[Đồng nhân Harry Potter] Cuộc sống mới ở Hogwarts của con gái Rupert Grint

chương 1: lá thư từ Hogwarts

Tôi là Laura Georgia Grint, chắc các bạn đã biết. Hôm nay là sinh nhật 11 tuổi của tôi, lại vào ngày chủ nhật nên tôi quyết định ngủ nướng một chút.

Không gì tuyệt vời bằng việc ngủ trên chiếc giường êm ái của mình,đợi ai đó chúc mừng sinh nhật đâu. Nhưng đời chưa bao giờ giống như là mơ, vì thế tiếng của mẹ đã làm tôi phải bật xuống giường ngay lâp tức và chạy xuống lầu.

- Laura, con xuống đây ngay cho mẹ!

- Vâng ạ!

Mặc gì đây, mặc gì đây! Tôi mở tung cái tủ của mình và tìm kiếm thứ gì đó hợp cho ngày vui vẻ hôm nay.

Để xem, cái áo hồng cánh sen, thôi thường quá. Sơ mi thì sao? Sinh nhật ai lại mặc sơ mi? Mặc quần bò hay quần tây, mặc áo hay mặc váy?... Aaa! Rối trí quá!

- Xuống đây nhanh nào Laura!

- Con xuống liền đây ạ!

Tôi vớ đại một cái váy mà mặc vào, thế mà hợp đấy. Một cái váy xanh rêu tuyệt đẹp! Nhưng có vẻ tôi phải thôi tự luyến và đi xuống lầu, trước khi mẹ tôi leo lên và xách cổ tôi xuống.

Trên bàn bày đầy những món ăn ngon do chính tay mẹ tôi nấu, và một cái bánh sinh nhật to tướng. Đồ trang trí bày đầy nhà cùng với bóng bay và dải băng rôn đẹp đẽ. Năm nay chúng tôi quyết định chỉ tổ chức với người nhà, quây quần bên nhau rồi đi chơi đâu đó, nên sẽ không có khách vào ngày hôm nay. Tôi không thấy bố, có lẽ ông ấy đã lén chuồn đi lấy quà. Năm nào ông ấy cũng giả vờ không tặng quà cho tôi, nhưng kiểu gì tôi cũng sẽ có cho mà xem! Đương nhiên là tôi biết, nhưng đời nào lại đi bóc phốt thú vui của bố mẹ tôi chứ!

Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo vào hôm nay – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

Đột nhiên có tiếng chim kêu quang quác ngoài cửa sổ cùng với tiếng móng tay (hay móng vuốt?) cào trên mặt kính. Tôi lại gần nhưng không ló mặt ra, cố đoán xem nó là thứ gì. Một con chim cú mèo! Tôi nghĩ nó đói nên đã vào lấy vài ổ bánh mì cho nó, mong sau khi ăn no nó sẽ bay đi chỗ khác và để sinh nhật tôi diễn ra yên bình. Nhưng có vẻ để chế diễu ước muốn của tôi, sau khi ăn xong nó ném lên tay tôi một tờ giấy, rồi hếch mặt đi mất.

“ Con chim kiêu ngạo này!” tôi nói nhỏ rồi xem xem trên tay mình là cái gì. Một lá thư! Bây giờ thì ai gửi thư được nhỉ? Lật mặt sau ra tôi thấy người nhận và địa chỉ trên đó. Nó gửi cho tôi!

Gửi cô Laura Grint, phòng khách, cạnh cửa sổ, khu 5 đường Soker, London.

Địa chỉ này quá cụ thể đi! Một trò đùa dai sao? – vừa nghĩ tôi vừa bóc lá thư.

"HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore.

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, Đại phù thủy, Tổng Warlock, Trọng nhân Tối cao, Liên đoàn Phù thủy Quốc tế)

Kính gởi cô Laura Grint,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó Hiệu trưởng."

Tôi đọc thư, không tin vào mắt mình.

- Mẹeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!

“ Gì vậy, con yêu?” – mẹ tôi nói bằng giọng hoảng hốt và chạy ngay từ phòng bếp ra xem tôi.

- Lúc nãy, có... có một con chim cú mèo bay vào nhà, con cho nó bánh mì, con... con nghĩ nó đói, rồi nó thả cho con một lá thư rồi, rồi bay đi mất – tôi nói, giọng lắp bắp. Hãy tha thứ cho tôi vì khoản này, tôi đang rất bối rối.

Mẹ dựt lá thư ra khỏi tay tôi, rồi đọc nó. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Tôi nhìn mẹ, mẹ nhìn tôi, rồi tôi lại liếc mắt xem mẹ, mẹ cũng dùng ánh mắt đó ngó tôi. Chúng tôi cứ như thế mãi cho đến khi bố vào nhà.

Mẹ đưa ngay lá thư cho bố, rồi kể tất cả những gì đã xảy ra. Bố cười lớn một trận rồi nói với tôi.

- Nó chắc chỉ là một trò đùa dai thôi con yêu! Đừng lo lắng qua thể như thế!

- Nhưng địa chỉ, địa chỉ quá cụ thể!

- Sao con không nghĩ là ai đó đã thả nó gần cửa sổ phòng khách chứ! Thế là giải thích được không phải sao! Bây giờ là năm bao nhiêu rồi hả, nếu là thật thì hiệu trưởng Albus Dumbledore chết rồi, giáo sư McGonagall đâu còn là phó hiệu trưởng!

Mẹ tôi cũng lấy lại bình tĩnh, nói đùa với tôi :

- Chẳng lẽ con lấy đống bột mẹ để cạnh lò sưởi ra rồi hô “ nhà dì Anna” thì sẽ bay đến đó à!

Không hiểu sao tôi lại làm thật còn kéo bố mẹ tôi vào làm theo. Họ chỉ cười cười nhìn tôi cho đến khi chúng tôi xuất hiện ở nhà dì Anna thật.

Nụ cười của họ cứng ngắc. Chúng tôi lại đưa mắt nhìn nhau. Trong nhà không có ai nhưng tôi chắc chắc đây là nhà dì ở ngoại ô! Họ vừa dọn tới nên chưa có nhiều đồ đạc lắm, rất dễ nhận ra vì màu sơn nhà khác hẳn với nhà tôi! Lấy chút bột còn lại trong túi, tôi hô to “về nhà Laura Grint”, chúng tôi lại xuất hiện ở nhà.

Tôi ngay lập tức lấy điện thoại tìm kiếm Harry Potter, nhưng không hề có kết quả nào hiện ra. Máy bố mẹ tôi cũng thế!

Đột nhiên tôi chú ý đến góc màn hình điện thoại, bên cạnh 76% bin, nó hiện thị điều làm tôi sốc một lúc lâu : ngày 8 tháng 5 năm 1992! Việc gì đang xảy ra vậy!

Rõ ràng bố mẹ tôi cũng chú ý tới việc này, bố tôi chạy ngay ra cửa xem xét. Quang cảnh chung quanh thay đổi rồi! Tất cả kiến trúc bên ngoài, kể cả bề ngoài của nhà tôi đều thay đổi theo xu thế của những năm 1990!

Bố mẹ tôi dùng điện thoại, gọi cho tất cả những người họ quen biết. Gần như tất cả số máy đều không tồn tại, cả số người nhà chúng tôi, ngoại trừ số cô Emma Waston, chú Daniel Radcliffe và chú Tom Felton.

Họ nói chuyện với nhau, hoảng loạn, la hét, rối tung cả lên. Rõ ràng là họ cũng ở trong hoàn cảnh giống nhà tôi. “Chúng ta mắc kẹt rồi!” – họ hét lên với nhau. Tất cả mọi người quyết định gặp nhau, ngay lập tức. Địa điểm được chọn là ở nhà tôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi?