[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 24

Gọi một lúc, Harry ảo não nhớ ra bản thân đã quên mất Snape không thể nghe thấy thanh âm của cậu, vội vã ôm người vào trong lòng, cẩn thận mà kéo ra cánh tay đang ôm chặt lấy bụng của nam nhân, không biết làm thế nào mà nhu động nhẹ nhàng ở đó, sau đó, nghe thấy tiếng rống đứt đoạn, phẫn nộ của Snape.

“Cút……cút ra!”

Mím chặt môi, nửa giận nho nhỏ bốc lên, nhưng mà cậu lại có thể làm sao? Ôm cả người hắn vào trong lòng, thử tỏa ra ma lực, cánh tay xoa nhẹ lên bụng Snape dừng lại, cánh tay kia dùng lực, áp lại cơ thể đang không ngừng giãy giụa.

Snape cố gắng giãy dụa, muốn rời khỏi cái ôm đáng lẽ phải lạnh lẽo, nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp dị thường kia, nhưng mà cánh tay đang nhẹ nhàng chạm lên vị bộ của hắn, khiến cho dạ dày đã bị dược nước áp chế nhưng vẫn co rút đau đớn của mình rõ ràng mà chầm chậm bình lặng lại, sức lực đã bị cơn đau, sự giãy giụa không cần thiết từng chút từng chút rút sạch, kết quả cuối cùng, là chỉ có thể dùng lực mà nắm chặt lấy cánh tay không nhìn thấy kia, quay đầu đi, không để mặt của bản thân bị tên hỗn đản kia nhìn thấy, Merlin! Hắn bây giờ chỉ muốn được ngất ngay tại chỗ!

Nhìn Snape cuối cùng cũng an tĩnh lại, Harry thở phào, buông ra một tay, viết chữ trước mặt nam nhân, vô cùng thống hận bản thân bây giờ không thể trực tiếp truyền thanh âm của mình đến bên tai nam nhân!

‘Làm sao rồi? Đau dạ dày? Tại sao lại như vậy!’

Cắn răng, một lúc lâu, Snape giãy ra khỏi cánh tay đã thả lỏng của Harry, đứng lên từ trên giường, cơn chóng mặt nhẹ khiến hắn chau mày, chỉnh lại bộ đồ đã bị nhàu, đáp lại một câu cho Harry phía sau rồi rời đi, giống như là nếu tiếp tục ở lại đây một phút, hắn sẽ làm ra những việc không có lí trí.

“……Không liên quan tới cậu! Dùng cái đầu của cậu vào nơi mà cậu nên dùng!”

Bất lực nhìn Snape đi ra khỏi phòng ngủ, Harry đi theo sau, nheo mắt lại sau khi nhìn thấy bình rượu và cốc rượu đặt bên sô pha, liếc mắt một cái người bước vào phòng chế dược, không nói gì mà rời đi.

Đứng sau cửa, cảm thấy biến động ma pháp từ cửa tầng hầm truyền tới, lặng lẽ đi tới bàn thao tác, đặt nên nồi gang, có lẽ, nấu một nồi dược, có thể khiến cho trái tim kỳ lạ mà gấp gáp lên của hắn bình phục lại, nhưng mà, vừa mới cho vào một ít dược liệu, cái nồi đang sôi ở trước mặt lại bị thanh tẩy toàn bộ, tên hỗn đản kia lúc nào lại quay về rồi,! Chau mày, quay người trừng mắt nhìn không khí, khí giận khiến hắn hoàn toàn bỏ qua việc cố gắng duy trì bình tĩnh.

“Chết tiệt thật! Cậu đang làm gì!”

Không hề trả lời, Harry trực tiếp kéo người ra phòng khách, ấn người đang dùng sức giãy dụa ngồi xuống ghế sô pha, đem bát cánh nóng do gia tinh mang tới lơ lửng tới trước mặt nam nhân, đặt bát súp lên trên, tỏ ra tức giận.

‘Uống đi!’

Snape nhìn những chữ và bát súp lơ lửng kia, mím môi, chậm rì rì thò ta ra nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ nước súp nóng, dạ dày còn có chút co rút, bởi vì sự ấm áp chảy xuống mà trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, buông bát xuống, quay đầu đi không nhìn không khí trước mặt, lại không hề biết, vừa vặn khiến cho gương mặt của mình, đưa đến trước mặt Harry.

Sự phẫn nộ nho nhỏ lại trở thành bất lực, Harry buông xuống, ngẩng đầu nhìn nam nhân vẻ mặt vô tình trước mặt, do lực một lúc, cuối cùng vẫn viết ra những lời mà mình muốn nói

‘Severus, anh tại sao lại làm như vậy? Chỉ là bởi vì những lời kia? ’

Ngây người một lúc, Snape nhìn những chữ lơ lửng trước mắt, nhu động môi một lúc, lại là cái gì cũng không thể nói ra ngoài, một lúc lâu, mới chậm chạp đứng dậy, đi vào phòng ngủ, mà Harry, chỉ là lưu lại chỗ cũ, nhìn cánh cửa kia từng chút đóng lại.

