Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 16: Ba giỏ táo

"Đông Phương! Ngươi dậy đi." Luyện Nghê Thường vừa tỉnh dậy liền sờ bên cạnh, phát hiện cạnh mình không có ai, lạnh lẽo như băng.

Đoán chừng là ra ngoài rồi! không để ý tới nàng phân phó thủ hạ xuống chuẩn bị điểm tâm, nhưng lại nhìn thấy mấy người canh cửa ngoài dự kiến, ánh mắt của nàng loáng thoáng hiện lên chút tò mò thấy được suy nghĩ xấu xa của các nàng.

Luyện Nghê Thường nhức đầu, nàng cũng biết bị Đông Phương Bất Bại dày vò như vậy, xem ra là đêm qua cả trại đều biết nàng cùng Đông Phương Bất Bại cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhìn ánh mắt lười biến người đó không xa, cảm thấy rằng có chút ngứa ngáy, muốn tìm gì đó cắn xé, cái mặt đầy phong lưu kia đang quyến rũ tiểu cô nương nhìn người có vẻ cũng không tệ.

Tiểu cô nương đang vui vẻ chơi đùa cùng Đông Phương Bất Bại dường như nghe được âm thanh nghiến răng cách đó không xa, nàng nhích chích chân mày quay đầu nhìn thì thấy có người đứng đó không xa đang tản ra hơi thở nóng người.

Luyện Nghê Thường đánh đuổi những người vây xem náo nhiệt chung quanh, ''Mới sáng sớm, tinh thần ngươi đúng là phấn chấn a!''

''Tối ngủ ngon sáng có tinh thần!'' Đông Phương Bất Bại bề ngoài cười cười, cầm hai quả táo tạm được đưa cho đối phương. ''Ta rửa sạch rồi!''

''Cho dù sạch, nhưng là đồ dư của người khác ta cũng không thèm.'' Cho dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt Luyện Nghê Thường vẫn ngậm cười nhận lấy hai quả táo trong tay Đông Phương Bất Bại. ''Từ đâu tới.'' Luyện Nghê Thường biết xung quanh đây gần Minh Nguyệt Hiệp không có táo.

''Ta cho người đem từ phương bắc đến, vì nghe nói người ta ăn rất nhiều.'' Thấy dáng vẻ Luyện Nghê Thường khẩu thị tâm phi mắt cong lên ăn, Đông Phương do dự nhìn trái táo trong tay, cắn một cái, mềm như bông, mùi vị ngọt ngài quả nhiên không sai. Nàng còn nghĩ có phải đây là loại táo trồng trên Hắc Mộc Nhai không, nếu người nào đó thường xuyên đến đây thì chỗ này cũng sẽ có táo ăn, chủ ý cũng không tệ cân nhắc kĩ.'' Tiểu cô nương thật khả ái.''

Nghe thấy Đông Phương Bất Bại khen tiểu cô nương kia, biết được tâm ý của nàng Luyện Nghê Thường cũng thả lỏng, bất quá tiểu nữ hài vẫn chỉ là hậu bối. ''Sao vậy, nhìn trúng nàng, với điều kiện của ngươi, có cần ta làm mối cho không?''

''Ngươi nói sao?'' Đông Phương Bất Bại hỏi ngược lại khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên tán cây tươi tốt rậm rạp, buổi sáng thật mát mẻ, nhưng đến trưa thì nóng thời tiết như vậy ở dưới bóng cây rất là thoải mái. ''Đây cũng là chỗ tốt tránh nóng, có muốn ăn táo nữa không? Hay là muốn nếm thử táo xanh và táo chín.'' Đông Phương Bất Bại chỉ chỉ vào ba cái giỏ trúc đằng sau không ai chú ý.

