tay à?”

“Hả? A… ờ, hơi đau một chút”. Khương Gia Di đỏ mặt gật đầu, không nhịn được lại ngước nhìn lên khán đài, trong mắt ẩn hiện sự ngưỡng mộ mà chính cô còn chưa phát hiện.

Những lúc nói chuyện quan trọng, toàn thân Chu tự Thâm toát ra một cảm giác lạnh lẽo nghiêm khắc mà sắc bén.

Nếu anh là thầy giáo…

Khương Gia Di cảm thấy chính mình sẽ không cầm được mà trở thành sinh viên làm chuyện xấu, đi “khiêu khích” anh, để xem anh sẽ làm gì để đưa cô vào khuôn khổ.

Ý thức được mình vừa nghĩ cái gì, hai má cô lập tức nóng bừng.

Người dẫn chương trình thấy quá nhiều người nghe chưa đã thèm nên vội đẩy sang phần tiếp theo, nói vẫn còn thời gian hỏi đáp hai mươi phút.

Vừa dứt lời, rất nhiều cánh tay phía sau lập tức giơ lên. Nhân viên công tác chờ một bên, đợi chọn ai sẽ đến đưa micro cho người đó.

“Gia Di, cậu có gì muốn hỏi không?” Uông Mộ vừa giơ tay, vừa quay đầu lại hỏi.

Khương Gia Di cuống quýt lắc đầu: “Không có”.

“Không phải chúng ta vẫn còn mấy vấn đề chưa giải quyết được khi tham gia cuộc thi lần trước à, vừa hay có thể nhờ Chu tiên sinh hỗ trợ một chút đấy”.

“Hỏi anh ta mấy câu hỏi này… hình như hơi chuyện bé xé ra to thì phải?”

“Có gì đâu, những người khác cũng chẳng hỏi vấn đề gì cao siêu”.

Đáng tiếc, chọn tới chọn lui mấy lần mà Chu Tự Thâm vẫn chưa chọn trúng các cô.

Đến thời gian nghỉ giữa giờ, những người vẫn chưa hỏi được cầm giấy bút mượn danh nghĩa xin chữ ký mà tiến lên hàng trước.

Khương Gia Di không hề muốn chen chân vào cuộc náo nhiệt này nhưng Uông Mộ cứ một mực kéo cô theo, bên cạnh còn có Chu Lâm phụ trách mở đường, thế nên cô chỉ có thể kiên trì đi theo sau.

“Thế lúc đó cậu đi hỏi, mình đứng bên cạnh nghe là được”.

“Được được được, mình đi hỏi”.

Có lẽ giờ phút nào bị tâm tư ngưỡng mộ của các sinh viên quấy phá, Khương Gia Di càng đến gần anh lại càng cảm thấy có cảm giác không chân thật, tựa như người xa tận chân trời lại đứng ngay trước tầm mắt cô.

Nhìn những người khác đem theo bộ dáng hừng hực khí thế lẫn thích thú, cô cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, nửa thân người đều trốn sau vóc dáng của Chu Lâm.

Nhưng cô vừa lặng lẽ nhấc mắt lên, vừa hay nhìn thấy người đàn ông áo mũ chỉnh tề lơ đãng quay đầu nhìn lại. Anh mỉm cười, tầm mắt lướt qua đám đông, liếc mắt một cái là có thể thấy được cô vô cùng chính xác.

Ánh mắt Chu Tự Thâm chợt dừng lại, hờ hững liếc sang Chu Lâm đang lấy thân mình che chắn cho cô, khóe môi khẽ cong lên ý cười khó phát hiện.

Người bên cạnh vẫn đang nói chuyện nên anh đành rũ mắt, quay đầu trở về.

Nhịp tim của Khương Gia Di ngày càng dồn dập, liên tục nuốt khan giảm bớt sự căng thẳng.

“Khương Khương, sao mặt cậu đỏ thế? Nóng quá hả?” Trịnh Nhạc Toàn hỏi.

Cô gật đầu cái rụp, hệt như gà con mổ thóc: “Hơi hơi”.

Bên kia, Uông Mộ đã có cơ hội đặt câu hỏi, Chu Tự Thâm nghe xong bèn dứt khoát đưa ra vài kiến nghị.

