Chương 96: Chân tướng (01)
Một ngày, Giản Mạc đã tìm Mộc Hi Lương suốt một ngày rồi, nhưng kết quả là không có chút tin tức nào. Đầu tiên là Giản Mạc đến nhà của Mộc Hi Lương để tìm, không có ai, sau đó gọi điện đến phòng Pháp y thì người ở nói đó nói là chưa từng thấy bác sĩ Mộc. Cũng đã đi hỏi qua trợ lí Mosi của nàng, nhưng từ chỗ Mosi chỉ biết được là trưa hôm qua sau khi Mộc Hi Lương gọi điện đến xin nghỉ thì chưa từng nhìn thấy nàng lần nào nữa. Buổi trưa hôm đó, Giản Mạc dẫn Mộc Hi Lương đến bệnh viện gặp Trịnh Minh Mỹ, sau đó lại cùng nàng về đồn cảnh sát. Khi đó cô đang thẩm vấn Dương Huyền An, mà Mộc Hi Lương thì đứng trong phòng quan sát. Sau khi thẩm vấn xong thì Mộc Hi Lương liền lái xe về nhà, từ đầu đến cuối chưa từng đến phòng Pháp y, cho nên Mosi không gặp được nàng cũng là chuyện bình thường. Giản Mạc gọi điện thoại cho Mã Thanh Lam, kết quả người này không có ở Hương Cảng, mà Mộc Hi Lương cũng không có ở chỗ của cô ấy. Mã Thanh Lam vừa nhận được điện thoại của Giản Mạc thì liền hỏi rõ tình huống, sau đó nói sẽ lập tức quay về cùng Cố Ngôn Sương, rồi vội vàng cúp điện thoại. Một ngày, là một ngày rất dài, cũng rất ngắn. Đối với người khác mà nói có lẽ một ngày thì rất nhanh, nhưng với Giản Mạc cô thì ngày hôm nay rất là dài. Mộc Hi Lương sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, cho dù nàng gặp phải chuyện phiền phức thì cũng sẽ không thể không mang theo điện thoại di động. Rốt cuộc là nàng đã đi đâu? Gặp phải chuyện gì không tốt rồi sao? Giản Mạc không phải chưa từng kiểm tra CCTV ở bên ngoài chung cư, từ trong CCTV có nhìn thấy Mộc Hi Lương lái xe ra ngoài, cô ấy đi đâu vậy? Tại sao lại không nói với mình một tiếng nào? Giản Mạc ngồi trong nhà cầm điện thoại của Mộc Hi Lương, cả đầu đầy nghi vấn. Khi nhìn thấy danh bạ của điện thoại, Giản Mạc không biết nên khóc hay cười, trong danh bạ chỉ lưu hai số điện thoại, một là của mẹ nàng, một là của cô. Còn trong nhật kí cuộc gọi thì toàn là số được gọi đến từ đồn cảnh sát. Có khi nào Hi Lương đến chỗ của mẹ cô ấy rồi không? Giản Mạc nghĩ như vậy, lập tức bấm gọi cho mẹ của Mộc Hi Lương. "Alo? Tiểu Lương hả, sao lại đột ngột gọi điện thoại cho mẹ vậy?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhu hòa ấm áp, khiến cho Giản Mạc nhớ đến mẹ của mình. Trong trí nhớ của cô, mẹ cô cũng nói chuyện ấm áp như vậy. "Bác gái, chào bác. Con là Giản Mạc, là bạn của Hi Lương." Dù sao cũng là mẹ của Hi Lương, tương lai cũng là mẹ của cô, cho nên lúc nói chuyện Giản Mạc cũng trở nên ôn hòa hơn. "Là Tiểu Mạc à, tìm dì có chuyện gì sao?" "Bác gái biết con?" Từ giọng điệu của mẹ Mộc Hi Lương là có thể nghe ra dáng vẻ như bà rất quen thuộc Giản Mạc, cho nên Giản Mạc không kìm chế nỗi nghi ngờ, rồi lại