Giống như một đêm trước, Snape cảm thấy ma lực dần dần xuyên qua cánh cửa ma bao lấy hắn, nhắm mắt lại, từ chối để bản thân nghĩ tới những lời do kẻ không phải người kia ‘nói’, nhưng lại không ngăn nổi cảm xúc thăng trầm của bản thân trở nên bình lặng dưới sự bao lấy của ma lực, hắn thậm chí còn không cần sử dụng thuật phong bế đại não, một loại cảm giác được bảo vệ, khiến hắn cảm thấy có chút khó thích ứng ……

Không dám lại rời khỏi Snape quá xa, Harry âm thầm theo sau Snape, chú ý tới từng cử động của nam nhân, dường như lại giống như trước đây, thò tay can thiệp tới ăn uống, làm việc nghỉ ngơi của nam nhân, chỉ có điều, cậu sẽ không lại tùy ý mà lại gần nam nhân biểu tình càng ngày càng lạnh nhạt kia, chỉ có vào đêm khuya, mới nuông chiều bản thân, thả ra ma lực, xuyên qua cánh cửa kia, tưởng tượng nam nhân ngủ an ổn trong lòng mình.

Đối với quyến nhật kí kia, giao cho xà quái đi tìm, nhưng là cái con bé Ginny kia, lại luôn mang nhật kí theo người, cơ hồ không lúc nào rời, điều này khiến Harry vô cùng đau đầu, thấy Halloween sắp tới gần rồi, mà khí sắc của Ginny lại càng ngày càng xấu, không nghĩ ra cách nào cả Harry cắn răng, chuẩn bị nặng tay!

Cậu chỉ có hứng thú với tình hình lớp học biến hình của giáo sư McGonagall, Harry vẫn chọn loại thời gian này ra tay, để xà quái âm thầm bò tới dưới bàn của nữ hài, sau đó, phóng ra ma pháp.

Ma pháp đột nhiên bạo phát khiến vài học sinh bao gồm Ginny một trận kinh hoàng, bọn họ mục trừng khẩu ngốc mà nhìn bàn của mìn đột nhiên giống như có sinh mệnh mà bắt đầu động đậy, sách vở và bút gì đó ở trên bàn rơi xuống đất, loạn thành một đoàn.

Học sinh thét lên chói tai trốn khỏi những chiếc bàn đang xoay qua xoay lại, vào lúc giáo sư McGonagall vội vã chạy tới xem xét tình hình, xà quái ngắm chuẩn mục tiêu, nahnh chóng phóng tới, hướng về phía quyển nhật ký cũ nát bị một đống đồ đè nên cắn một cái, không có bất cứ tiếng động nào, chỉ là đột nhiên, từ trong cuốn nhật ký chảy ra dòng nước đen, tạt qua đầu của xà quái.

Harry đứng ở một bên âm thầm quan sát tất cả, thần kinh căng thẳng chuẩn bị ứng phó với bất cứ tai nạn nào, thẳng đến sau khi cảm thấy một trận ma lực cổ quái phát ra từ chỗ của Ginny, mới buông lỏng người, nhìn nữ hài mềm oặt ngã xuống đất, nhìn giáo sư McGonagall sau khi an ổn tất cả học sinh, vội vã bế Ginny đi về bệnh thất.

‘Xi xi! Chủ nhân! Tôi kháng nghị! Tôi không muốn lại phải cắn những thứ như quyển vở kia, phì phì! Thối chết mất! Xi xi! Tôi muốn bồi thường!’

Vui vẻ, nghe tiếng kêu la không ngừng của tử xà trong đầu, Harry cười vui vẻ, ít nhất, sẽ không xảy ra những chuyện kia, có thể qua được năm học thứ hai an bình

‘Ừ! Ừ! Không còn lần sau rồi, Basilisk, tôi sẽ không để cậu đi cắn bất cứ quyển nào nữa! Có thỏa mãn với bò nướng hôm trước không? Hôm nay gấp đôi! Còn nữa, nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi, không cần phải đi theo nữ hài kia nữa đâu!’

‘Xi xi! ý? Chủ nhân! Người không còn hứng thú với cô ta nữa ư? Nhưng người chưa làm gì cả mà! Lẽ nào người không được? ’ ( chậc chậc con rắn này, đầu óc đen tối quá. Hjx, hay là mình đầu óc đen tối nhỉ)

Nhu nhu cái trán, Harry cảm thấy vô lực với cái cách nghĩ vô cùng kỳ lạ kia của tử xà, Merlin! Tại sao tên gia hỏa này lại kiểu như thế này! Tử xà a!

