Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 62: Thì Ra Là Thế

Đối với một Tần Lam tính tình lạnh lùng tàn nhẫn. Cho nên suốt thời gian qua, Ngô Cẩn Ngôn vẫn luôn một mực nhường nhịn nàng.

Sau ngày gặp Tần Tử Việt, nàng đã một lần nữa hỏi cô rằng cô có hối hận không. Nhưng hiển nhiên Ngô Cẩn Ngôn đã lắc đầu trả lời: "Ta sẽ không bao giờ hối hận."

Kì thực việc bản thân rung động và si mê nàng cô sớm đã nghĩ đến rất nhiều hậu quả. Ngay cả khi mỗi đêm nhìn nàng an ổn nằm trong vòng tay mình, tình nguyện đem cơ thể mình thành thực hiến dâng cho nàng, cô đều nghĩ đến tương lai của bản thân.

Thật may mắn vì Tần Lam đối với cô cũng rất tốt. Thậm chí lần đầu tiên sau khi hai người quyết định gạt bỏ tất cả để quấn lấy nhau trên bãi biển, nàng đã nở nụ cười - nụ cười đẹp nhất, chân thành nhất và nói với cô: "Cẩn Ngôn, không sớm không muộn, chúng ta gặp nhau vẫn kịp lúc."

Đúng vậy, chúng ta gặp nhau rồi đến với nhau, tất thảy đều do duyên phận ngẫu nhiên mà thành.

Dạo gần đây nàng thường xuyên ở nhà hơn. Thỉnh thoảng sẽ cùng cô vào bếp, thỉnh thoảng lại chống tay bên cạnh dương cầm nghe cô tấu một bản tình ca.

Có một khoảng thời gian Xa Thi Mạn ngăn cản mối quan hệ giữa hai người. Chị khuyên nàng rằng đừng tiếp tục dây vào cô nữa. Chưa nói đến tuổi tác khác biệt quá xa, ngay cả việc năm xưa mẹ cô, hay cả cô từng phản bội đã là lý do đơn giản để nàng chấm dứt tình yêu này.

Ấy thế nhưng Tần Lam chỉ đáp: "Tôi sớm đã chẳng còn đau đớn vì những điều lừa lọc giả dối trên cuộc đời này. Vì thế chỉ cần hiện tại tôi hạnh phúc, Cẩn Ngôn hạnh phúc là đủ rồi."

Thời điểm nghe nàng nói xong, cô liền ôm chặt lấy nàng, mặc kệ bản thân mình vừa cảm động mà bật khóc.

Vì thế sau ngày tròn nửa năm yêu nhau một tháng, cô đã cùng Xa Thi Mạn và Vương Quán Dật tất bật chuẩn bị đón ngày sinh nhật của nàng.

Tiệc sinh nhật của Tần đương gia đương nhiên không thể làm sơ sài. Bởi theo danh sách mà chị chuẩn bị, thì bữa tiệc này gồm ít nhất cũng phải trên dưới 1000 vị khách. Tất thảy đều là đối tác, mối làm ăn hoặc những người từng chịu ơn Tần Lam.

"Những tên khoanh bút đỏ đều cần phải lưu ý. Ví dụ như gã Galvin Bakker - doanh nhân nắm trong tay khối tài sản kếch xù này. Trước đây hắn từng nổ súng tranh chấp địa bàn làm ăn cùng đương gia." Chị vừa gõ gõ xuống mặt giấy vừa nhìn cô.

"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu.

"Điều tiếp theo, kể từ ngày có ngươi bên cạnh, đương gia không còn cần ta hay Quán Dật đứng gần bảo vệ nữa. Cho nên ngươi bây giờ là người thân cận nhất của đương gia. Vì thế trong bữa tiệc nếu xảy ra sơ suất thì phản ứng nhanh một chút, đừng để nàng bị thương."

"Rõ."

Công tác chuẩn bị theo sự chỉ đạo của chị nên rất nhanh đã đâu vào đó.

Thời điểm cách sinh nhật nàng một tuần, các vị lão đại trong ngoài khu vực liền bắt đầu lục tục gửi quà. Và đương nhiên mỗi một món quà đều mang theo giá trị đặc biệt cao.

Tần Lam chống cằm ngồi trên sofa, dáng vẻ thờ ơ đưa mắt nhìn Ngô Cẩn Ngôn đang giúp mình kiểm quà. Hồi lâu sau nàng mới lên tiếng hỏi: "Vẫn chưa xong à?"

"Vẫn chưa." Cô đáp. "Món quà này là của Quách tiên sinh. Là một món đồ bằng gốm."

"Quách Sang là tay chơi đồ cổ lâu năm, món đồ gốm ngươi đang cầm đó được làm từ gốm Ru* thời Tống. Giá thành của nó trong buổi đấu giá ước chừng khoảng 20 triệu nhân dân tệ."

