Editor: Trỏ Mặt SẹoBeta: JenĐiện thoại Tiêu Cận vang lên, Kim Thị Thị cũng tỉnh.
Đó là An Trình gọi tới, hỏi Tiêu Cận có tìm được Kim Thị Thị không, sau nghe thấy tiếng khẳng định mới yên tâm tắt máy.
“Em tỉnh rồi à?” Tiêu Cận nghe thấy tiếng nên hỏi cô.
Sau khi ngủ một giấc, cảm xúc của Kim Thị Thị đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc biết bọn Tiêu Cận hủy phòng, cô cho rằng mình bị bọn họ bỏ rơi. Nỗi sợ hãi đã hằn sâu trong lòng nhiều năm nay lại bùng lên làm cô mất lý trí.
Bây giờ cũng khá ổn rồi. Tuy rằng trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng may mà lý trí đã trở lại, cô biết bọn họ sẽ không bỏ rơi mình.
Kim Thị Thị gật đầu.
Hai người xuống xe đi về phía sảnh khách sạn suối nước nóng, Tiêu Cận quay đầu nhìn Kim Thị Thị, duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.
Mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng anh biết hiện tại cô rất sợ anh rời đi, anh không thể chịu được dáng vẻ đáng thương của cô.
Kim Thị Thị co đầu ngón tay lại, nhưng không rút ra.
Cô khẽ cúi đầu, thấy ngón tay thon dài của anh, khớp xương rõ ràng. Anh đã quen đeo đồng hồ bên tay trái, hôm nay anh lại đeo một chiếc đồng hồ khác mà cô chưa từng thấy. Lòng bàn tay anh khô ráo, ấm áp như thể xua tan đi sự lạnh giá, khiến cô bất giác ỷ vào.
Kim Thị Thị cảm ơn sự sắp đặt của số phận, thật may mắn khi đó cô đã gặp lại Tiêu Tiêu, may mắn là nhiều năm sau hai người có thể gặp lại nhau.
Cô theo sát bước chân của Tiêu Cận, sợ rằng anh sẽ đi xa. Tiêu Cận dường như cảm nhận được điều đó, đôi chân dài đang sải bước dần chậm lại.
Mấy người An Trình lo lắng cho Kim Thị Thị, nghe nói Tiêu Cận tìm thấy cô nên vẫn luôn chờ ở sảnh. Ba nhân viên bên công ty Nhật Bản cũng đứng cạnh. Một người phụ nữ khoảng 20 tuổi đứng ở giữa, bề ngoài rất nổi bật. Bên trái bên phải cô ấy đều có một người đàn ông, đều là người công ty sai đến hỗ trợ tìm Kim Thị Thị.
Tiêu Cận giải thích ngắn gọn cho mọi người, nhân tiện cảm ơn ba nhân viên của công ty Nhật Bản.
Người phụ nữ trẻ ở giữa bước tới, cười nói: “Xin chào Tiêu tổng, tôi tên là Hạ Mỹ Huyên, là giám đốc bộ phận Quan hệ công chúng của công ty TNHH Kabushiki Gaisha. Tôi xin lỗi vì sơ suất của công ty đã bỏ quên đồng nghiệp của anh ở khách sạn, công ty cố ý bảo tôi đến phụ trách hành trình tiếp theo của mọi người.”
Tiêu Cận gật đầu: “Xin chào.”
Hạ Mỹ Huyên: “Mọi người đều đói rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị một bàn ăn trong nhà hàng của khách sạn, Tiêu tổng sẽ tham gia chứ?”
Tiêu Cận liếc nhìn Kim Thị Thị bên cạnh mình, nói: “Mọi người cứ đi đi, tôi không đi được.” Anh vẫy tay với An Trình, “Đưa thẻ phòng cho tôi.”
Ánh mắt Hạ Mỹ Huyên dừng trên người Kim Thị Thị và Tiêu Cận, cười hỏi: “Vậy có cần tôi mang cơm lên phòng cho hai người không?”
Tiêu Cận suy nghĩ rồi nói: “Gọi hộ tôi một bát canh gừng.”
Hạ Mỹ Huyên đồng ý.
Cô ấy nhìn bóng lưng Tiêu Cận đang kéo Kim Thị Thị lên lầu, cười nói với mấy người An Trình: “Bạn gái của Tiêu tổng xinh thật.”
An Trình liếc Hạ Mỹ Huyên, không nói gì. Đoạn Triết bên cạnh lại cười toe toét xua tay, “Hiểu lầm rồi, đó không phải là bạn gái của Tiêu tổng, cô ấy là đồng nghiệp bình thường trong bộ phận của chúng tôi.”
An Trình liếc nhìn Đoạn Triết, lắc đầu bất lực.
Hạ Mỹ Huyên buộc lại mái tóc dài của mình, cười rạng rỡ hơn, cô ấy quay đầu lại nhìn hướng Tiêu Cận rời đi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Hạ Mỹ Huyên sắp xếp cho mọi người phòng đôi, sau khi vào phòng của Kim Thị Thị, Tiêu Cận giục: “Mau đi tắm đi. Em bị mắc mưa nên rất dễ bị cảm lạnh.” Có vẻ như sợ cô lo lắng nên anh nói thêm một câu: “Đừng sợ, tôi sẽ không đi đâu cả, ở ngay ngoài cửa phòng tắm.”
Cửa phòng tắm là kính mờ, không thể hoàn toàn cản tầm nhìn.
Trong phòng chỉ có hai người, bầu không khí nóng lên, bị một câu nói như vậy làm cho mọi thứ trở nên mờ ám hơn.
