Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 8: Cuộc chiến đoạt vị

Chuyện sau đó đúng như dự liệu của Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy thi thể của Tuyết Tâm thì Nhậm Ngã Hành liền nổi điên, không kịp đợi vội tìm ngũ nhạc kiếm phái báo thù. Cùng ngũ nhạc kiếm phái đánh nhau, Nhậm Ngã Hành dùng Hắc Tinh Đại Pháp để dồn ép ngũ nhạc kiếm phái, xuất tẫn thành gió.

Đứng cùng Đông Phương Bất Bại cách đó không xa chiến trận, Luyện Nghê Thường cũng không thấy mặt Đông Phương Bất Bại lộ ra biểu tình gì, trong lòng có chút khó chịu, người này không khác gì kẻ nửa sống nửa chết mặt tê liệt, nếu không thì sẽ biểu hiện kiểu vô lại khiến người ta muốn đánh nàng. Nàng có chút nhớ đến người đêm qua lộ vẻ yếu ớt trước mặt nàng.

Đông Phương Bất Bại biết được tầm mắt của Luyện Nghê Thường, nàng tò mò sờ cái mặt trắng nõn của mình, vẫn thấy rất sạch, không hiểu tại sao hỏi: ''Sao vậy?''

''Võ công của Nhậm Ngã Hành thật không tệ a! Võ công có thể nói là thuộc hàng tiền ngũ thiên hạ.'' Luyện Nghê Thường vội vàng thu hồi tầm mắt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, liền vờ vịt nhìn Nhậm Ngã Hành đánh nhau cùng Tả Lãnh Thiền phái Tung Sơn.

Nhưng thật đáng tiếc, Nhậm Ngã Hành cũng không thể thổi phồng, ảnh hưởng từ Hắc Tinh Đại Pháp của hắn lại tái phát, thế cục đang tốt đột nhiên xoay chuyển, hắn buộc phải ngưng lại, sắc mặt lại thêm khó coi hơn.

Luyện Nghê Thường nhìn thấy Nhậm Ngã Hành thân thể tráng kiện đang run rẩy, nghi ngờ hỏi Đông Phương Bất Bại: ''Nhậm Ngã Hành hình như không được bình thường!''

Thấy Luyện Nghê Thường vòng vo không muốn nói, Đông Phương Bất Bại nhún vai một cái cũng không cưỡng cầu, mượn tay Nhậm Ngã Hành chèn ép nhuệ khí của Ngũ nhạc kiếm phái, lại khiến cho Nhậm Ngã Hành bị Hắc Tinh Đại Pháp đánh trả, nhất cử lưỡng tiện, cũng đạt được mục đích của mình, đôi mắt trong suốt của Đông Phương Bất Bại híp thành một đường ngang, biểu tình sảng khoái không nói ra được, tâm tình tốt mới giải thích nghi ngờ cho Luyện Nghê Thường: ''Gần đây thân thể Nhậm Ngã Hành có chuyện, nên mới bế quan lâu như vậy. Bất quá biểu hiện lần này của hắn, chắc là do luyện công đã sơ xuất gì đó! Nhưng mà nói tiền ngũ thiên hạ, Nhậm Ngã Hành không thể là trong số đó được. Dù sao người luyện võ mà sơ xuất cũng là một việc trí mạng.''

Luyện Nghê Thường bĩu môi không muốn nghe Đông Phương Bất Bại kia dương dương tự đắc. ''Khi nào ngươi chuẩn bị động thủ? Có cần ta giúp không?''

Mặt lộ ngoan sắc Đông Phương khoát tay một cái, ''Không cần ta muốn để Nhậm Ngã Hành nếm thử mùi vị sống không bằng chết.''

''Thật không? Vậy cũng tốt, ta cũng muốn biết Hắc Tinh Đại Pháp đánh với Qùy Hoa Bảo Điển thì sẽ như thế nào?''

Đông Phương liếc nhìn khuôn mặt nhao nhao muốn xem của Luyện Nghê Thường, ''Vậy cứ chờ mỏi mắt đi!'' Đông Phương tiêu sái xoay người đi, để lại bóng lưng cho Luyện Nghê Thường nhìn mà phỉ nhổ: ''Giả bộ ác cái gì chứ?''

Nói đến Nhậm Ngã Hành sau khi hạ thủ huyết tẩy Ngũ nhạc kiếm phái để lại những lời độc ác liền quay về Hắc Mộc Nhai an táng Tuyết Tâm bí mật để cho Triệu Bình. Còn Đông Phương Bất Bại ở đây, mà Luyện Nghê Thường ở cách đó không xa chạy đến nói có thể giúp cho nàng, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn tự dựa vào thực lực chính mình, bất quá nước cờ này lao lực cũng không uổng công mình nghĩ ra, nàng để cho Luyện Nghê Thường trong lòng không phục giúp mình dẫn theo giáo trung đã quy phục mình mai phục trên thành tường.

