Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 5: Vạch trần thân phận

''Luyện thiếu chủ?'' Người trước mặt thân hình cứng đờ.

Lại là cái tên Đông Phương Bất Bại làm người ta chán ghét đó. ''Đông Phương công tử.'' Mặc dù Luyện Nghe Thường không muốn yếu thế trước mặt Đông Phương nhưng cũng không còn cách nào a! Thật là đáng ghét mà. Ngay cả ''Không cần ngươi lo, mau đi đi.'' Cũng đều uể oải nói.

Đông Phương Bất Bại nhìn người trước mặt sắp không nhịn được, nhưng vẫn cố cứng người trụ lại, tâm tình nàng đang tốt muốn xem cái bộ dạng này của nàng ta. Lúc này trời lại đổ mưa, y sam lại bị ướt hết.

''Được rồi, chúng ta còn quen biết nhau, không giúp ngươi sao được!'' Đông Phương Bất Bại trực tiếp coi thường bộ dạng ngạo kiều của Luyện Nghê Thường, nhìn tới bên cạnh còn có sơn động, ''Đúng lúc,'' đem Luyện Nghê Thường cả người vô lực dìu vào trong động. Người ta nói bên cạnh còn có người, đúng không? Đông Phương Bất Bại lại làm như không thấy.

Đông Phương Bất Bại đỡ Luyện Nghê Thường ngồi lên giường đá trong động, còn có chăn không lẽ có người ở, bất quá đúng lúc bớt chuyện cho mình, cho đến khi chủ nhân quay về, Tú Hoa châm của Đông Phương Bất Bại phải ăn chay sao? Nhưng mà trên người nàng ướt như vậy sẽ không bị lạnh chứ?

Nhìn y phục trên người mới thay không bao lâu lại bị ướt, Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nhìn người kia cũng như mình ướt nhẹp lại còn hôn mê, ''Từ lúc đụng phải ngươi, y phục ta toàn bị ướt. Haizz có phải ngươi có thù oán với y phục của ta không a?''

''Chắc kiếp trước ta thiếu ngươi a.''

Oai phong lẫm liệt Đông Phương Bất Bại xem thường y phục nam nhân trên người mình, thấy có bộ y phục đen để trên giường, thuận tay lấy ra, chuẩn bị thay cho Luyện Nghê Thường, nhưng mà hình như hoa văn trên quần áo có chút quen mắt a! Hình như thấy qua chỗ nào rồi, còn có cái mặt nạ này nữa, hình như là... Câu trả lời rất chính xác: Lăng Mộ Hoa.

Đây là chỗ bế quan của Lăng Mộ Hoa, không đúng a! Chỗ đó có người? Đông Phương Bất Bại cau mày sò xét mọi chỗ phức tạp trong động, xem ra Minh Nguyệt Hiệp có nhiều bí mật cần thăm dò rồi!

Nhưng việc cần thiết lúc này là thay y phục khô cho Luyện Nghê Thường để tránh bị lạnh.

Cả người Luyện Nghê Thường đang phát lạnh cảm giác dường như có một nguồn nhiệt đang chảy vào người mình, nguồn nhiệt có vẻ càng lớn hơn mọi thứ cũng trở nên ấm áp. Nếu như vừa rồi Đông Phương Bất Bại còn chiến tiện nghi Luyện Nghê Thường, thì lúc này cũng trả lại hoàn toàn, bởi tay của Luyện thiếu chủ đang hoàn toàn làm theo cảm giác mò vào trong y phục của Đông Phương Bất Bại, còn có cảm giác mềm mềm, thuận tay bóp hai cái. Vèo... Nơi cấm địa bị chạm vào Đông Phương Bất Bại như thỏ nhỏ liền vọt ra xa, dùng ánh mắt nữ tử thường dân bị lưu manh đùa giỡn Luyện thiếu chủ còn đang run lẩy bẩy nằm trên giường.

Tính bỏ người nào đó ở chỗ này là được rồi, dù sao tương lai khó khăn cũng không phải nàng, nhưng khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ mười phần lộ vẻ yếu ớt, Đông Phương Bất Bại lại mềm lòng. Nhưng lại cố tình tìm lý do: ''Chẳng lẽ mình luyện võ công nhiều năm như vậy cũng không đánh bại được Luyện Nghê Thường, còn không phải tà!''

