Mưa chút xuống mặt đất. Từng đợt rồi lại từng đợt. Dù có chút dữ dội nhưng bầu trời lại quang đãng, trong xanh chứ không hề mây mù, âm u.
[Tại Thái ấp Malfoy]
- "Xì. Mưa thì có gì vui chứ." - Cậu ấm Draco khoanh tay, đôi chân dài bắt chéo, lưng dựa vào tấm cửa kính ngăn cách ban công với phòng ngủ. Đôi mắt xám tro nhắm nghiền, đầu mày cau có.
Ngoài ban công có một cô bé cỡ chừng 10, 11 tuổi. Đang thưởng thức tách trà thì bị người anh của mình làm phiền, cô quay lại nở một nụ cười rạng rỡ với cậu anh kén cá chọn canh của mình:
- "Đơn giản vì vui thôi ạ."
Cô mặc một chiếc váy trắng dài qua gối. Mái tóc bạch kim dài, mềm mượt và bồng bềnh tựa như một đám mây. Làn da nhợt nhạt như muốn hòa cùng chiếc váy mềm mại kia. Tay cô cầm một tách trà nóng. Hơi nóng làm mờ đi gương mặt có chút huyết sắc hơn so với làn da. Một đôi mắt đỏ Ruby* từ từ lộ ra, đôi mắt ấy toát lên vẻ huyền bí, bí ẩn.
- "Nhàm chán." - Draco di chuyển người, nhìn cô em gái của mình một cái rồi ra khỏi phòng.
Thấy Draco ra khỏi phòng, cô nở một nụ cười ngây thơ nhưng rất bí ẩn. Phong thái ấy hẳn không hợp với một đứa bé 11 tuổi tí nào.
[Tự thoại]
Xin chào, tôi là Claire, Claire Lucius Malfoy - Con thứ của Lucius Malfoy và Narcissa Malfoy (Black), em gái song sinh của tên Draco - kiêu căng, ngạo mạn - Malfoy. Như mọi người đã biết, gia đình Malfoy chỉ có duy nhất một người con là Draco. Nhưng vì tôi nhận được đặc quyền riêng của con Au mà đã xuyên vô truyện với danh phận là em gái của Draco. Mặc dù tôi có thể biết được mình xuyên qua đây và có nhận thức từ khi sinh ra nhưng hoàn toàn không nhớ được thân phận kiếp cũng như vì sao mà xuyên qua đây hay bất cứ thứ gì liên quan đến kiếp trước. Tôi chỉ mang máng nhớ được một ít sự kiện chính trong Harry Potter vì tôi là một Potterhead mà.
Lúc này, tôi thực sự rất háo hức. Bởi vì chỉ còn chưa đầy 7 tiếng nữa thôi sẽ là ngày 1 tháng 9 và tôi sẽ chính thức là học sinh năm nhất của Hogwarts. Và tôi có một nhiệm vụ do bà tác giả đặt ra và tôi ứ nói đâu. Tôi rất mong chờ được gặp Harry Potter. Theo như tôi nhớ thì trong nguyên tác, Draco sẽ gặp Harry trong tiệm của phu nhân Malkin. Chính vì thế mà cái lúc tôi đi Hẻm Xéo, tôi dính Draco không rời một khắc đến khi về nhà mà không gặp được cậu ấy. Thực đáng tiếc a. Chắc do tôi xuyên vô truyện nên bị thay đổi. Oh, mới đấy trời đã hết mưa rồi. Tôi đi kiếm anh trai đây.
[Tại nhà ga Ngã Tư Vua]
Draco và Claire chào tạm biệt cha mẹ, trước đó chúng không quên hôn lên má Narcissa. Tạm biệt xong, chúng đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số chín và sân ga số mười và không quay đầu.
- "Sợ sao?" - Draco lên tiếng khi cảm thấy tay mình sắp nát đến nơi vì bị ai kia bấu chặt.
- "Không...Không có." - Claire ngượng nghịu thả tay.
- "Đi thôi, đừng sợ." - Draco túm lấy tay em gái, chạy một mạch qua hàng rào.
Claire nhắm tịt mắt lại khi băng qua hàng rào. Cảm thấy đã đến nơi, Draco dừng lại còn Claire thì suýt tông trúng anh mình. Trước mắt chúng là một đoàn tàu đang nằm trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách. Ở trên cao là một tấm bảng đề chữ Tốc Hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ. Chúng nhận thức được rằng mình đang ở sân ga chín-ba-phần-tư. Khuôn mặt Claire đang xuất hiện một loại cảm xúc mà một quý tộc không nên có, đó là vui mừng quá chớn, miệng thì mở to.
- "Ngậm miệng lại." - Draco cau mày trước cái biểu hiện của em mình, huých nhẹ vào tay nó.
Nghe thấy thế, Claire lập tức ngậm miệng lại, chỉnh chu lại biểu hiện của mình.
- "Đi." - Draco nhắm về phía chiếc tàu mà đi thẳng.
- "Vâng." - Claire nhận lệnh liền đi phía sau anh trai.
[Trên tàu]
Draco cùng Claire chọn một toa trống để ngồi.
Một lúc lâu sau, cửa toa của Draco và Claire mở ra. Một cô bé có mái tóc nâu xù bước vào, cô lên tiếng:
- "Có ai thấy con cóc nào không?"
Giọng cô bé oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù lại thêm mấy cái răng cửa to cồ cộ.
- "Hermione?" - Claire nghĩ khi thấy cô bé bước vào.
- "Tụi tôi không thấy." - Claire lên tiếng.
Claire thấy anh mình sắp phun nọc đến nơi rồi. Vì sao ư? Draco ghét nhất một loại người đó là không có phép tắc. Mà vừa nãy khi Hermione bước vào đã quên một điều, đó là không gõ cửa.
- "Tôi cùng bạn đi tìm." - Claire ngay lập tức đứng dậy đứng chắn trước Draco.
- "Cảm ơn nhưng không cần đâu." - Hermione ngay lập tức rời khỏi toa đó.
- "Thật không có phép tắc." - Draco nói giọng mỉa mai nhưng rồi lại cắm đầu vào mấy cuốn sách đọc dược được cha đỡ đầu của bọn họ tặng vào kì sinh nhật vừa qua.
Chợt vẻ mặt của Draco nhớ ra cái gì đó rồi cậu nói:
- “Ở yên đây, đừng đi đâu.” – Cậu gấp sách cất vào túi không gian đeo bên hông.
- “Anh đi đâu?” – Claire lên tiếng khi thấy hành động của anh trai.
- “Không cần biết, ở yên đây.” – Draco lúc này đã đi đến cửa toa, xoay người lại nói rồi mở cửa đi biến.
- “Kì lạ.”
- “Thực mong chờ gặp Harry quá đi a.” – Cô thầm nghĩ trong đầu, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ.
- “Khoan. Gặp Harry?” – Cô bật dậy.
- “Hỏng rồi, trong nguyên tác Harry sẽ gặp Draco trên tàu. Ể!!! Đừng nói là anh ấy đi gặp Harry nhé.” –
Cô ôm đầu, đôi mắt hiện lên tia hoảng sợ.
- “Phải nhanh lên nếu không sẽ có chuyện mất.” – Vì nãy không có bày đồ gì ra nên cô không phải dọn mấy, chỉ cần khoác áo choàng là được.
Ngay sau khi khoác xong, không để ý hình tượng liền chạy thật nhanh đi kiếm anh trai. Ngang đường gặp ai cô cũng hỏi có thấy Draco vừa đi qua không. Cuối cùng cô dừng lại ở trước một toa tàu. Xác định anh trai ở bên trong liền kéo mạng cửa, cô ló đầu vào thở hổn hển.
- “Claire?” – Draco quay đầu ngạc nhiên hỏi.
- “Dr…a…co, anh đây rồi.” – Cô gượng nói từng chữ, khuôn mặt đỏ bừng, trên mặt lấm tấm vài giọt mồ hồi.
Vừa nói xong cô liền ngã nhào. Rất may là Draco đã đỡ được, gương mặt của cậu lúc này rất bình tình nhưng trong mắt cậu lại ẩn hiện vài tia lo sợ xen lẫn tức giận.
- “Cậu ấy bị sao vậy?” – Harry lên tiếng.
- “Không sao đâu. Từ bé thân thể nó đã có chút yếu, chạy như vậy rất dễ ngất đi. Nằm nghỉ một lúc là ổn.” – Draco dìu Claire đến chỗ ghế trống và để cô nằm xuống. – “Làm phiền cậu rồi.”
Hiện tại trong phòng chỉ có 3 người là Harry, Draco và Claire.
- “Không sao đâu.” – Harry xua tay nở nụ cười gượng, trong tình huống kiểu này thì ai mà cười nổi chứ.
Draco chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Claire, lấy ra trong túi không gian một cái gối bông trắng mềm mại kê đầu Claire lên. Tiếp đó lấy ra một bình nước và cho cô uống.
Tất cả những hình ảnh trước mắt đều được Harry thu gọn. Cậu không thể tin cái người vừa nãy kiêu ngạo đẩy cửa bước vào bây giờ lại dịu dàng như thế. Như nhớ ra gì đó, cậu lên tiếng phá vỡ bầu không gian yên tĩnh đến đáng sợ này:
- “Cô ấy là bạn gái cậu à?”
Draco trợn tròn mắt vì ngạc nhìn Harry. Harry rùng mình.
- “Nhìn chúng tôi bộ giống lắm à?” – Draco thu lại ánh mắt nhưng mắt vẫn dán chặt mắt lên người kia.
Harry chỉ dám gật nhẹ.
- “Cậu là người đầu tiên bảo chúng tôi giống như một cặp đôi đấy.”
Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Harry, Draco khẽ thở dài nói:
- “Haizz, chúng tôi là anh em sinh đôi.”
- “Anh em sinh đôi?” – Harry nói gần như là hét lên.
- “Cậu không biết?” – Draco nhíu mày hỏi Harry.
Harry lắc nhẹ đầu.
- “Haizz.” – Draco thở dài lần nữa. – “Tôi là Malfoy, Draco Malfoy.” – Draco chìa tay về phía Harry.
- “Tôi là Harry, Harry Potter.” – Bắt lấy tay của Draco, Harry cười tươi.
- “Đây là Claire, Claire Malfoy.” – Draco lấy tay vuốt gương mặt của em gái vì chạy mà mặt đỏ lên có chút huyết sắc hơn so với lúc trước.
- “Draco, tớ gọi cậu là Draco được chứ?”
Draco nhìn chằm chằm vào Harry như nhìn một sinh vật lạ vì trước giờ chưa từng có ai dám gọi hắn bằng tên cúng cơn bao giờ.
- “Không…Không được sao.” – Harry lúng túng tay chân.
- “Tùy cậu.”
Harry cười tươi rạng rỡ hơn bao giờ hết, nói:
- “Cậu cũng có thể gọi tớ là Harry.”
Draco gật đầu hưởng ứng.
Harry và Draco không biết rằng người phía trước mặt lại chính kẻ địch trong suốt năm tháng đi học của mình trong nguyên tác.
(*): Là một loại đá quý có màu đỏ và hiếm. Mọi người lên google search nhé, mình không rõ lắm.