Cùng lúc đó Đông Phương Bất Bại đem theo đám người trung thành của mình cùng Đồng Bách Hùng đến trước mặt Nhậm Ngã Hành còn đang mệt mỏi, quả nhiên vừa nhìn thấy nữ nhi mà hắn luôn thương yêu Nhậm Doanh Doanh bất tỉnh, trong lòng đại loạn, ''Doanh Doanh, Doanh Doanh của ta sao vậy?'' Đánh mất cảnh giác Nhậm Ngã Hành quay lưng lại với vẻ mặt mỉa mai của Đông Phương Bất Bại, tức giận hét: ''Đúng là phế vật!'' Hắn thô bạo xô vài giáo chúng ra, cẩn thận ôm Doanh Doanh, trên mặt đầy đau lòng.

Trong lúc hắn chuyên tâm truyền nội lực cho nữ nhi của mình, nội thương cũng phát tác cùng lúc, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ. Lúc này Đông Phương Bất Bại luôn lạnh lùng đứng xem đột nhiên thấy được Nhậm Ngã Hành biểu hiện không ổn, liền nhảy lên dùng nội lực đẩy lên đầu ngón tay điểm đại huyệt trên đầu Nhậm Ngã Hành, nháy mắt Nhậm Ngã Hành bị nội thương hai mắt hóa đỏ, nội lực trong cơ thể hắn xung khắc, không thể khống chế bắn ra tứ phía. Ngay cả Doanh Doanh vừa tỉnh dậy bị dư âm của nội lực đánh tới núp vào một bên mà run lẩy bẩy, nàng nhìn Đông Phương Bất Bại một cái vận nội lực bảo vệ mình bình yên rơi xuống đất. ''A!'' Tiếng gào thét như dã thú, Đông Phương Bất Bại hờ hững Nhậm Ngã Hành đánh mất lý trí đại khai sát giới.

Thấy Nhậm Ngã Hành không thể tự mình khống chế, lộ ra hung quang, ánh mắt Đông Phương Bất Bại liếc một cái với Đồng Bách Hùng, vội vàng đứng sau lưng giáo chúng hô lớn: ''Giáo chủ điên rồi, giáo chủ điên rồi! Mau!''

Những giáo chúng nhìn thấy Nhậm Ngã Hành bị điên, một số ít cũng hiểu thời biết đến lúc mình lấy công lập nghiệp, rối rít mang vũ khí của mình đến trước mặt, hy vọng có thể biểu hiện một chút trước mặt Đông Phương Bất Bại. Phần lớn đều là những kẻ trung thành của Nhậm Ngã Hành muốn xông lên trước hy vọng có thể ngăn cản giáo chủ phát điên, chờ cho giáo chủ thanh tỉnh, liền nghiêm trị tên tiểu nhân Đông Phương Bất Bại này.

Đông Phương Bất Bại thấy chiêu số Nhậm Ngã Hành ra càng tàn nhẫn, nụ cười trong mắt cũng phát ra nhiều hơn, ngay cả Đồng Bách Hùng đứng phía sau cũng câu mép một cái (tuy nói là bộ mặt ác độc nhưng lại giống cái mặt nhăn nheo hơn)

Một vài giáo chúng bị Nhậm Ngã Hành đánh ngã xuống, không rõ sống chết, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng chắp tay sau lưng bước đi kiên định ra bên ngoài, Đồng Bách Hùng cũng không nhìn cục diện lộn xộn trước mắt, theo Đông Phương Bất Bại rời đi. Đứng sau lưng đám giáo chúng, bọn họ cũng không phải hoàn toàn trung thành với Đông Phương Bất Bại, chết càng nhiều thì đối với bọn họ càng có lợi.

"Ha ha. Đừng thấy Nhậm Ngã Hành thần trí không rõ, ngược lại võ công càng thêm lợi hại." Khi Đông Phương Bất Bại vừa bước ra đại điện, Luyện Nghê Thường không tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng. Một bên thân thể Đông Phương Bất Bại cứng đờ, sau đó liền ngăn căn khuôn mặt có sát ý của Đồng Bách Hùng.

