[ĐỒNG NHÂN]ABO Ma Đạo Tổ Sư - Cố Chấp Nhân Sinh

CHƯƠNG 14: CHUYỆN XƯA (HẠ)

- Cái gì là không có đường đi – Ngu phu nhân khóc đỏ mắt hỏi

- Địa khôn là nhược điểm thứ nhất, ta là nhược điểm thứ hai, Kim Lăng là thứ ba, Kim Linh là thứ tư, Giang gia là thứ năm, cha bỏ hai chọn ba đứa trẻ nhỏ nhưng – Giang Nguyệt cảm thấy nực cười tiếp tục nói – Khi cha đã bỏ chỉ chọn lại ba đứa trẻ nhưng ông trời lại muốn đi hết nên chỉ còn chọn một đứa trẻ.

- Đúng vậy – Liễu tông chủ nhớ lại nói – Lúc đó cái gia tộc nhỏ càng khẳng định Giang gia đã hết thời chỗ dựa Kim gia e là cũng không được, lại Tam Tôn rất thân mọi người lại nghĩ đó là thời cơ có một không hai

- Lúc đó sao Giang tông chủ đưa Giang Nguyệt cô nương đến Lam gia – Lam Cảnh Nghi nói

- Cảnh Nghi sư huynh thử suy nghĩ xem, nếu có người đem một đứa bé đến nói là con của người, người nghĩ sao. – Giang Nguyệt nói – Lại nói đám tiểu gia tộc kia không biết nên tiểu nữ mới có thể sống đến giờ, nếu để đám tiểu tộc đó biết tiểu nữ là dây nối giữa Lam Giang hai nhà thì chưa kịp cho Lam gi biết sự tồn tại của tiểu nữ thì tiểu nữ đã mất mạng. Cộng thêm thử hỏi ngoài Giang gia ra họ không có ý với các gia tộc lớn còn lại sao? Ai dám nói là Nhiếp Lam Kim sẽ không bị nhắm tới, bởi lúc đó tứ đại thế gia đều tổn thất

Câu hỏi của Giang Nguyệt gần như là khẳng định, sau Giang gia bị diệt ai dám nói bọn họ không bị nhắm tới, ai dám nói bọn họ không muốn lập lại vai vế trong tu chân giới.

- Cuối cùng là cữu cữu chọn ta sao? – Kim Lăng hi vọng kì tích sẽ đến bởi cậu không biết Giang Trừng làm cách nào chọn hắn

- Không – Giang Nguyệt nói – Cha chính là không bỏ được bên nào, nên tỷ chỉ có thể giúp cha lựa chọn. Không ai biết đến sự tồn tại của tỷ, Kim Linh ai cũng nghĩ đã chết nên chỉ có thể để đệ lại vừa là bảo vệ đệ, tỷ liền nhờ nhũ mẫu thu dọn giúp tỷ dắt theo A Linh đi tìm sư phụ. Tỷ lại phong thư nói theo sư phụ học đạo dù sao sư phụ cũng là một đắc đạo cao nhân cha sẽ yên tâm.

- Tỷ - Kim Lăng nhìn nói

- Không sao A Lăng, tỷ không sao, thật ra lúc đó không bế A Linh có thể là cả ba tỷ đệ chúng ta đều mất mạng

- Không phải còn lúc đó còn Kim Quang Thiện sao – Ngụy Vô Tiện nói – Kim gia chẳng lẽ không bảo vệ được hai huynh muội A Lăng.

- Chuyện này phải hỏi Liễu Phương Tôn vậy – Giang Nguyệt nói

- Chẳng lẽ chuyện đó cô cũng biết – Kim Quang Dao nói

- Liễu Phương Tôn biết tại sao tiểu nữ hồi sinh người không – Ngoài việc ngài kính trọng cô cô của tiểu nữ ra còn là vì ngài lúc ấy đã cứu A Lăng

- Xảy ra chuyện gì? – Kim Tử Hiên không hiểu nói

- Cha – Kim Lăng nói – Lúc bé con từng bị bắt cóc, lần đó đám bắt cóc đã liên hệ gia gia mà gia gia lại bỏ ngoài tai, cuối cùng cũng là cữu cữu cứu con.

