Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 61

Editor: Voicoi08

Thật ra là có người cố ý đào ra  tài khoản ‘Tiểu mê quỳ của Hắc Diệu đại đại’ là của con gái Du Trạch Ngôn.

Những người bình thường là những gương mặt cũ ở phía dưới weinbo của Hắc Diệu khi biết ‘Tiểu mê quỳ’ là con gái của Du Thanh Quỳ cũng cảm thấy có chút mới lạ, nhưng mà ngôn luận cũng coi như có ý tốt, ví dụ như:

Một quả bóng cao su nhảy nhảy: Oa oa. Tiểu mê quỳ, sớm biết cậu có ba là tổng giám đốc lại là ảnh đế thì tôi đã sớm nhảy đến chỗ bạn xin chữ kí rồi.

A Hưu: Thâm tàng bất lộ.

Ba ngày béo mười cân: Ông trời của tôi ơi, thế nhưng trong lúc vô tình tôi oán hận con gái của ảnh đế thật nhiều lần. Tiểu mê quỳ đừng phong sát tôi nha.

Đậu xanh không mí mắt: Vì cái gì. . . . Bình thường tiểu mê quỳ luôn biểu hiện thành dáng vẻ vô cùng háo sắc, đâu có giống con gái của Du đại ảnh đế chứ? QAQ

Đại thần giả: lầu trên +1

Chị dâu Diệu tương lai: Có người cha như vậy thì có phải tôi thua rồi không? Khóc hu hu!!! Diệu Diệu chờ tôi. Kiếp sau chúng ta lại tiếp tục mối nhân duyên.

. . . . . . .  .

Cùng lúc đó, ảnh chụp thân mật của Du Thanh Quỳ và Thời Diệu liên tục bị “người tốt bụng” tung lên. Không chỉ như thế, còn có ‘người rảnh rỗi’ lấy những bình luận bán manh (dễ thương) của Tiểu mê quỳ ở phía dưới weibo của Hắc Diệu đăng lên.

Hai bên đối lập, lập tức có dư luận nói Du Thanh Quỳ hai lòng.

“Ha ha, không phải cùng ba cô ta tú ân ái sao? Bên cạnh có một người ở cùng, lần thứ hai lại có thêm một người yêu tràn đầy tinh thần bên cạnh. Chậc chậc chậc. . .”

“Tôi nói từ sớm rồi mà, cô gái nhỏ này nhất định bị Du Trạch Ngôn cưng chiều đến hư rồi. Mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà đã kiêu căng nói chuyện yêu đương. Vừa nhìn cũng biết là không phải loại tốt lành gì, không biết có bao nhiêu cái bạn trai.”

“Vừa rồi tôi mới nghe nói cô ta và học sinh nam kia trốn trong phòng vẽ tranh của trường dong dài, kết quả bị thầy giáo trong trường mang theo học sinh đến bắt tại trận, đó là chuyện thật lúng túng nha. Cũng không biết người học sinh nam kia có biết bạn gái của cậu ta cả ngày ở trên mạng trái một câu ‘xoxo’ phải một câu ‘yêu anh’, mỗi ngày đều đúng giờ chúc ngủ ngon.”

“Lầu trên đừng đi. Dong dài cái gì? Đến trình độ nào rồi? Có thân mật giường chiếu không? [sắc][sắc][sắc]

“Là đó. Quá phận. Ta là một người con gái còn không nhìn được. Rõ ràng chính là để cho học sinh nam kia có cái tiếng là bạn gái đi ngoại tình.”

“Này, các người nói cũng khoa trương quá đi? Không phải là truy tinh sao. . .”

“Chắc lầu trên cũng là loại người có bạn trai nhưng còn ngày ngày đều chúc một người đàn ông khác ngủ ngon đúng không?”

“Này này này, sao có thể nói thế  chứ? Có phải mắt bạn bị mù rồi hay không. Đúng là trước kia mỗi ngày con gái Du Trạch Ngôn đều lên mạng chúc người  họa sĩ kia ngủ ngon, cô ấy thích dùng ngôn ngữ nói lên tình cảm yêu đương với họa sĩ kia. Nhưng gần đây đã không còn nha. Rất có thể sau này cô ấy mới gặp bạn trai hiện tại nha.” lqd.com

“Cũng không biết là ai mù mắt. Đọc bài mới nhất trên weibo của họa sĩ kia mà xem. Cô ta còn bình luận khen rồi đó. Này tính là gì chứ?”