*Gốm Ru: Là một trong năm loại gốm nổi tiếng nhất thời Tống đến từ vùng Nhữ Châu (nay thuộc tỉnh Hà Nam - Trung Quốc). Còn có tên gọi khác là gốm (sứ) Nhữ.

"Hai... hai mươi triệu nhân dân tệ?" Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.

"Ừ, giá này còn rẻ chán so với bộ sưu tập của hắn."

"Hắn ta làm gì?"

"Đương nhiên là kinh doanh bạch phiến. Thậm chí hắn còn có hẳn một khu vườn riêng để trồng loại chất cấm này." Nhún vai, nàng lười biếng đáp. "Tiếp đi."

Ngồi mở từng hộp quà rồi thống kê lại. Đại khái quà sinh nhật của Tần Lam chỉ xoay quanh tranh nghệ thuật, đồ cổ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trang sức.

Ngô Cẩn Ngôn mất sáu tiếng để kiểm kê đồ xong. Bấy giờ cô mới ngập ngừng hỏi nàng: "Gia đình ngươi..."

"Họ sẽ đến và tặng ta vào bữa tiệc, hoặc không." Nàng mỉm cười đưa cho cô ly nước ép. "Uống đi, cảm ơn vì đã nhiệt tình giúp ta."

"Việc nên làm mà."

Vừa nói vừa vươn tay nhận lấy ly nước. Ngô Cẩn Ngôn nhẩm tính nàng vốn đã quen với những món quà giá trị cao như vậy, chẳng biết món quà nhỏ của mình có khiến nàng hài lòng hay không...

Suy nghĩ chưa kịp dứt khỏi đầu, người bên cạnh đã hôn nhẹ lên má cô, hỏi.: "Vậy ngươi? Ngươi không định tặng quà cho ta sao?"

"Ta... ta vẫn chưa chuẩn bị xong." Ngô Cẩn Ngôn cười méo xệch.

Nàng cười, cũng thôi không tiếp tục dò hỏi nữa.

***

Ngày sinh nhật Tần Lam trời đặc biệt mưa to. Cơn mưa mùa hạ trắng xóa, ầm ầm trút xuống thế gian như muốn gột sạch toàn bộ bụi trần dơ bẩn.

Bỏ qua việc thời tiết không ủng hộ, khách mời vẫn nối đuôi nhau tiến vào đại bản doanh. Từng tốp xe sang cùng hàng loạt các nhân vật tiếng tăm liên tục được thuộc hạ che ô hộ tống xuất hiện khiến khung cảnh trở nên hết sức náo nhiệt.

Ngồi trước bàn trang điểm, nàng tô son xong liền mỉm cười hỏi cô: "Thế nào?"

"Rất đẹp."

Chăm chú nhìn nữ nhân mình yêu. Nàng hiện tại đang khoác lên mình bộ sườn xám đỏ rực kết hợp cùng trang sức bằng ngọc được thiết kế tinh xảo. Từng đường cong hoàn mỹ của nàng như ẩn như hiện, đặc biệt gợi cảm câu nhân.

"Không còn từ gì khác sao?" Chiếc tẩu quen thuộc mơ hồ sượt qua má cô.

Ngô Cẩn Ngôn lập tức thành thật đáp: "Ta sợ lát nữa ngươi sẽ chiêu phong dẫn điệp."

"Haha... tiểu dấm chua, chẳng phải lát nữa ngươi sẽ sánh bước bên cạnh ta ư? Nếu ngươi để ta bị câu mất, điều này chứng tỏ năng lực của ngươi quá thấp kém rồi." Tần Lam thừa dịp chế nhạo.

Cô bĩu môi hừ một tiếng.

Nắm lấy tay nàng, mười ngón tay chầm chậm tương khấu. Bấy giờ nàng mới xoay người cắn cắn môi cô, sau đó hài lòng mang theo cô rời khỏi phòng riêng, chính thức nhập tiệc.

***

Đây là lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn trông thấy cha mẹ Tần Lam. Nguyên lai họ không quá đáng sợ như Tần lão gia tử hay lạnh lùng như nàng.

Đợi người trong gia đình lần lượt tặng quà xong, thời điểm cô đang giúp nàng đem đồ chuyển cho Vương Quán Dật thì bản thân bỗng dâng lên cảm giác đề phòng.

Thì ra cách đó không xa, Khương Tử Tân đang trầm mặc nhìn cô. Ánh nhìn của nàng bình lặng tới mức đáng sợ, vừa như trách cô là kẻ bội bạc, vừa như sợ rằng cô sẽ phải chịu tổn thương.

Ngô Cẩn Ngôn luống cuống rời tầm mắt. Cố trấn an bản thân bằng cách tập trung toàn bộ sự chú ý vào ái nhân.

"Ngươi sợ?"

