(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 3: Quá khứ của Thế Hệ Kì Tích (2)

"Hả, mẹ...." Cô khóc không ra nước mắt. "Con thật sự phải đi dự tiệc?"

"Tất nhiên rồi~" Matabe Kagura vỗ vỗ tay "Cha của con sẽ đưa con đi. Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của tiểu thiếu gia nhà Akashi, nhất định phải đi. Mặc dù mẹ thích Tetsuya, nhưng Akashi Seijuro cũng không tệ~"

Kazuha:....

***

"Là chỗ này à..."

Kazuha theo chân Matabe Otto vào bên trong khách sạn hoa lệ, nhịn không được thầm than. Đúng là Akashi gia tộc!

Vừa mới vào bên trong, cô bị bên trong hấp dẫn. Không phải vì soái ca ngập ngập, mà là vì...

"Oa! Nhiều đồ ăn ngon quá!"

Hai mắt cô hiện lên hai hình trái tim đỏ thắm, miệng chỉ kém không chảy dãi ra. Vứt bỏ đi cái vẻ ngoài đạm đạm ủ rũ, cô tràn đầy sức sống lao vào phía bàn ăn.

"Kazuha?"

Khi cô đang ra sức ăn, một giọng nói chần chờ vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua người gọi mình một cái, rất nhanh lại cúi đầu ăn tiếp. Tuy nhiên, khi vừa uống một ngụm nước cô lại kém chút nữa là phun ra:

"Ryo-chan?! Khụ khụ!!"

"A, ha ha..."

Kise Ryota mặc âu phục, rất thân sĩ vỗ vỗ vai cho cô. Kazuha mất vài giây mới lấy lại hơi thở, hưng phấn nhìn cậu ta:

"Ryo-chan! Gặp cậu ở đây thật tốt! Tớ đang chán muốn chết đây!"

Kise:...

Chứ không phải đang ăn đến hạnh phúc đến quay cuồng sao?

Kise Ryota và cô quen nhau tại trường thi đấu Karate tại Tokyo. Hai người, một người thi đấu, một người xem, ấy vậy mà lại trùng hợp đến quen nhau. Nhớ ngày ấy, cô vừa thi đấu xong nhìn Kise đã vội chạy đến trước mặt cậu ta. Đôi mắt đã chuyển hoá thành trái tim, khí tràng xung quanh cũng chuyển hoá thành hồng phấn. Ngay lúc mọi người nghĩ cô định tỏ tình thì cô đã hộc ra một câu:

"Dáng người thật tốt! Thể chất cũng tốt! Cậu có chơi bóng rổ không? Tôi làm quản lí trong CLB Basuke tại khu Marin, cậu sẽ tham gia chứ?!"

Tất nhiên là cậu ta không tham gia. Nhưng hai người lại làm bạn từ đó. Nghĩ lại, bây giờ Kise vẫn thấy quẫn.

Bên này hai người rôm rả nói chuyện với nhau, thi thoảng còn cười rộ lên vài cái. Bề ngoài của cô vốn đã xuất sắc rồi, cười rộ lên càng đẹp mắt. Cảnh đẹp ý vui, nhưng cố tình có một người không vui. Cậu ta đứng trên lầu nhìn xuống, chiếc ly thuỷ tinh trên tay bị bóp nát, cắt qua làn da. Người hầu sau lưng hốt hoảng tiến lên:

"Thiếu gia..."

"Đi ra."

"Như, nhưng tay của ngài..."

"Tôi nói, đi ra!"

Huyết sắc song đồng khẽ loé lên những tia sắc lạnh. Akashi Seijuro nhìn chằm chằm vào Kazuha bên dưới, cắn răng hừ lạnh.

Kazuha...

"Đã để quý khách chờ lâu. Cám ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của con trai tôi hôm nay, Akashi Seijuro."

"Seijuro?"

Kazuha bất giác lặp lại, ánh mắt đầy nghiền ngẫm. Thật quen quá...cô giống như đã nghe qua ở đâu?

"Người quen hả?"

Kise đưa cho cô một ly nước hoa quả, cô cũng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Cô vừa định trả lời, tầm mắt nhìn thấy người con trai đang đứng trên bục kia thì ngớ ra, ánh mắt người kia sắc lạnh như chim ưng nhìn cô, rốt cuộc không chịu nổi đả kích cô 'phốc' phun ra ngụm nước vừa uống.

"Kazuha, cậu không sao chứ?"

"Khụ khụ, thật khó tin! Cậu ta, cậu ta thế mà lại là..."

Cô vỗ vỗ ngực, run run nhìn Akashi. Akashi thấy vẻ mặt kia của cô khẽ mỉm cười. Con mắt vàng bỗng dưng trông thật tà mị hút hồn.

"Cậu quen cậu ta à?"

Kise cau mày hỏi. Ánh mắt của người kia nhìn Kazuha, cậu rất không thích. Với trực giác của một 'người đàn ông', cậu ta đã phát giác ra điều không bình thường.

"Đó là Sei-chan, một người bạn của tớ. Bọn tớ quen nhau năm ngoái khi tham gia thi đấu trận bóng rổ đường phố."

"Rồi sao? Cậu ta có thắng không?"

"Hư." Cô đặt ngón tay lên miệng, đắc ý cười: "Sao có thể thắng tớ."

"A, thật lợi hại."

Nghe qua không có bao nhiêu thành ý!

Kì thật kể từ lúc đó, cô đã xem như nửa sư phụ của Akashi rồi. Khả năng hiện giờ của cậu ta bốn phần là do cô dạy. Gì không nói chứ bóng rổ là thứ cô giỏi nhất!

Khi hai người còn đang bàn tán linh tinh, Akashi đã đến trước mặt Kazuha. Thân cao của cậu ta cùng cô sàn sàn, cô không biết đã bao lần đả kích thân cao của cậu ta.

"Kazuha."

"Sei-chan a..." Cô cười rạng rỡ, nhân lúc không ai để ý thúc một cái vào eo Akashi làm cậu ta nhăn mày lại. "Tại sao cậu không nói cho tớ biết cậu, là, cậu, ấm, nhà, Akashi, hả~?"

"Cậu không nói, cũng đâu có bảo cậu là con nhà Matabe."

Akashi không dấu vết xoa xoa eo, trả lời.

"Heh?" Nhắc mới nhớ đúng là thế thật. Cô chưa bao giờ nói mình là Matabe Kazuha, mà chỉ là Kazuha mà thôi. Có lẽ cô đã trách lầm Sei-chan.

Vì thế, cô khá nghiêm túc nhìn Akashi, cái nhìn này khiến cậu ta có chút khẩn trương.

"Mặc dù cậu là 1m46 nhưng cậu nói đúng."

Akashi:....

Kise:...

Thân cao cùng nói đúng có quan hệ trực tiếp gì sao?!