[ĐỒNG NHÂN]ABO Ma Đạo Tổ Sư - Cố Chấp Nhân Sinh

CHƯƠNG 16: TỰ TÂM

- Cha – cô đến phòng cha cô rồi tự độc âm một mình

- Cha, người biết không? Lúc con ẵm A Linh rời đi con thật sự rất hận đám người kia dồn ép chúng ta nhưng con càng hận những người con gọi là người thân kia. Nếu không phải sợ cha buồn, con gái thật không muốn gặp lại họ, tại sao chứ?, tại sao đau khổ, tổn thương đều là cha nhận lấy. Khi sinh con lại là phân hóa của cha, còn bị truy sát, nhưng cái người gọi là phụ thân kia của con đang ở đâu, mà không giúp chúng ta. Con còn nhớ khi sư bá mới bạo phát người đã ôm con mà đau lòng khóc như thế nào? Nhưng có ai từng an ủi qua người, khi người đau khổ, dằn dặt, tìm cách bảo toàn chúng con lại phải gầy dựng lại sự nghiệp trong sự ghen ghét, hận thù. Những lần cha bị sỉ nhục, con mãi không quên được, con từng dặn lòng rằng sau này con bắt chúng trả gấp trăm ngàn lần. Con cũng hiểu lúc ấy con phải học cách trưởng thành, hiểu chuyện để cha không còn lo lắng, con bắt đầu học cách khoan dung buông bỏ chấp niệm theo sư phụ học đạo. Cha con không thích sư bá, con rất hận Cô Tô Song Bích lại càng ghét ông cứ bênh vực sư bá, rất không thích cô cô luôn là lo lắng cho sư bá hơn, nhưng vì cha con đã buông bỏ hết rồi, cha con chỉ còn có cha để nương tựa nên người có thể hứa với con đừng xảy ra chuyện được không, có thể hứa mau mau tỉnh dậy được không

- Cha, con thật sự rất sợ - Cô ngừng một lúc lại nói – Con sợ lắm, cha người đừng vì quá mệt mỏi mà bỏ rơi con được không?. Con biết con ít kỹ, con biết con không tốt bắt cha vẫn tỉnh dậy nhưng con thật sự không có cha không được. Cha con rất yêu người, con giờ đã lớn rồi, sẽ không để, không để giống như trước đây đâu, cha con sẽ không để người bị như trước đây khi mà chúng ta mới gầy dựng lại Giang gia, con giờ có thể bảo vệ người rồi, sẽ không để đám người đó sỉ nhục người, sẽ không để dám giậu đổ bìm leo kia tổn thương người, sẽ không để đám cặn bã đó tổn thương người nữa, không để ai có thế đụng đến cha nữa, nên con chỉ cầu xin cha người tỉnh lại đi được không? Con sợ lắm, con chỉ có người thôi, hai cha con ta đã nương tựa nhau sống bao năm rồi, chẳng lẽ cha thật sự nhẫn tâm bỏ con một mình sao? Cha cầu người đừng bỏ con, con cầu người mà.

Giang Nguyệt càng nói càng xúc động, càng nói càng làm nỗi bất an trong lòng mỗi lúc một lớn, càng nói càng hoảng loạn.

- Cha, lúc người chạy ngược chạy xuôi cứu sư bá người cũng không có chuyện mà. Ai ai cũng nói cha là Tam Độc Thánh Thủ cao cao tại thượng, một Giang gia hùng mạnh, tất cả đều nhờ viên kim đan của sư bá. Kim đan thì sao nó có thể làm ra tiền, có thể giúp chúng ta phát triển sao?. Cha biết không, có người từng hỏi con, tại sao chúng ta không cầu Lam gia. Con nhớ chứ chúng ta từng hai lần đến Lam gia, cả hai lần là nhục nhã ra về, lần sau nặng hơn lần trước. Lúc cha con chúng ta bị người ức hiếp thậm chí bị giết dưới ngay Vân Thâm Bất Trì Xứ chỉ cách vài bật thang, một cổng kết giới kia thật sự con từng hỏi cái gọi là phụ thân, cái người trời quang trăng sáng Trạch Vu Quân kia chỉ có Lam gia, đệ đệ và hai vị kết nghĩa kìa, mà có nơi nào cho chúng ta.

- Cha người biết không con từng muốn đến Cửu Trùng Thiên hỏi thử Thiên Đế là tại sao a?. Đều là tông chủ một thì luôn có người giúp đỡ, một luôn phải cô độc chiến đấu, công bằng chẳng lẽ công bằng không có sao? Lúc đó con rất ghét cái người là phụ thân kia của con, nhưng cha người luôn không cho con hận, người nói với con nếu phụ thân biết có con chắc chắn cũng sẽ yêu thương, bảo vệ con, sẽ không giống cha như vậy vô dụng hại con cực khổ, là tại do người ích kỷ không nói cho phụ thân con nên giờ mới hại con. Nhưng thật ra cha, cha có biết không đối với con, cha là tốt nhất, là thiên tài nhất, nếu đổi là ai khác chắc chắn họ cũng sẽ không làm tốt như cha vậy. Cha con có thể vì cha buông bỏ hận thù, có thể vì cha mà không ghét bọn họ, ngược lại con xin cha cả đời cha luôn vì người khác bây giờ cha lại chịu cực khổ thêm một lần nữa vì con mà tỉnh lại được không. Con thật sự thật sự cần cha, con không muốn mất cha đâu, cha ơi con sợ lắm người có thể một lần nữa ôm con không?