''Được rồi, ta còn chuẩn bị chút điểm tâm, ngươi cũng đến ăn đi?'' Bị ba cái giỏ lớn làm sợ Luyện Nghê Thường từ chối đề nghị của Đông Phương Bất Bại, ăn sống thì thôi, nàng cũng không muốn ăn táo thay cho điểm tâm của mình, điểm tâm thì cần phải có cơm mới được. Bất quá người trước mặt này chỉ vì mấy trái táo, phái người của mình đến nơi xa như vậy, rốt cuộc đối với táo này có bao nhiêu chấp niệm a!

Đông Phương Bất Bại cười không đáp cảm giác tâm tình hôm nay rất tốt, quay đầu nhìn Luyện Nghê Thường mặt biểu tình không hiểu: ''Hôm nay thời tiết không tệ, hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đó đi! Còn ba giỏ táo kia cho người mang vào chỗ mát để, khi nào rảnh ngươi có thể lấy hai quả ra ăn.''

''Vậy ta muốn ăn điểm tâm, ta không muốn để bụng đói ra ngoài.'' Coi thường Đông Phương nhao nhao trước mặt muốn thử, nhưng nàng là người sống có nguyên tắc.

Đông Phương nhìn thấy Luyện Nghê Thường hào hứng chuẩn bị đi ăn cơm, liền kéo tay nàng lại, ngăn nàng đi tiếp. ''Còn ăn cái gì! Giờ chúng ta đi luôn! Ra ngoài kia muốn ăn gì thì ăn, ta mời người.'' Nói xong không đợi Luyện Nghê Thường chuẩn bị, liền dắt tay nàng ra ngoài.

Khán giả chung quanh không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy thiếu chủ và Đông Phương giáo chủ có chút mờ ám, nói không chừng sau này hai bên sẽ có đám hỏi. Nhưng Mục Cửu Nương luôn trong bóng tối quan sát lo lắng nếu như thiếu chủ thích Đông Phương Bất Bại thật, vậy thì sẽ bị gả đến Hắc Mộc Nhai, vậy chuyện trại chủ mất tích phải làm sao đây? Cho dù có sớm hơn, nếu như Đông Phương Bất Bại lòng dạ thâm sâu biết được, hắn có mượn chuyện này thâu tóm Minh Nguyệt Hiệp hay không, thiếu chủ chữ tình lầm người a!

Chuyện cũng không hề tốt đẹp như là Đông Phương Bất Bại nghĩ, nàng cho là hôm nay sẽ cùng Luyện Nghê Thường đi dạo phố thuận tiện tăng cường tra đổi, thậm chí nàng còn nghĩ thêm vài chuyện khác, ngay cả chuyện mưa sấm đánh nàng cũng đã tính hết, nhưng lại không thể bao gồm tình huống này.

''Ngươi có thể giải thích cho ta biết tại sao lại không sử dụng khinh công, dùng cách đi của người bình thường thì sẽ bị rơi xuống đây sao?'' Đông Phương Bất Bại nhìn mình vẫn còn sống sót mà y phục đã bẩn hết, nhìn cửa hang cách đó không xa mà muốn rời nước mắt.

''À.'' Sinh trưởng ở đây nhưng mặt Luyện Nghê Thường cũng đầy mờ mịt, nếu như biết nàng cũng sẽ không bị rơi xuống cùng với cái tên có giọng nói biểu tình đáng hận này!

''Nguyên nhân nói Minh Nguyệt Hiệp các ngươi dễ thủ khó công, chắc là không phải do không biết địa hình đó chứ, không đúng hẳn là các ngươi khinh công không tốt đều sẽ rơi xuống cái hang này!'' Đông Phương cũng vừa ngộ ra chân tướng.

Nhìn xung quanh Luyện Nghê Thường nói với Đông Phương: ''Giờ cũng không phải lúc cười nhạo ta đâu!''

''Bây giờ không phải lúc cười nhạo, thì khi nào mới có được cơ hội như vậy nữa!'' Đông Phương gõ vào vách đá cạnh mình, thật sự rất cứng, nếu dùng nội lực đánh vỡ cũng không nhiều.

