Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 11: Màn Trời Chiếu Đất

*Màn trời chiếu đất: Không chốn dung thân.

Sau gần hai tiếng đồng hồ, Tần Tử Việt rốt cuộc cũng dừng xe trước nhà ga.

"Em vẫn còn tiền thật đấy chứ?" Chị có chút lo lắng quay đầu lại nhìn cô. Dù sao trông đứa trẻ này cũng ốm yếu như vậy, hơn nữa còn vừa gặp cướp, chỉ e trong người hiện tại chẳng có đồng nào.

Ngô Cẩn Ngôn bước ra ngoài, lịch sự khom người trả lời: "Tôi vẫn còn, cảm ơn chị vì đã đưa tôi tới tận đây."

"Không cần khách khí, ai biết đâu sau này chúng ta lại hữu duyên thì sao?" Chị vừa nói vừa vẫy tay chào tạm biệt. "Thôi, tôi còn có việc cần làm, em đi đường bảo trọng nhé."

Lẳng lặng nhìn theo chiếc xe đang dần khuất xa. Ngô Cẩn Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.

Tần Lam chính xác không hề đuổi theo cô, càng không hề cho người bắt cô về. Phải chăng ngay từ đầu nàng ta đã thực sự có ý định như vậy, hay lại đang tính toán những trò bỉ ổi gì khác?

***

Thời điểm yên vị trên tàu, nhìn cảnh vật tại Đông thành sắp sửa khuất xa. Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc đã hiểu thế nào là cảm giác hồi hộp khi sắp sửa được trở về cố hương.

Cô rất nhớ cha mẹ, chưa bao giờ thôi ngừng nhớ. Mà càng nhớ, lại càng không quên được viễn cảnh đêm ấy họ cùng gia nhân và thuộc hạ đã chết thảm như thế nào. Nhớ việc đám sát thủ áo đen đã vặn gãy tay mình ra sao...

Chớm nghĩ đến cô đã lại căm hận Tần Lam. Nếu không phải nữ nhân ác độc đó trăm phương ngàn bước tính kế, thì liệu rằng Ngô gia có bị rơi vào thảm cảnh diệt môn như hiện tại hay không?

Thở dài, cúi đầu nhìn chiếc ví của nạn nhân đầu tiên chết dưới tay mình, Ngô Cẩn Ngôn 15 tuổi lần đầu tiên ở nơi công cộng vô lực rơi nước mắt.

Cô khóc, không phải vì sợ hãi kết quả sau khi giết người. Mà là khóc vì điều đau đớn nhất trong cuộc đời này, chính là việc bản thân phải trở thành mẫu người mà trước đó mình vẫn hằng căm ghét.

Rốt cuộc, đôi tay này của cô cũng chẳng thể giữ nổi sạch sẽ đến giây phút cuối cùng.

Tuy lớn lên trong giới hắc đạo, ấy thế nhưng cô không hoàn toàn ủng hộ việc giết chóc. Bởi vậy cho nên mỗi khi cha cô và thuộc hạ làm việc, họ đều cố ý mang nạn nhân tới những nơi thật xa.

"Có bàn tay của đứa trẻ nào trong thế giới ngầm này chưa từng dính máu?" - Đó là lời của Ngô Phong - thuộc hạ được tín nhiệm nhất của cha nói với cô.

Ngô Phong là đứa trẻ bị bỏ rơi được Ngô gia cưu mang từ tấm bé. Hắn vô cùng trung thành, thậm chí ngày nhà họ Ngô gặp phải họa diệt môn, hắn chính là kẻ dẫn đầu đoàn người cố gắng chống trả trước khi chờ chi viện tới.

Cuối cùng, A Phong chết. Chết vì sức cùng lực kiệt. Chết dưới nòng súng của Vương Quán Dật - nam nhân được coi là xạ thủ bậc nhất bên cạnh Tần Lam.

Dù đau đớn, nhưng đó là sự thật.

Kẻ chết cũng đã chết, mà kẻ sống thì phải cố gắng sinh tồn, cố gắng kiên nhẫn chờ đến ngày có cơ hội báo thù.

Nhất định...

***

Chuyến tàu tiến vào nhà ga Tây thành lúc 1 giờ chiều.

Ngô Cẩn Ngôn quan sát xung quanh một lượt, sau khi xác định chắc chắn không có ai khả nghi mới rụt rè bước xuống.