Khương Gia Di ngẩn ngơ, trái tim chợt chùng xuống vì đang suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng ngay sau khi sự sùng bái nho nhỏ kia kết thúc, ý muốn trả thù trong cô lại rục rịch ngóc đầu dậy, càng ngày càng nghiêm trọng.

Uông Mộ vội vàng đưa giấy bút đến, biểu hiện mình còn muốn xin chữ ký.

Chữ ký của Chu Tự Thâm rất đẹp, nhấc bút đến lần thứ hai, anh ngước mắt nhìn sang, cười rất phong độ: “Hai bạn học kia có muốn không?”

Chu Lâm lắc đầu, còn Khương Gia Di lại ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu, vì thế Chu Tự Thâm lại ký thêm một chữ cho cô. Để lấy được chữ ký, cô buộc phải tiến lên phía trước hai bước, sau đó nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”.

Mỗi lần có ai nói cảm ơn anh, anh đều sẽ gật đầu một cái tiếp nhận. Nhưng lúc này anh lại cúi đầu, tựa như không nghe rõ, rất lịch thiệp mà để ý đến sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.

“Gì cơ?”

Cô sững sờ, khuôn mặt nóng rẫy, suýt chút nữa giống như mèo con dựng lông khi hốt hoảng: “Không, không có gì, chỉ là… cảm ơn anh”.

“Đừng khách sáo”. Anh nhướng mày khẽ mỉm cười, đứng thẳng người.

Nhanh chóng lại có những tốp người phía sau xông đến, thế nên bọn họ không thể không lui về sau nhường lại vị trí.

Lúc trở về, Khương Gia Di đi cuối cùng. Bỗng nhiên cô sực nhớ ra chuyện gì, cúi đầu mở trang giấy được ký tên. Tờ giấy trắng chẳng có chữ ký nào cả, mà chỉ có ba chữ được viết qua loa.

… Từ từ, ba chữ?

[Đến hậu trường.]

Sau khi thấy rõ nội dung, Khương Gia Di trợn tròn mắt, vội vàng khép tờ giấy lại phát ra một tiếng “Bụp” rất lớn. Trái tim bé nhỏ muốn nhảy khỏi lồng ngực, cực kỳ khiếp sợ, nhưng sự vui mừng lẫn thích thú nhảy nhót trong bản năng cũng vì vậy mà chậm rãi chiếm lấy cô.

Cô liếm môi, ra vẻ lơ đãng quay đầu nhìn về phía sau.

Chu Tự Thâm không nhìn về bên này, anh vẫn một mực cúi đầu giải thích những câu hỏi cho sinh viên hoặc đáp ứng yêu cầu ký tên của mọi người. Trước sau anh vẫn treo bộ dáng làm thầy người khác, có thể thấy vô cùng kiên nhẫn.

Ai mà tin được anh sẽ lấy danh nghĩa ký tên để công khai viết mấy chữ này lên giấy rồi nhét cho nữ sinh chứ?

Làm sao bây giờ, muốn đi không?

Quả thực, trong khoảnh khắc chớp mắt vừa rồi, cô cũng đã có đáp án trong lòng.

Rõ ràng cô không chỉ đến đây để nghe chia sẻ, thật sự cô còn có một sự mong đợi không rõ cất giấu trong lòng. Hiện giờ sự việc đã phát triển vượt ngoài dự đoán, cũng vượt qua cả mong đợi của cô.

“Gia Di, cậu làm sao vậy?”

Uông Mộ thấy cô không tiếp tục đi về phía trước nữa nên cố tình đứng lại chờ.

Khương Gia Di thốt lên: “Mình muốn đến nhà vệ sinh”.

“Cậu vừa nói mà mình cũng hơi muốn đi, chúng ta đi cùng nhé”.

“Hả?” Biểu cảm của cô chợt đông cứng, vội vàng cười trừ lấp liếm, “Ơ, được”.

Hậu trường có hai lối đi, một lối ở bên cạnh sân khấu, một lối khác ở cuối hành lang gấp khúc, cần phải đi ra ngoài bằng cửa phụ hoặc cửa sau.