Một lát sau, Đông Phương Bất Bại vẫn đang còn cùng Luyện Nghê Thường 'dây dưa' Bên ngoài có một người không rõ liền đung đưa lắc lư đi vào, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đông Phương Bất Bại, trong mắt Đông Phương Bất Bại hung quang chợt lóe, Tú Hoa châm dấu trong tay áo trực tiếp phóng ra ngoài, ''rầm'' truyền tới âm thanh thân thể người kia ngã xuống, Đông Phương Bất Bại lại chuyên tâm đối phó với một mình Luyện thiếu chủ không ngừng quấy rối.

''Roẹt!'' Tiếng vải bị rách, Đông Phương Bất Bại nhìn vạt áo trước ngực bị Luyện thiếu chủ xé rách, đáng tiếc Đông Phương Bất Bại không còn đồ che, không muốn nghe thêm tiếng roẹt nào nữa, ngược lại mặt còn đen như đít nồi.

''Ngươi ngoan ngoãn cho ta!'' Đông Phương công tử luôn lãnh tĩnh cũng không nhịn được nữa mà nổi giận, người này sao cứ không yên được vậy! 'Vạt' không nhịn được Đông Phương thiếu chủ điểm huyệt người nào đó luôn, lần này Luyện thiếu chủ có muốn động cũng không động được. Chỉ có thể ngoan ngoãn bị Đông Phương Bất Bại sờ mò trên dưới thay y phục.

Vất vả mới mặc được y phục vừa tìm thấy cho Luyện Nghê Thường, Đông Phương Bất Bại rất hài lòng, ừm, lúc này linh quang cắt lóe, nàng lấy mặt nạ để trên y phục che lên mặt Luyện Nghê Thường, quả nhiên, nở một nụ cười gian trá trên mặt nàng, quả nhiên...

Đang còn vì phát hiện của mình mà dương dương tự đắc, đột nhiên Đông Phương Bất Bại cảm giác có luồng gió đang lao đến sau gáy mình, nhiều năm luyện võ tạo thành sự nhạy bén phản ứng cho Đông Phương Bất Bại tràn đầy sát ý công kích, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thấy huyết sắc kỳ lạ hai mắt đổi thành màu vàng, hình như bị tẩu hỏa nhập ma! Tệ thật, tẩu hỏa nhập ma Luyện Nghê Thường cũng không để Đông Phương Bất Bại nghĩ cách một lúc, công kích như vũ bão khiến Đông Phương Bất Bại tiếp ứng suýt không nổi. Nhất là dư thế sinh ra trong chiêu thức, Đông Phương Bất Bại cũng cảm nhận được lực sát thương kia không hề bình thường.

Lại thêm một chưởng mạnh đánh tới, chỉ có thể ngăn cản không thể đánh trả, nếu không đả thương Luyện Nghê Thường sẽ không tốt, lần này đánh nhau Đông Phương Bất Bại đành phải khuất phục một lần. Nội lực tăng vọt khiến mình ôm đầu trốn như chuột chui, Đông Phương Bất Bại tuyệt đối không thừa nhận đó là mình.

Đông Phương Bất Bại luôn trong thế bị tấn công không biết kéo dài được bao lâu, chỉ biết là đến khi cả người mệt đến hồng hộc nội lực cạn kiệt, thì vị thiếu chủ đại phát thần uy kia cũng ngã xuống. "Hộc hộc." vừa thấy đại sát thủ ngã xuống, Đông Phương Bất Bại cũng không lo đến hình tượng gì nữa, liền đặt mông ngồi xuống đất. Lúc này nàng cũng không còn sức nữa, vạt áo phía trước bị xé rách, nói đúng hơn là trên người một mảng lớn không được che chắn gì cả, tất cả đều do nội lực của Luyện thiếu chủ phá hủy, bất quá cũng không có gì, thần kỳ hơn là y phục này muốn rách là rách, nhưng lại không rớt, toàn bộ lòng thòng trên người không nhìn ra bộ dạng của y sam, Đông Phương Bất Bại cũng say mất rồi.

Thời gian đánh nhau lâu như vậy, nội lực giải ra khắp nơi, kết quả làm rách hết y phục, Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nhìn Luyện thiếu chủ đang nằm ngủ thoải mái trên giường, hao hết khí lực cuối cùng leo lên giường ngủ chung, mệt quá.