“Tinh thần bên ngoài so với thịt. Bên ngoài không thể ghê tởm hơn.”

“Y. Sao các người lại biết là tinh thần bên ngoài? Bên cạnh cũng có người đào ra, họa sĩ kia ở bên cạnh ra giá cao để mua một cái búp bê Bjd, con gái Du Trạch Ngôn lại là người vô cùng yêu thích búp bê bjd, khẳng định là để tặng cô ấy để cô ấy vui. Còn cả chuyện trao quyền băng dán một cách độc nhất vô nhị, tập tranh. . . trong đó có khó hiểu hay không?  Ai biết được họ có gặp mặt ngoài đời thực hay không. . . “

“Lợi hại, không hổ là con gái của ảnh đế, từ nhỏ đã dính vào thói quen của làng giải trí. . . .”

. . . . . . . . . . . .

Du Thanh Quỳ cũng không muốn đọc tiếp, cô ném điện thoại cho Thời Diệu, cúi gằm đầu xuống, thờ phì phì đến mức ngực cũng phập phồng. Cô tự bực tức một lúc lâu, bỗng nhiên lại cười rộ lên.

Thời Diệu đang nằm gối đầu lên đùi Du Thanh Quỳ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn. Cậu đưa tay, mu bàn tay đưa lên sờ vào trán Du Thanh Quỳ.

“Anh bị làm sao vậy, em đâu có bị nóng đâu.” Du Thanh Quỳ đẩy tay Thời Diệu ra.

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, em lại có thể cười nha. Ô. . .” Thời Diệu trầm ngâm một chút. “Anh nghĩ rằng em sẽ khóc  nhè.”

“Anh không biết là bản lĩnh bịa chuyện của những người ở trên mạng rất lợi hại đúng không?” Du Thanh Quỳ dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn qua. “Đột nhiên em nghĩ đến nếu viết tiểu thuyết, lấy toàn bộ những thứ bổ não trong đầu họ cho vào tiểu thuyết đi.”

“A? Hai chuyện này có gì liên hệ với nhau sao?” Thời Diệu có chút dở khóc dở cười. “Anh nhớ lần trước em có phỏng vấn qua ở một tòa Văn học Tấn Giang? Không phải em đang nghĩ đến chuyện đến đó viết tiểu thuyết chứ?”

Du Thanh Quỳ dùng sức gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Mấy năm trước em cũng đọc tiểu thuyết ở chỗ đó. Có những tác giả có đầu óc sáng tạo vô cùng. Thật sự là khiến em rất khâm phục. Nhưng về sau em phát hiện.  . .  Cho dù viết tốt như thế nào thì cũng là kém, giống như mỗi quyển sách văn đều bỏ vào rất nhiều bình xịt. Chính mình tự bổ sung cho não một đống nội dung trong vở kịch sau đó lại mắng nhân vật, mắng tác giả, mắng trang wed làm cho chướng khí mù mịt. Chính là càng ngày càng ác độc, lúc đó em mới không thèm nhìn tới tiểu thuyết. . .”

“Em muốn viết thì cứ viết đi.” Thời Diệu ngồi dậy, lấy trong túi sách ra một túi quả Bích căn. Cậu tách quả ra, đút thịt quả vào miệng Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ còn đang suy nghĩ chuyện viết tiểu thuyết, ngơ ngác tùy ý Thời Diệu đút từng miếng cho cô ăn.

Thời Diệu cười lắc đầu. Vốn cậu còn đang nghĩ phải xử lý chuyện này thế nào cho tốt, nhưng không ngờ rằng Du Thanh Quỳ lại không thèm để ý chút nào đến chuyện này,lqd, ngược lại ý nghĩ của cô đã chín cong mười tám quẹo chạy thẳng đến chỗ viết tiểu thuyết rồi. . .

Đương nhiên, Thời Diệu sẽ không để việc này tiếp tục phát triển tiếp. Nhưng mà lúc này còn chưa phải thời điểm, cậu còn chưa chuẩn bị tốt.

. . . . .. . . . .

Thời Diệu ở trong nước năm ngày, Du Thanh Quỳ muốn xin nghỉ sáu ngày.

Hai người cầm tay nhau đi dạo ở phố ăn vặt, xem phim, đi quỷ ốc, du sơn ngoạn thủy. Một tấm lại một tấm bị phóng viên chụp đăng lên, các loại ngôn luận đều có. Nhưng là hai người đều trong trạng thái không để ý, căn bản là không thèm để ý đến dư luận trên mạng.