''Ngươi!'' Luyện Nghê Thường thật muốn cắn chết đối phương.

''Hảo hảo hảo, nghiêm túc nói, thì cái hang này rất sâu, trong hang nhiều khúc quanh, vách hanh vì ẩm ướt có rêu xanh, khó mà mượn lực! Cái cửa trên này nên bỏ đi.'' Đông Phương khôi phục nguyên trạng, nàng cũng không muốn so đo với Luyện Nghê Thường ở đây, thật là muốn thay bộ y phục bẩn trên người mà.

''Dù sao chúng ta vẫn phải nghĩ cách a!''

''Chúng ta lúc đo ra ngay cả thanh kiếm cũng không có, sao có thể ra ngoài được! Không muốn dùng tay, ngươi từng luyện công phu bằng tay sao?'' Đông Phương Bất Bại nhìn nàng một cái.

''Ngươi nói gì?'' Sắp nhịn không được muốn nổi điên cắn chết người trước mặt này!

Loáng thoáng Đông Phương Bất Bại nghe được có âm thanh cắn răng nghiến lợi liền cười ha ha: ''Coi như ta không có hỏi!''

Lúc này đột nhiên xuất hiện rất nhiều đom đóm (theo đúng phim thì khúc này đom đóm đột nhiên xuất hiện đúng là khiến tui muốn phỉ nhổ), nháy mắt Luyện Nghê Thường liền vui vẻ, ''Ngươi nhìn đom đóm kìa.''

''Nga!'' Đông Phương Bất Bại phản ứng bình thản, nhìn nàng xem đom đóm cũng chỉ giống như ánh sáng, có gì mà lạ? Lòng nàng còn tâm tâm niệm niệm muốn được cùng nàng ta ra chợ dạo cơ.

Phản ứng lãnh đạm của Đông Phương khiến Luyện Nghê Thường đang lo xem cảm thấy bất mãn: ''Vô tri.''

''Ngươi bắt đom đóm thì khôn lắm sao.'' Nhìn Luyện Nghê Thường bắt đom đóm, Đông Phương nghĩ mình nên tìm cách khác, người trước mặt này chỉ biết lo chơi không thể tin tưởng nổi.

''Ngươi biết cái gì,'' Luyện Nghê Thường liếc Đông Phương một cái mở lòng bàn tay ra cho nàng nhìn kĩ một chút.

Nhưng mà đối với những thứ này không hứng thú cho dù Đông Phương Bất Bại nhìn cỡ nào vẫn chỉ thấy nó là con đom đóm không có gì thay đổi a! ''Không phải chỉ là một con đom đóm thôi sao?''

''Đóm đóm chia làm hai loại là thủy sinh và lục sinh, đây là đom đóm thủy sinh, loài đom đóm này đối với môi trường sống chung quanh cũng rất cao, cây cỏ ở đây phải sinh trưởng tốt, là chỗ ấm áp, mà đúng lúc đây lại là đom đóm thủy sinh, cũng có nghĩa trong hang này cũng có một cửa ra khác, nhìn số lượng đom đóm, không biết cửa hang có nhỏ không.'' Thần thái sáng láng Luyện Nghê Thường thẳng thắn nói, trong mắt còn có ánh mắt đang mù mịt của Đông Phương Bất Bại.

Mà Đông Phương Bất Bại trước mặt mình lại dính đầy cỏ dại trong hang, nói thật lòng thì: ''Lần này ta phải dùng khinh công, để không rơi xuống hang nữa.''

Luyện Nghê Thường định cản lại cửa ra, nhưng lại không kịp thì đã muộn rồi.

Đông Phương đau khổ nhìn cái quần ướt nhẹp của mình, mặt đầy bi ai nói: ''Sao ngươi không nói với ta chỗ này có nước!''

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Tui có cảm giác mình vẫn là tác giả mới.