Ghé môi nhấp một ngụm rượu, Tần Lam bỗng hỏi cô.

Ngô Cẩn Ngôn thừa hiểu nàng đã minh bạch toàn bộ, vì thế không cần trốn tránh mà thẳng thắn trả lời: "Ta cảm thấy rất áy náy. Dẫu sao chăng nữa nàng cũng đã giúp đỡ ta rất nhiều."

"Ngươi có cần trả không? Ta giúp ngươi thanh toán toàn bộ."

"Lam Lam, ngươi đừng làm ta sợ."

Khẽ cười, Tần Lam vỗ vỗ vai cô tỏ ý trấn an. Sau đó tiếp tục cùng Tần lão gia tử trò chuyện với những vị lão đại khác.

Tần lão gia tử đối với cô vẫn thủy chung trong trạng thái muốn hạ thủ. Tuy nhiên do nàng ở đây, hơn nữa còn là sinh nhật chất nữ, cho nên hắn cũng không tiện động tay động chân.

Ngô Cẩn Ngôn may mắn thoát nạn.

***

Bữa tiệc kết thúc đã gần hai giờ sáng. Tần Lam loạng choạng vịn vào người cô để đứng vững, hai người chầm chậm trở về phòng.

"Cẩn Ngôn, ta nghĩ mình say." Nàng nói.

"Ngươi đương nhiên say rồi. Ngươi xem ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu? Có cần ta gọi bác sĩ tới không?"

"Ngươi thật điên rồ." Nàng lẩm bẩm.

Vươn tay quét mã rồi bước vào trong. Nữ nhân sườn xám đỏ đột nhiên xòe tay, đôi mắt long lanh nhìn cô: "Quà của ta đâu?"

"Quà? Chẳng phải ngươi đã có rất nhiều quà rồi sao?"

"Ý ta là quà của ngươi."

"Ta không có."

"Nói dối."

Ngô Cẩn Ngôn bật cười trước dáng vẻ vô hại của nàng.

Đoạn, cô lấy trong túi áo ra hộp nhung màu đỏ, chần chừ vài phút rồi cũng quyết định đưa tới: "Mặc dù nó không đáng giá, song nó là toàn bộ tâm huyết của ta. Ngươi nhất định đừng chê cười đấy."

Tần Lam cao hứng nhận lấy quà của mình rồi hé mở. Bên trong là chiếc lắc tay bạch kim vừa nhìn là biết được chạm khắc thủ công.

Nàng lấy ra rồi đeo lên tay. Sau đó quấn lấy cô.

"Cảm ơn. Ta rất thích."

Ngọn lửa tình nhanh chóng cháy trong cơ thể của cả hai.

Ngô Cẩn Ngôn cuồng nhiệt đáp lấy nụ hôn nóng bỏng của nàng. Đầu lưỡi tìm về với nhau tựa như rễ cây cắm sâu tìm về đất mẹ.

Rất nhanh sau đó. Tiếng mút mát, tiếng quần áo rơi xuống đất, tiếng da thịt trần trụi va chạm kết hợp cùng những lần đánh dấu chủ quyền đã tạo nên khung cảnh khiến từng nhịp thở trở nên kích động.

Tần Lam cũng rất phối hợp với cô. Nàng ngoan ngoãn ngã xuống giường, để mặc cô giúp mình đi tìm khoái cảm thân xác.

Ngô Cẩn Ngôn chầm chậm du tẩu qua mỗi tấc da thịt nàng. Chờ tới thời điểm thích hợp, cô hoàn toàn đem thân xác mình cùng nữ nhân mình yêu nhất dung hòa vào nhau.

Thật không ngờ trong khoảnh khắc gần như cao trào nhất của sự tuyệt vời ấy, nàng đã hé môi gọi tên người khác. Hơn nữa còn là cố tình.

Là cố tình.

"Thẩm Lan, Lan Lan..."

Toàn thân tựa như chết sững. Cô đã hiểu rồi.

Cô đã hiểu đây chính là cách mà Tần Lam cố ý dùng để dằn vặt cô.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang gần trong gang tấc. Ánh mắt nàng lúc này sớm đã chẳng còn chút mơ màng của một kẻ đang say vì men rượu. Nàng hoàn toàn tỉnh táo, và nàng chỉ chờ cơ hội đầu tiên và cũng là duy nhất này để đạp lên lòng tự tôn cuối cùng của Ngô Cẩn Ngôn cô.

Thì ra là thế...

Ngày đăng: 21.1.2020

Tác giả vỗ tay: Tết nhất bận rộn quá giờ mới up chương cho mọi người được ^^

Rồi rồi, thì ra là thế. Thì ra là hết giờ tú ân ái và cùng nhau phát + ăn cẩu lương rồi. Cho nên đề nghị hai chị nhân vật chính và độc giả tấp hết sang một bên để tui thể hiện =)))))