Ngày thứ hai:

Hiếm thấy được ngày hôm nay không thấy khó chịu, Luyện Nghê Thương thấy mình rất thỏa mãn, nhưng khi nàng quay mặt qua bên cạnh nhìn thì lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú xuất hiện, cả người kinh hãi lăn từ trên giường xuống đất.

"Đông Phương Bất Bại!" Như từng làm qua, Luyện Nghê Thường lần nữa đá văng Đông Phương Bất Bại xuống đất.

"Ui a~" mặt tức giận Đông Phương Bất Bại xoa hông mình từ dưới đất đứng dậy, "Luyện Nghê Thương, ngươi lại muốn làm gì nữa?"

Dường như không có giải thích, Luyện Nghê Thường lập tức rút đao dấu dưới giường ra, chém lịa lịa tới chỗ Đông Phương Bất Bại còn đang mớ ngủ, Đông Phương Bất Bại mệt tới muốn khóc rồi, rõ ràng mới đánh mình xong còn không cho nghỉ ngơi lại đòi đánh nữa, Luyện Nghê Thường đúng là đối thủ khỏe mạnh nhất mà Đông Phương Bất Bại gặp được trong đời này.

Nhưng mà Đông Phương Bất Bại vẫn rất may mắn, dù sao khi Luyện Nghê Thường được Đông Phương Bất Bại đưa về động trong núi vẫn còn ý thức, Luyện Nghê Thường đối với hắn cũng thủ hạ lưu tình. Nhưng quyền qua cước lại, Luyện Nghê Thường lại vô ý nhìn thấy chút manh mối phía trong y phục bị rách tang hoang của người này.

"Ngươi là nữ nhân?" Luyện Nghê Thường cũng hết giận, tuy hỏi nhưng chiêu thức trên tay không hề dừng lại, nhưng tốc độ cùng lực đạo cũng đã giảm bớt.

Đông Phương Bất Bại uể oải nói: "Nếu ngươi ngừng nói lại, đúng là ta."

Nghe Đông Phương Bất Bại trả lời, Luyện Nghê Thường hài lòng ngừng tấn công. Đông Phương Bất Bại trực tiếp ngã lên giường, "Ngươi đúng là lấy oán báo ân a!"

Lúc này ánh mắt Luyện Nghê Thường cũng dịu xuống, nhưng nhìn thấy y phục trên người nàng thì lại trở nên sắc bén, hướng tới người tên 'Đông Phương Bất Bại đang nằm trên giường kia, mềm nhũn nói: "Y phục này là do ngươi thay cho ta."

Đông Phương Bất Bại mệt lả cả người nghe không ra uy hiếp sâu đậm trong lời nói của Luyện Nghê Thường, vì vậy im lặng không nói. "Ngươi để ta ngủ một chút được không?"

"Không được! Nếu ngươi không trả lời?" Âm thanh Luyện Nghê Thường hạ xuống, đao vừa thu lại lần dí lên cổ Đông Phương Bất Bại lần nữa. "Là vậy đó."

Nhưng Đông Phương Bất Bại thật sự rất mệt mỏi, chỉ vậy thôi đã ngẹo đầu mà ngủ, Luyện Nghê Thường chỉ có thể tức tới cắn răng nghiến lợi nhìn Đông Phương Bất Bại ngủ như heo chết.

"Nàng dù sao cũng là nữ nhân" Luyện Nghê Thường nói nhỏ, nhìn người trước mặt nằm chật vật. Cũng không đành lòng, dù sao nàng cũng không làm hại mình hay Minh Nguyệt Hiệp, vì vậy đỡ Đông Phương Bất Bại lên giường. Đến nơi có suối nóng trong động lấy chút nước, giúp Đông Phương Bất Bại lau đi khuôn mặt lem luốc kia.

"Nguyên lai dung mạo nàng lại xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, quả nhiên so với những tên nam nhân xấu xa kia không hề giống nhau!"

Tác giả có lời muốn nói: Bàn Huy tuân thủ đúng cam kết tác giả. O(∩_∩)O

Nhớ lưu lại, thêm bình luận nữa thì tốt hơn.