‘Câm miệng! Tôi trước giờ chưa từng có hứng thú với cô ta! Tôi cũng không muốn làm cái gì cả! Còn cái gì mà được với không được! Bởi vì không cùng loài! Basilisk! Cậu xác định cậu có thể hiểu rõ? ’

‘Xi! Con người thật phiền phức! Được rồi! Thịt bò nướng gấp đôi! Vậy thì, tôi có thể về cạnh Severus rồi? ’

Chọn mi, Harry nhìn tử xà ngoắc đầu lượn thân.

‘Basilisk, cậu không phải rất ghét Sev dùng cậu làm thí nghiệm ư? ’

‘À! Nhưng mà nọc độc để lâu quá cũng không tốt, Severus vừa vặn cũng giúp tôi, hắn còn sẽ chuẩn bị thịt nướng cho tôi! Là tự mình nướng đó! Mùi vị rất ngon! Xi xi! Tôi muốn ăn!!’

Ghen tị, Harry nhìn tử xà tăng nhanh tốc độ mà xông về phía tầng hầm, cậu chưa từng nếm qua thức ăn Snape làm! Đời trước……thôi đi, lúc đó, Snape không đưa cậu một bình độc dược là tốt rồi ……đời này, cúi đầu nhìn ‘cơ thể’ của mình, cậu có thể ăn ư……

Nhận được thông tri của Dumbledore, Snape trực tiếp bỏ xuống dụng cụ ăn trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn đậu xanh còn sót lại trong đĩa, trực tiếp bước đến lò sưởi:“Văn phòng hiệu trưởng!”

Nhìn quyển vở cũ nhát tỏa ra một tia khí tức ma thuật hắc ám, trang giấy trắng trống rỗng bị nhiễm bởi mực đen có mùi tanh cổ quái, mà dấu hai dấu vết quen thuộc, cơ hồ là bị cắn bởi ‘sủng vật’ đã mất tích mấy ngày nay của hắn, khiến Snape bất động thanh sắc mà nắm chặt bàn tay, mà con sủng vật kia, bây giờ đang thành thực mà cuộn lấy cánh tay của hắn!

“Severus, Ginny Weasley, Bobby nói con bé dường như đã mất đi một phần sinh lực, thầy chuẩn bị một số dược đưa cho Bobby mang cho con bé đi, thậm chí cuốn nhật kí này, là tìm thấy ở trong sách vở của con bé, tôi thấy rất kỳ quái, tiểu cô nương kia làm sao có thể có được đồ vật xấu xa như thế này!”

Nghe lời nói của Dumbledore, Snape hừ lạnh, xấu xa? So sánh với hắc ma pháp, cái gọi là bạch ma pháp cũng khác gì xấu xa!

“Dược tôi sẽ chuẩn bị, còn với đồ vật này, xin lỗi, tôi nhìn không ra lai lịch của nó!”

Vuốt vuốt râu, Dumbledore nhìn Snape vẻ mặt vô tình, cười cười.

“A, không sao, bây giờ không có gì, có điều tôi muốn chúng ta phải cẩn thận hơn, lại nói đến, Severus, gần đây khí sắc của thầy tốt hơn nhiều rồi, ngô, lần tiệc tối Halloween này có tham gia không! Ân? ”

Chau mày, đối với buổi vũ hội ngớ ngẩn, hóa trang bản thân thành bộ dạng quái dị kia, Snape quả thực là không có hứng thú nổi, đồng ý bừa, quan trọng nhất bây giờ, là hỏi tên hỗn đản tuyệt đối sẽ biết sự thực kia, tất cả chuyện là là như thế nào!

“A! Đúng rồi, Severus, Harry cậu ta có khỏe không? Tiệc tối Halloween mời cậu ấy cùng tham gia nha”

Chân sải bước đi có chút ngừng, một lúc lâu, mới gật gật đầu, vội vão đi về tầng hầm, Merlin! Tiệc tối Halloween, để tên hỗn đản kia tham gia? Hóa trang cậu ta thành cái gì? Bí ngô lơ lửng trên không trung?

Đi vào tầng hầm, thả xuống tử xà trong tay áo, nhìn vật nhỏ quay qua quay lại rồi không để ý tới hắn nữa, Snape nghiến răng, hướng về không khí rồi do dự một lát, cuối cùng, vẫn là gọi ra cái tên kia.

“……Harry!”

Có chút kinh ngạc, Harry nhìn Snape quay lưng về phía mình mà hướng về không khí gọi tên cậu, xung động nhất thời, thò tay ra ôm lấy nam nhân, ở trước mặt hắn, thể hiện sự tồn tại của bản thân.

‘……tôi đây……’

Đờ người, Snape có nháy mắt như thế, không biết nên phản ứng như thế nào, trừ ma lực quen thuộc mà ấm áp mỗi đêm bao lấy hắn ra, dường như, đã rất lâu không bị đụng chạm như thế này rồi ……

Cơ thể có chút cứng ngắc, nhưng Snape không hề giãy dụa, mà là hít thở sâu, chầm chậm mà quay người lại, nhìn không khí trước mặt, nói ra từng chữ một.

“……Trong giờ biến hình, cậu đã làm gì? ”