nhớ trước đây từng nghe qua Mộc Hi Lương nói chuyện với mẹ, lẽ nào khi đó Mộc Hi Lương đã giới thiệu cô với mẹ rồi sao? "Aiz.... Dì biết các con ở chung một chỗ cũng không dễ dàng, chuyện năm đó dì đã sớm quên rồi, các con có thể lại một lần nữa về bên nhau, có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiểu Lương, người làm mẹ như dì cũng rất cao hứng." Có lẽ là vì nhớ đến chuyện trước kia mà trong giọng nói của mẹ Mộc Hi Lương mang theo hối tiếc, cuối cùng là vẫn không thể quên được. Mặc kệ trước kia bà có mục đích gì thì bây giờ chuyện bà hi vọng nhất là Mộc Hi Lương có thể hạnh phúc, những chuyện khác đều không quan trọng. "Lời này của bác gái có ý gì? Cái gì gọi là một lần nữa về bên nhau?" Giản Mạc cũng không kinh ngạc chuyện mẹ của Mộc Hi Lương biết chuyện hai người ở chung một chỗ, nhưng mà lời nói của bà khiến Giản Mạc nghi hoặc, có chuyện gì mà cô không biết sao? "Tiểu Mạc à, con đứa nhỏ này, đừng giả ngốc với dì nữa, Hi Lương đợi con tìm con suốt mười năm, đoạn thời gian trước con bé nói với dì là cuối cùng cũng tìm thấy con rồi, dì thật sự hi vọng các con có thể hạnh phúc, dì cũng sẽ không ngăn cản hai đứa nữa. Từ khi Hi Lương nói là đã tìm ra con thì tâm tình của con bé cũng không giống trước kia, dì biết đây mới thật sự là Hi Lương, con gái của dì cuối cùng cũng quay về rồi." Chu Tâm Đồng cho rằng Giản Mạc đang giả ngốc với mình, sợ bà không đồng ý chuyện của hai người nên mới chậm rãi thổ lộ tâm tư của bà. "Bác gái, con không có gạt bác, trí nhớ của con không đầy đủ, cho nên thật sự không biết những chuyện này." Mười năm, Hi Lương đợi cô mười năm, tìm cô mười năm sao? Đây là xảy ra chuyện gì, tại sao cô không có chút ấn tượng nào cả. Trí nhớ chết tiệt! Cũng bởi vì vậy mà từ ban đầu khi Hi Lương đến gần cô là không phải vô tình mà là luôn một mực chờ đợi cô sao? "Không có? Vậy hai đứa...." Chu Tâm Đồng nghe được lời của Giản Mạc thì rất kinh ngạc, dù sao bây giờ Mộc Hi Lương vẫn chưa nói cho bà biết chuyện Giản Mạc mất trí nhớ. Còn nhớ khi đó Mộc Hi Lương bị điều đến tổ trọng án Tây Cửu Long thì đã gọi điện thoại cho bà, từ trong giọng nói của nàng là bà có thể nghe ra con gái của mình đang rất vui mừng. Nàng nói nàng tìm được cô rồi, hi vọng lần này bà sẽ không phản đối nữa, còn nói nhất định sẽ tranh thủ ở chung một chỗ với cô lần nữa. Mười năm, con gái của bà dùng mười năm để chứng minh tình yêu của nàng dành cho Giản Mạc. Thật ra thì Hi Lương càng như vậy thì người làm mẹ như bà càng lo lắng, bà sợ con gái của mình thâm tình quay đầu một cách vô ích. Cho đến bây giờ Chu Tâm Đồng đã không nghi ngờ tình cảm con gái dành cho Giản Mạc nữa, chuyện bà sợ nhất là tình cảm Giản Mạc đối với Hi Lương có còn sâu đậm như như Hi Lương đối với cô nữa