Hai người ra ngoài theo lối đường tròn vòng qua hành lang, tới gần cánh cửa hậu trường, then cửa bỗng nhiên chuyển động, có một người bước ra từ bên trong.

Uông Mộ phản ứng rất nhanh: “Chu tiên sinh”.

Căng thẳng xông lên não Khương Gia Di, cô không tự chủ mà khép chặt hai chân, đứng nghiêm cẩn trước mắt anh.

Người đàn ông ngước mắt nhìn hai người, gật đầu cười ôn hòa mang theo ánh mắt như có như không quét qua khuôn mặt cô, tựa như vô tình lại tựa như cố ý.

Cô vội rũ mắt nhìn mặt đất chằm chằm, cho đến khi anh sải bước chậm rãi đi xa.

Chắc chắn anh đã đi rồi, Uông Mộ nhỏ giọng nói: “Gia Di, vừa nãy mình quên hỏi cậu, nhà cậu cũng làm kinh doanh, vậy có quen biết với Chu tiên sinh không?”

Khương Gia Di phủ nhận chẳng hề suy nghĩ: “Không quen”.

“Cũng phải, xem đầu óc mình này, nếu quen biết thì cậu cũng phải nó cho tụi mình biết rồi. Huống chi nếu có quen biết thì sao lại chỉ nói qua loa được hai câu”.

“Nói đúng lắm, bọn mình là người xa lạ thôi”. Cô không ngừng gật đầu phụ họa.

Đi vệ sinh xong sẽ phải trở lại đường cũ, Khương Gia Di hơi nóng vội, cuối cùng bắt tạm một cái cớ lung tung, nói: “Tiểu Mộ, đột nhiên mình nhớ vẫn chưa trả lời một cuộc gọi quan trọng, cậu vào trước đi”.

Uông Mộ khẽ gật đầu, đi trước nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô bạn: “Cậu nhanh chút nhé, lát nữa còn có giáo sư lên sân khấu nói chuyện đấy”.

“Được”.

Khương Gia Di giả bộ đi ra ngoài, nhưng chờ Uông Mộ đi khuất, cô lại vội vã vòng đường khác.

Cô chợt dừng lại khi mới đi được vài bước, đổi lại thành tốc độ chậm rì rì tiến về phía trước.

Càng tới gần hậu trường cô càng cảm thấy thấp thỏm, miễn cưỡng ổn định tâm tình rồi mới đẩy cửa đi vào.

Phía sau cánh cửa đầu tiên là một lối đi hẹp, Khương Gia Di vẫn đắm chìm trong tâm tư của riêng mình, đến khi cánh cửa trong phòng đạo cụ mở ra, lúc ấy cô mới phản ứng chậm trễ mất nửa nhịp.

Còn chưa thấy rõ người mở cửa là ai nhưng cô đã bị ôm vào một mảng tăm tối.

Bàn tay to lớn của người đó chặn tiếng hét kinh ngạc của cô, cánh cửa phía sau cũng bị khóa lại.

Khương Gia Di dựa lưng vào cánh cửa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Mùi hương hôm nay mới ngửi thấy lần đầu tiên tràn đến chóp mũi, cô lập tức giống như một ly kem tươi bị rót đầy sữa nóng ngọt ngào.

“Chu, thầy Chu…”

Có lẽ cô bị bộ dáng trên sân khấu chia sẻ nghề nghiệp của anh mê hoặc nên thốt lên thất thanh.

Bàn tay người đàn ông đang ôm trên eo cô bỗng siết chặt, nụ cười trầm thấp mê hoặc: “Thầy?”

“Em…”

Rốt cuộc thì ánh sáng bên trong cũng không đủ để ngắm nhìn nhau, Khương Gia Di ngửa đầu thấy rõ ý vị tán tỉnh lan tràn trên khuôn mặt anh. Cô ý thức được anh đã xé bỏ lớp áo ngụy trang quý ông lịch thiệp trước hàng trăm con mắt ban nãy.

Kiểu người trước sau tương phản này khiến hô hấp của cô đông cứng, luồng nhiệt nóng bỏng truyền đến da mặt và lỗ tai.

“Cho nên bạn học nhỏ bị lạc đường rồi sao?”