- Con nói Giang Trừng bị sỉ nhục, tổn thương là sao? – Thì ra lúc cô vừa đi Nhiếp Hoài Tang vì lo cho cô nên đã đi theo, cũng kéo thêm tất cả mọi người, Ngụy Vô Tiện xúc động không thể nghe tiếp liền phá cửa hỏi để biết ai gan như vậy liền dám đụng tới sư đệ hắn.

- Sư bá – Giang Nguyệt vội lau nước mắt nói – Mọi người đến bao giờ

- Chúng ta là luôn đi theo con – Giang Yếm Ly khóc ngã vào lòng phu quân, không hề tưởng tượng được đệ đệ cô thương yêu đã chịu ủy khúc như thế nào

- Con trả lời ta – Ngụy Vô Tiện không cho cô trốn tránh

- Là ai – Đồng thời Lam Vong Cơ cũng lên tiếng hắn muốn biết ai là người có khả năng trước cửa Lam gia ức hiếp cháu gái hắn.

- Không có gì đâu? Mọi thứ đã qua, không còn quan trọng.

- Nguyệt nhi – Lam Hi Thần đau lòng nói – Tuy ta trước đây không thể bảo vệ con, nhưng con là con cháu Lam gia dù ta có nhu nhược tới đâu cũng không để người khác ức hiếp con gái mình tới khóc thương tâm như vậy

- Khóc thì sao? – Giang Nguyệt cười nói – Khóc được là tốt, Lam tông chủ con thật sự mong được khóc từ rất lâu, nhưng từ khi năm tuổi, con và cha luôn ngầm hiểu sẽ không được rơi nước mắt, bởi vì đều không muốn đối phương buồn, lo lắng nên từ lúc năm tuổi con đã không cho mình quyền được khóc rồi

- Chuyện gì xảy ra? Liên quan Trần thị đúng không? – Nhiếp Hoài Tang luôn thắc mắc tại sao A Nguyệt diệt môn Trần thị như vậy, xem ra chắc chắn có liên hệ.

- Chẳng lẽ Trần thị là người đã để lại vết sẹo giới tiên trước ngực của tỷ - Kim Linh không tin hỏi, cô luôn thắc mắc từ lúc diệt Trần thị rồi, giờ xem ra là cô đoán đúng

- Vết sẹo giới tiên – Giang Yếm Ly đau lòng nói

- Đúng vậy A Linh – Giang Nguyệt nói – Vết giới tiên này là khi đó ta kích động muốn đến Cô Tô lần thứ hai nhờ sự giúp đỡ, ta chỉ đi một mình nên mới bị Trần thị bắt lại tra tấn, lúc nhỏ ta tuy giống cha nhiều hơn nhưng vì thân phận của ta là bí mật, nên cha luôn che khắn trên mặt ta, nên họ chỉ nghĩ là ta đi cầu cứu. Họ đã dùng ta uy hiếp cha, lúc đó cha kịp thời, nên ta chỉ bị một roi giới tiên, nhưng sẹo này mãi không thể xóa được. Ta lúc đó dù có kim đan bảo hộ nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ một roi đã đủ để ta nằm thoi thót, cha vì cứu ta bị chúng sỉ nhục, đả thương. Ta không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi tỉnh dậy là sư phụ cho ta uống thuốc, ta cũng chỉ biết cha bị thương nặng sư phụ phải tốn hai tháng mới cứu được cha. Từ lúc đó ta đã thề sẽ học thành tài, rồi ta sẽ trả lại cho chúng gấp ngàn lần, khiến chúng chết một cách thê thảm, bắt cả nhà hắn bồi táng.

Cô nói gương mặt cô hiện lên sự lạnh lùng, tàn nhẫn khiến ai cũng phải nhăn mặt, ngay cả Lam Vong Cơ sắc mặt cũng hơi biến sắc. Cô không còn khuôn mặt đáng yêu, hiền lành kìa nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt của thần chết đòi mạng.

- Lúc đó con mấy tuổi – Ngụy Vô Tiện mặc kệ hỏi

- Lúc đó con sáu tuổi

- Sáu… sáu tuổi – Ai cũng lạnh người đứa bé sáu tuổi sao chịu nỗi một vết roi giới tiên kia, đồng loạt ai cũng nghĩ Trần gia diệt môn là đúng.

- Dù con có kim đan của Trừng Trừng cũng không chịu nỗi một giới tiên kia – Nhiếp Hoài Tang tuy chưa từng chịu đánh qua nhưng cũng là hiểu biết

- Là sư phụ đã hi sinh bốn phần tu vi của mình giúp con độ qua một kiếp

- Sư huynh sao? – Nhiếp Hoài Tang nói ai cũng kinh ngạc nói, giờ mới nhớ là Giang Nguyệt và Kim Linh luôn gọi Nhiếp Hoài Tang là sư thúc.