- Đúng lúc đó ta cũng hay tin đã định đưa đệ tử đi cứu A Lăng – Kim Quang Dao nói – Nhưng Kim Quang Thiện không những không cho, ta còn cầu cứu bằng cách viết bái thiếp nhờ người đưa tới đại ca và nhị ca mà bị cha ta chặn lại.

- Khi gia gia biết được, không cứu là do muốn ép cữu cữu. – Kim Lăng nói

- Con biết bao giờ - Kim Quang Dao không tin hỏi

- Sau này lúc con lớn, từng vô tình nghe gia gia kể lại cho một cô gái đang hầu hạ gia gia. Lúc đó ta đã biết chỉ có cữu cữu mới là mong ta sống xót, thương yêu ta, ta thật ra lúc đầu cũng rất sợ không biết làm gì, chỉ có thể giả ngốc từng bước cẩn thận, nhưng ta mãi mãi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã chứng minh ta mãi là cản chân cữu cữu.

Lần đầu tiên Lam Cảnh Nghi lại yêu gia quy nhà mình đến vậy, vì chỉ là gia quy nhà chứ không phức tạp như những thế gia kia. Nhìn thấy mà hoảng sợ, lại có cái nhìn khác đối với Kim Lăng. Ai ở đây đều là chứng kiến Kim Lăng là công tử được nuông chiều hư, đến hôm nay mới thấy hắn giống cữu cữu mình chọn lấy gai nhọn bọc lại mình để không bị tổn thương

- A Lăng, đệ giống cha luôn chọn cách làm người ghét để bảo vệ mình – Giang Nguyệt đi qua nói – Từ đó cha có danh xưng Tam Độc Thánh Thủ, ai ai cũng nhớ Hàm Quang Quân mười ba năm vấn linh, nhưng có ai biết cha mười ba năm ôm Trần Tình khóc và lau chùi, ai ai cũng nói Tam Độc Thánh Thủ vô tình, giết đi sư huynh của mình, hận sư huynh mình, mấy ai biết cha là chờ đợi vô vọng.

- Cữu cữu không cho ta hận đại cữu – Kim Lăng đột nhiên nói – Ta từng hỏi là có phải Ngụy Vô Tiện giết cha mẹ ta không, ta muốn trả thù. Nhưng cữu cữu lại nói “không phải, là do ta không bảo vệ tốt người nhà mình thôi”.

- Thật ra, cảm giác của cha có lẽ Hàm Quang Quân cũng chưa từng trải qua nhỉ - Giang Nguyệt nói nghiếng đầu suy nghĩ – Bởi khi Vấn linh được hay không sẽ biết kết quả liền. Còn cha khi ấy nghe tin kẻ tu ma chính là hi vọng sư bá đoạt xá trở về, kết quả thì… Nực cười nhỉ giống như chết đuối giữa sông níu được một thứ hi vọng sẽ cứu mình ai ngờ đó chỉ là cọng rơm.

- Nhưng đệ thắc mắc là đám người tấn công tỷ là ai – Kim Lăng hỏi

- Con nói chuyện xưa cho mọi người hi vọng mọi người sẽ giúp con cứu cha mà không bị nhốt trong quá khứ. Còn đám người hôm nay là Tu La họ là nhắm vào chuyện con biết được vài cấm thuật như Sinh tử đan và thuật hồi sinh, cộng thêm con có hai viên kim đan, tu vi có sẵn từ trong bụng là thứ họ thèm khát.

- Hai kim đan – Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi

- Đúng, nhưng giờ chỉ còn một viên thôi ạ, có lẽ con quá tự tin nên xảy ra sai xót xém tý hại mọi người hồn phi phách tán, nên con dùng kim đan cộng nửa tu vi của mình đã thi triển Ngưng Trọng không gian cấm thuật để vá lỗ hỏng đó nên… - Cô bất đắc dĩ cười.

Nãy giờ nghe chuyện các vị lão tiền bối cũng chỉ biết im lăng, họ ai mà không từng có tuổi trẻ, từng có tri kỹ, từng có những tình bạn dù là còn hay mất thì đều đã trải qua chỉ là khi chứng kiến song kiệt khiến ai ai cũng phải tiếc nuối, không chỉ là sự hi sinh, sống chết vì đối phương còn là vì sự chờ đợi của đối phương, một muốn xin tha thứ, một chờ người xuống nước. Thật ra sống chết chi giao, sinh tử có nhau đã khó huống chi luôn sống vì đối phương.