Anh cười nhẹ, khẽ khàng nhéo vành tai nóng hầm hập của cô, ngón tay thon dài men theo tai xuống bên gáy, gạt đi sợi tóc mảnh khảnh tinh tế dán chặt trên da.

Khương Gia Di gắng sức lắc đầu, ngọn tóc đều muốn run rẩy theo cảm xúc của cô: “Anh ôm cây đợi thỏ, cố tình”.

Ngón tay thon dài của Chu Tự Thâm nắm lấy cần cổ mảnh mai của cô. Từng đốt xương trên mu bàn tay càng hiện rõ, khớp xương như những bóng mờ sau những ngọn núi phủ tuyết, chậm rãi tùy ý di động trên làn da cô.

Anh không dừng sức nhưng nhìn qua vẫn có cảm giác uy hiếp áp bức lẫn sự mạnh mẽ tăm tối.

Tiếng vỗ tay trong hội trường đột nhiên truyền đến không gian nhỏ hẹp, anh bế cô áp lên cửa, lòng bàn tay ấm áp dán làn da hơi lạnh lẽo nơi bắp đùi, làn váy buông xuống dưới.

Ôm cây đợi thỏ? Chu Tự Thâm hơi mỉm cười.

“Không”. Lòng bàn tay anh chậm rãi ma sát lên da thịt cô, giọng nói gần như đến cực hạn kiềm chế. Anh cúi đầu khẽ cắn một ngụm lên cằm cô, nói: “Là em tự chui đầu vào lưới”.

Nói xong, anh cúi đầu hôn xuống.

Áo khoác len mềm mại rơi xuống đầu vai, chiếc váy xếp ly xô đẩy như những đóa bọt sóng, khiến cô trở thành con thuyền nhỏ dập dìu theo sóng vỗ.

Không biết có phải ván cửa đã lâu không được tu sửa hay không, mỗi lần chạm vào nó đều phát ra những tiếng ‘bịch bịch’ rung động.

Ban đầu Khương Gia Di không dám nắm cổ áo anh, sợ cô làm rối tung rồi lát nữa anh sẽ không thể gặp người khác. Nhưng sau đó, cô thật sự không có tâm trí nào để lo nữa, thậm chí móng tay cô còn không cẩn thận bấm vào cổ anh.

“Thu móng tay lại một chút”. Chu Tự Thâm không đưa tay cản cô, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở cô trong khoảng trống của một nụ hôn triền miên.

Cô e lẹ cuộn tròn đầu ngón tay.

Tiếng nói cười vẫn vang lên đều đặn sau cánh cửa đột nhiên nhắc nhở cô một điều, giờ phút này bọn họ đang ở hậu trường, nơi có thể có người qua lại bất cứ lúc nào, bên ngoài kia còn có mấy trăm thầy trò tụ họp.

Trong lúc đó mà bọn họ lại trốn ở chỗ này làm chuyện đi ngược hoàn toàn với học thuật, hôn đến mức hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau, cà vạt lung tung rời rạc.

Khương Gia Di ngày càng hoảng loạn, sự kích thích và vui thú mà nụ hôn này mang đến cho cô ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng cô cũng biết sợ.

“Đừng ở đây…” Cô thở phì phò, thì thầm năn nỉ: “Sẽ bị phát hiện”.

Chưa dứt lời, Chu Tự Thâm nâng cằm cô, nhẹ bóp hai má tiếp tục nụ hôn sâu, bất ngờ và cường thế ngăn cản cô tiếp tục nói.

Một lúc lâu sau, anh buông cô ra, đưa tay lên chạm lên khóe môi cô. Lòng bàn tay rất có ý tứ ám chỉ lau đi những dấu vết còn vương trên khóe môi.

Rõ ràng anh đang thở dốc, hơi thở ấm áp của anh và hô hấp đứt đoạn của cô không ngừng dây dưa trong bóng tối im lặng, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh mà lên tiếng:

“Kết thúc tọa đàm, đến chỗ tôi nhé?”

Lời Editor: Bắt đầu từ chương sau, nam nữ chính sẽ chuyển sang một mối quan hệ “tình nhân cố định lâu dài” nên ngôi thứ ba của nam chính khi nữ chính nhắc đến mình sẽ chuyển thành “anh ấy” và nữ chính cũng sẽ xưng “em” nhé.