không. Trước đó vẫn hi vọng Hi Lương không tìm thấy Giản Mạc, nhưng mà từ cuộc điện thoại đó, Chu Tâm Đồng đã bỏ xuống ý nghĩ này. Mười năm qua bà chưa từng nghe thấy tiếng cười của Mộc Hi Lương, cho nên bà cũng không cố chấp nữa, chỉ cần Mộc Hi Lương có thể hạnh phúc vui vẻ là được rồi. Nhưng bây giờ khi bà nghe được tin tức Giản Mạc mất trí nhớ, đã không còn nhớ những chuyện về Mộc Hi Lương thì Chu Tâm Đồng không thể không nghiêm túc. Nhưng trong nghiêm túc thì lại đau lòng vì nàng, đứa bé này sao lại cố chấp như vậy chứ? Sau khi cao hứng nói với bà là đã tìm được người thì liền kiên định, thế nhưng đối mặt với một Giản Mạc đã mất trí nhớ, trong lòng đứa bé kia có bao nhiêu khổ sở chứ. "Không giấu gì bác gái, con đang ở cùng một chỗ với cô ấy. Mục đích con gọi đến là muốn hỏi xem Hi Lương có đang ở chỗ của bác gái hay không thôi?" Từ trong lời nói và thái độ của Chu Tâm Đồng thì Giản Mạc không khó đoán ra bà không phản đối chuyện của mình và Mộc Hi Lương, nhưng lại sợ Chu Tâm Đồng vì chuyện mình mất trí nhớ mà hiểu lầm hai người không có ở chung một chỗ, cho nên liền vội vàng giải thích. Cái này thì ngược lại với chuyện của người khác rồi, người ta là sợ cha mẹ hiểu lầm bọn họ ở chung một chỗ mà chỉ nói họ là bạn chứ không phải người yêu. Nhưng với Giản Mạc thì ngược lại, cô lại vội vã giãi bày sự thật là cô đang hẹn hò với Mộc Hi Lương. "Tiểu Lương không có ở chỗ dì, sao vậy? Con bé làm sao à?" Nếu là vấn đề liên quan đến Mộc Hi Lương thì Chu Tâm Đồng cũng sẽ sốt sắng hỏi trước. "À, cũng không có gì, Hi Lương không mang theo điện thoại, con lại không tìm được cô ấy, có lẽ một lát nữa cô ấy sẽ về thôi." Giản Mạc che giấu sự thật Mộc Hi Lương mất tích, cô sợ Chu Tâm Đồng lo lắng, bây giờ cô không có chút tin tức nào, cho nên vẫn là đợi đến khi có tin tức rồi hẵng nói cũng không muộn, một người lo lắng vẫn tốt hơn là nhiều người lo lắng. "Có phải hai đứa cãi nhau không, Tiểu Mạc à, không ngại dì gọi con như vậy chứ, dì hi vọng con quan tâm Tiểu Lương nhiều một chút. Dì biết đây là tâm tư của người làm mẹ, có lẽ mẹ của con cũng hi vọng Tiểu Lương đối xử tốt với con. Nhưng mà tình yêu của hai đứa vốn đã không dễ dàng, phàm là chuyện có thể tha thứ thì hãy tha thứ, biết nhẫn nhịn một chút. Hai đứa bây giờ cũng không còn nhỏ, nên hiểu những đạo lí này. Dì cũng không muốn nhắc nhở hai đứa như vậy, nhưng mẹ thật sự hai vọng các con có thể hạnh phúc, mặc kệ bây giờ con có mất trí nhớ hay là sau này có nhớ lại thì chuyện quá khứ đã không còn quan trọng, quan trọng là bây giờ và tương lai của các con." Giản Mạc yên lặng lắng nghe, lời dặn dò ôn nhu và tiếng xưng mẹ tự nhiên của Chu Tâm Đồng, thật giống như bà đã xem cô là con gái từ rất lâu rồi. Hốc mắt Giản Mạc hơi cay, không có