"Ta vẫn cho là nội lực và kiếm pháp của ngươi không tệ, nhưng không nghĩ tới khinh công của ngươi lại tới mức như vậy." Đột nhiên xuất hiện như là quỷ vậy. Tim vừa chợt ngừng lại của Đông Phương Bất Bại tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình vừa bị sự xuất hiện của Luyện Nghê Thường hù dọa, đây là đại sự liên quan đến vấn đề mặt mũi. Nhìn Luyện Nghê Thường thấy mình nắm chặt hai tay phía sau biểu tình cũng sáng tỏ, "Ngươi đừng"

"Hắn có võ công cao hơn nữa thì như thế nào?" Đông Phương Bất Bại bật cười, "Vì sao phải muốn ta mạo hiểm cùng nguy hiểm để cùng hắn cứng đối cứng?"

"Dùng trí ngược lại là một lựa chọn tốt có thể cất giữ lá bài bên trong. Còn tiểu nữ hài kia ngươi tính sao đây?'' Nàng thấy tiểu nữ hài kia đã nhìn thấy hết mọi chuyện.

"Ngươi nói Doanh Doanh?" Đông Phương Bất Bại kỳ quái nhìn nàng một cái, "Ngươi quan tâm nàng?"

"Nàng là nữ nhi của Nhậm Ngã Hành, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc gió xuân thổi lại xảy ra nữa." Luyện Nghê Thường không tin là ngay đến cả chuyện này mà Đông Phương Bất Bại cũng không biết, nàng rõ ràng nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh không kịp tránh mà còn đang trốn.

"Không làm gì hết, ngoại trừ là nữ nhi của Nhậm Ngã Hành ra thì nàng còn là nữ nhi của Tuyết Tâm, hiện tại nàng chỉ là một hài tử, ta sẽ không động đến nàng." Huống chi Đông Phương Bất Bại lại luôn coi Doanh Doanh như là muội muội thất lạc nhiều năm mà đau lòng, thống khổ thế nào cũng không nỡ hạ sát nàng, huống chi với tính tự phụ của Đông Phương Bất Bại thì nàng cũng sẽ không vì năng lực sau này của Nhậm Doanh Doanh mà tự mình bỏ đi.

Bề ngoài Luyện Nghê Thường cũng không có ý gì, dù sao cũng là chuyện của Đông Phương Bất Bại, nàng cũng không có gì phải lên tiếng, nhưng trong lòng quả thật cảm thấy không ổn: "Nuôi hổ gặp nạn."

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn ánh mắt cất giấu sự khó chịu sâu thẳm không đồng ý kia. "Phải rồi, không phải ngươi đến giúp ta sao? Hình như ngươi rời khỏi tường thành hơi lâu đó."

"Cho dù có bớt đi ta, thì công việc của ngươi có khác được sao?" không muốn quay lại Luyện Nghê Thường lên thành tường ngẩn người, không thích Đông Phương Bất Bại nhắc nhở. Đông Phương Bất Bại nhìn cách đó không xa, "Ngược lại chuyện này sẽ không!" chẳng qua nàng không muốn để cho Luyện Nghê Thường giúp gì mà thôi, mọi chuyện mình đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi.

"Đồng trưởng lão, Hướng tả sứ, Khúc hữu sứ, đã nhận được tin tức rồi sao?" Đông Phương Bất Bại hỏi chuyện, Đồng Bách Hùng đi theo sau cũng không hề nói chuyện.

Đang ngẩn người một bên cảm thán nhìn Luyện Nghê Thường hai người đúng là trai tài gái sắc, trong lòng còn đang nhiều chuyện về hai người cho đến khi bị Đông Phương Bất Bại hỏi thì Đồng Bách Hùng mới hoàn hồn lại, gải gải tóc nói: "Bọn họ đang đến!"

Đông Phương Bất Bại hài lòng gật đầu một cái, hỏi Luyện Nghê Thường bên cạnh: "Có muốn đi xem cùng ta không?" "Được rồi, chuyện Nhật Nguyệt Thần giáo của các ngươi ta cũng không tiện quang minh chính đại mà xuất hiện được." Nàng dừng một chút lại tiếp tục nói, "Bất quá ngược lại ta có thể núp trong tối xem cuộc chiến đoạt vị khó gặp của Nhật Nguyệt Thần giáo."

Tác giả có lời muốn nói: Vì phải thi nên chương mới sẽ bị trễ, đặc biệt xuống này nói rõ, tui biết mọi người cũng hiểu và thông cảm cho tui mà đúng không?

Đúng rồi, xem xong mọi người đừng quên bình luận bên dưới và lưu trữ nha (≧▽≦)/.

Nếu như lưu trữ chút truyện của tác giả mập huy là tốt nhất.