Nơi này trước đây từng là địa bàn của nhà họ Ngô... vậy mà hiện tại, cô lại phải trở về trong trạng thái bước từng bước chui lủi hèn hạ như thế này.

Đây đúng là cuộc đời. Tuy chúng có thể cho ta mọi thứ, nhưng cũng có thể nhanh chóng giành lại mọi thứ từ tay ta.

Chiếc ví giữ bên cạnh lâu cũng không phải chuyện tốt, vì thế khi đi bộ từ nhà ga tới một công viên khá vắng người, Ngô Cẩn Ngôn đã lén lút đem nó phi tang.

Cúi đầu nhìn vài tờ tiền lẻ trên tay, sau vài phút đắn đo tính toán, cuối cùng cô vẫn quyết định bắt taxi về trang viên nhà họ Ngô. Dẫu biết rằng suốt thời gian qua, sự kiện thảm sát tại Ngô gia - bao gồm cả ông trùm Ngô Thái Minh được báo chí nhắc đến rất nhiều. Thậm chí khu trang viên cũng đã bị cảnh sát chăng dải ngăn cách để khám tới khám lui.

Ngô Cẩn Ngôn chắc chắn rằng bọn họ muốn tìm tài liệu ghi chép về những thương vụ lớn của cha cô, từ đó dễ dàng xác minh bằng chứng, chứng minh việc các bang phái khác cũng có tham gia buôn bán vũ khí và kinh doanh câu lạc bộ đêm cùng Ngô thị.

Bởi vì đừng nói Ngô Thái Minh chỉ đơn thuần dừng chân ở giới hắc đạo, mà ông còn can thiệp cả vào chính trị - bạch đạo của thành Tây.

Taxi dừng trước trang viên nhà họ Ngô. Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn chuẩn bị mở cửa bước xuống, thì tài xế bỗng ngoảnh đầu lại, có chút lo lắng nhìn cô.

"Cô bé à, nơi này vắng vẻ như vậy. Dù biết cháu tò mò về gia tộc lớn này, nhưng ta cũng khuyên cháu không nên ở đây lâu một mình."

Ngô Cẩn Ngôn cười gượng: "Dạ, cháu biết rồi."

Đợi chiếc xe dần khuất xa, bấy giờ cô mới hít sâu một hơi, hai tay siết thành quyền, sau đó tiến về phía nơi chính mình từng gọi là nhà.

Cánh cổng sắt lớn mạ vàng vẫn vẹn nguyên như thế. Tuy nhiên một vài nơi bởi ngày đó dính phải máu tươi, cho nên đã biến thành màu đỏ sậm - gần ngả sang đen.

Ngập ngừng, song rốt cuộc vẫn quyết định đẩy mạnh cánh cổng rồi bước vào.

Cô vẫn có thể mường tượng được thảm cảnh tinh phong huyết vũ* ấy.

*Tinh phong huyết vũ: Gió tanh mưa máu.

Như đã nói, trang viên nhà họ Ngô hiện tại đang là miếng mồi nghiên cứu béo bở của cảnh sát. Bởi vậy những xác chết do bị giết, hoặc bị thiêu cháy sớm đã được dọn đi.

Hiện tại nơi này chỉ còn lại ngôi biệt thự đã cháy xém. Thậm chí đến cả chòi gỗ - nơi được ba cô kỳ công thiết kế cũng đã trở thành đống đổ nát hoang tàn.

Tịch mịch thay...

***

Ngô Cẩn Ngôn từng đọc rất nhiều về điều gọi là thời thế.

Ngày hôm nay bạn đứng trên vạn người, nhưng chỉ cần thời thế thay đổi, ngày hôm sau bạn đã có thể đứng dưới đáy của xã hội.

Tiền của không.

Nhà cửa không.

Gia đình càng không.

Cô bây giờ chẳng khác nào chú chim non bất hạnh rơi khỏi tổ, ngơ ngác trước giông bão cuộc đời, phải cố gắng dang rộng đôi cánh nhỏ để tự bay lên và cứu lấy mình.

Ngửa đầu nhìn lên bầu trời trước sau vẫn cao xanh, Ngô Cẩn Ngôn trái tim dần thắt lại.

Tây thành - rốt cuộc cũng không phải là nơi có thể dung thân.

Ngày đăng: 23.11.2019