thấy lời của Chu Tâm Đồng có chỗ nào sai, ngược lại những lời lải nhải này rất chân thực, giống như cô là con gái của bà vậy. "Con biết rồi, con sẽ." "Ừ ừ, vậy thì tốt, cúp máy đi, nếu Tiểu Lương tức giận thì con dỗ dành nó một chút là được rồi, con bé mới không thật sự giận con đâu." Sau khi nhận được câu trả lời thì Chu Tâm Đồng nói thêm vài câu rồi muốn cúp máy. "Chờ một chút, mẹ, cái đó.... Cho dù con không nhớ chuyện trước kia, nhưng mà con cũng muốn biết vài chuyện của con và cô ấy, mẹ có thể nói cho con biết được không?" Tiếng gọi mẹ này Giản Mạc nói thật thuận miệng, nhưng mà cũng khiến cho lòng Chu Tâm Đồng bừng bừng nở hoa. "Mẹ cũng không biết nhiều lắm, con muốn biết thì đi tìm nhật kí và hình ảnh mà Hi Lương đang giữ, mấy năm nay con bé luôn cất giữ mấy thứ đó. Chẳng qua, con đừng có nói với con bé đây là mẹ nói, Tiểu Lương sẽ trách mẹ chết. Cúp máy đây." Nói xong thì không chờ Giản Mạc phản ứng thì đã cúp máy, không có chút ý tưởng muốn để Giản Mạc nói lời nào. Giản Mạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người mẹ này đúng thật là.... sợ Hi Lương đến vậy sao? Nghĩ như vậy thì lại cười cười, thật ra thì chính cô cũng rất sợ không phải sao? Còn những thứ mà Chu Tâm Đồng vừa nhắc đến, ngẫm nghĩ một chút, không biết làm sao, những thứ đó chưa từng xuất hiện trong nhà của cô, hơn nữa đây không phải là chuyện quan trọng bây giờ, trước tiên phải tìm được Mộc Hi Lương cái đã. Nhà, đồn cảnh sát, chỗ của Mã Thanh Lam và Chu Tâm Đồng đều không có, điện thoại thì để ở nhà, như vậy Mộc Hi Lương nhất định đã từng về nhà, vậy thì sau đó đã đi đâu? Tại sao lại bỏ quên lời hẹn của hai người? Trừ phi nàng gặp phải chuyện khiến cho nàng lỡ hẹn, hơn nữa còn là chuyện Mộc Hi Lương để trong lòng, nếu không, mặc kệ thế nào thì nàng sẽ không thể không nói với cô tiếng nào. Thế nhưng hết lần này đến lần khác xem kĩ điện thoại của Mộc Hi Lương nhưng Giản Mạc căn bản vẫn không đoán ra được là xảy ra chuyện gì có thể khiến Mộc Hi Lương hành động như vậy. Buồn bực ngồi trên sofa, hai người vừa mới ngọt ngào không bao lâu, làm sao lại xảy ra chuyện kì quái vậy cơ chứ. Không biết hành tung của Mộc Hi Lương, Giản Mạc liền bất an khó nhịn, hết đứng lên rồi ngồi xuống. Bây giờ chỉ cần một ngày không gặp Mộc Hi Lương thì lòng của Giản Mạc liền bị khoét sạch, khó chịu đến đòi mạng. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khiến cậu không nói lời nào đã rời khỏi mình như vậy? Giản Mạc sợ Mộc Hi Lương gặp phiền toái, vì không muốn mình lo lắng nên mới một mình đi giải quyết, nhưng mà..... Như vậy mới càng khiến người ta lo lắng hơn a, huống chi cảm giác giác lo lắng này rất khó chịu! Cái cô này, sau này tìm được nàng rồi thì nhất định phải trừng phạt một phen mới được!