Nhiều thời điểm, bọn họ hưởng thụ thời gian hai người ở cùng một chỗ. Không sợ không nói câu gì, ngẩng đầu phát hiện đối phương ở cùng một mái hiên cũng sẽ phát hiện yên lòng hơn nhiều.

Ban đêm, bọn họ ôm nhau ngủ, dùng hôn môi kết thúc một ngày.

Đến buổi tối ngày thứ sáu, bọn họ nghỉ ngơi trong một khách sạn nhỏ ở trấn cổ. Đèn tắt, trong phòng tối đen như mực.

“Thời Diệu, anh ngủ rồi sao?” Du Thanh Quỳ nằm bên cạnh Thời Diệu, cô nghiêng người nhìn dáng vẻ của Thời Diệu.

“Chưa đâu.”

“Hôm trước có phải anh nói anh chỉ ở lại được một tuần đúng không? Vậy . . . Ngày mai là ngày cuối cùng đúng không?” Du Thanh Quỳ cẩn thận hỏi, vừa nghĩ đến chuyện Thời Diệu lại phải ra nước ngoài, cậu lại đến nơi đất khách quê người sinh sống, trong lòng Du Thanh Quỳ chỉ còn lại buồn bã, ê ẩm.

“Mấy ngày nữa đã, chờ Tiểu Ngộ từ nước Mỹ đến đây, anh sắp xếp ổn định cho nó rồi mới đi.” Thời Diệu nói.

“Tiểu Ngộ? Cậu ấy muốn về đây sao?” Trong lòng Du Thanh Quỳ rất vui mừng. Sắp hết một học kì rồi mà cô còn chưa nhìn thấy Lâm Tiểu Ngộ. Qua một lúc, Du Thanh Quỳ lại có chút lo lắng nói: “Tiểu Ngộ thiếu nhiều tiết học như vậy, mà bây giờ ở lớp thực nghiệm cứ sau kì thi mỗi tháng lại có thêm học sinh ra ra vào vào. Không biết Tiểu Ngộ có thể thi vào được không nữa. . .”

“Em cứ yên tâm đi. Thời Diệu nghiêng người, cậu ôm chặt cơ thể nhỏ xinh của Du Thanh Quỳ vào ngực.

“Tiểu Ngộ vừa chăm sóc sức khỏe vừa bổ sung lịch học, vẫn là những giáo viên lúc trước từng dạy mình đến dậy nó.” Trong căn phòng tối tăm, Thời Diệu sờ đến mũi Du Thanh Quỳ, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Cậu cười trêu ghẹo: “Cái vị trí thứ nhất luôn trong tay em kia cẩn thận bị nó đuổi theo.”

“Em không sợ đâu.” Du Thanh Quỳ vừa phản bác vừa đẩy tay Thời Diệu ra. Cô hơi lui người về phía sau, bàn tay dưới lớp chăn trong lúc lơ đãng không cẩn thận đụng phải một vật thô ráp.

Du Thanh Quỳ còn chưa kịp phản ứng xem nó là cái gì, cô vô thức lại sờ thêm mấy cái.

Cánh tay Thời Diệu đang ôm thắt lưng Du Thanh Quỳ cứng đờ tại chỗ.

Lúc này Du Thanh Quỳ mới phản ứng kịp, cả người cô đều sửng sốt.

Rõ ràng một giây trước hai người đều đang vui cười, một giây sau hai người đểu yên lặng lại. Trong căn phòng tối om, tiếng hít thở của hai người cũng được phóng đại lên nhiều lần.

Một lúc lâu sau, Thời Diệu cúi đầu hỏi: “Em có biết cậu vừa động vào cái gì không?”

Du Thanh Quỳ giơ tay lên, hai tay che kín mắt, cô cố chống chế: “Em không biết. Em không động vào cái gì hết.”

Thời Diệu cười chọc chọc vào mu bàn tay của Du Thanh Quỳ, hỏi: “Tay trái hay tai phải đây?”

Du Thanh Quỳ rút tay về, cô giấu cả hai tay vào trong chăn, đè chặt dưới thân mình.

“Muộn rồi, em muốn ngủ. . .”

Du Thanh Quỳ còn chưa kịp nói hết Thời Diệu đã vươn người đè lên người cô, hai tay cậu chống đỡ hai bên người cô, sau đó để cả cơ thể cậu đè lên người cô.

Thời Diệu cúi đầu xuống, áp sát vào tai Du Thanh Quỳ, nhẹ giọng nói: “Em cảm nhận được không?”