Kim Thị Thị nhanh chóng quay mặt đi, cắn môi “Ồ” một cái rồi chui vào phòng tắm.
Tiêu Cận sờ mũi, ho nhẹ.
Anh lấy thực đơn và gọi hai phần cơm, khi bữa tối được đưa lên với trà gừng, đúng lúc Kim Thị Thị vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Váy của cô ướt sũng, đành phải mặc chiếc áo ngủ của khách sạn. Thiết kế cổ chữ V để lộ một phần da trắng ngần dưới cổ, thắt lưng tôn lên vòng eo thon thả. Nước chảy ra từ ngọn tóc của cô, từ má cô rồi chạy xuống quần áo.
Tiêu Cận kéo cà vạt, đẩy ly trà gừng đến trước mặt cô, “Uống chút trà gừng để xua tan khí lạnh.”
Cà vạt của anh được buông lỏng, chiếc cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng được cởi ra, hai loại khí chất vừa cấm dục vừa gợi cảm kết hợp với nhau. Kim Thị Thị cầm cốc che mặt mình lại, uống ừng ực mấy ngụm.
Cô nhớ hình như Tiêu Cận cũng bị dính mưa, động tác đột nhiên dừng lại, “Người anh cũng ướt, anh uống một ngụm đi!”
Vừa nói xong cô đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình. Nhìn chiếc cốc trên tay, cầm không được mà đặt xuống cũng không xong.
Dường như Tiêu Cận cũng xấu hổ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Anh bình tĩnh gật đầu, “Cũng được.”
Anh cầm lấy cốc của cô, uống cạn.
Kim Thị Thị cảm thấy có thể bản thân thực sự bị ốm, không những vì đầu óc ngớ ngẩn nói lung tung, mà khuôn mặt của cô cũng bắt đầu nóng lên.
Cô đưa tay quạt gió, “Nóng quá.”
Tiêu Cận mở một cúc áo, hùa theo: “Ừ!” Anh liếc nhìn bảng hiển thị của điều hòa trung tâm, là mười sáu độ!
Ăn xong, người phục vụ bước vào để thu dọn mọi thứ.
Tiêu Cận đưa cho Kim Thị Thị một cốc nước, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi cô: “Buổi tối không có chuyện gì xảy ra đúng không? Sao em lại khóc dữ vậy?”
Kim Thị Thị khẽ thở dài.
Cô đã kể cho Tần Phái nghe về chuyện gia đình mình, bởi vì Tần Phái là bạn thân của cô. Cô cảm thấy Tiêu Cận cũng có thể nằm trong phạm trù của một người bạn.
Nhưng bằng suy nghĩ nào đó mà cô không muốn nói với anh những điều đáng xấu hổ ở nhà, cô không muốn trở thành một kẻ đáng thương bị cha mẹ hắt hủi trong mắt anh.
Lâu sau, cô lắc đầu, cười nói: “Không phải việc gì lớn, em làm rơi ví, mọi người lại không ở đó, em rất sợ. Hơn nữa bên ngoài mưa lớn như vậy, chắc chắn con gái đều sợ sét, em bị dọa phát khóc.”
Tiêu Cận nhướng mày: “Thật ư?”
Kim Thị Thị: “Không thì sao? Chẳng lẽ em bị PTSD gì đó à?”
Tiêu Cận nhìn cô một cái rất sâu xa, im lặng cười.
Ăn xong, Kim Thị Thị hoạt động một chút rồi chuẩn bị đi ngủ, cô ngập ngừng: “Anh có thể chờ em ngủ say rồi hẵng đi không?”
Tiêu Cận gật đầu, kéo chăn lên cao hơn giúp cô.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thời gian trôi qua, Tiêu Cận đứng dậy từ sofa, chậm rãi đến mép giường cô.
Cô gái nhỏ yên tâm nhắm mắt, hô hấp cũng dần trở nên đều đều.
Tiêu Cận dịu dàng vuốt má cô, giọng anh nhẹ mà trầm, cứ như mang theo rất nhiều lưu luyến, anh nói: “Ngoan, đừng sợ.”
Cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng, lông mi Kim Thị Thị run run, khóe miệng ngậm ý cười, mãi cũng không tan.
Tiêu Cận cho mọi người một ngày nghỉ ngơi xả stress ở Dần Thành.
Hạ Mỹ Huyên sắp xếp cho cả đoàn đi ngâm suối nước nóng. Tiêu Cận còn nhiều công việc cần xử lý, đành nhờ Hạ Mỹ Huyên để ý đến Kim Thị Thị một chút.
Hạ Mỹ Huyên trưng khuôn mặt tươi cười hỏi: “Tôi có thể gọi cô là Thị Thị không?”
Kim Thị Thị lễ phép gật đầu, “Được.”
Hai người cùng đi ngâm suối nước nóng, hình như Hạ Mỹ Huyên có hứng thú với Tiêu Cận, vòng vo Tam Quốc để hỏi thăm tình hình của anh.
Kim Thị Thị trả lời qua loa, sau đó chỉ cười hoặc lắc đầu.
Hạ Mỹ Huyên thở dài, nâng má nói: “Thôi, dù sao cô cũng chỉ là nhân viên bình thường của Tiêu thị. Chắc chắn cô cũng không biết rõ chuyện của Tiêu tổng đâu.”
KIim Thị Thị mất hứng liếc cô ấy một cái. Chẳng hiểu vì sao, trong lòng cô bỗng nổi lên một đốm lửa nhỏ, “Tôi quen Tiêu Cận từ khi còn nhỏ, lúc ấy anh ấy còn dạy tôi gấp máy bay đó!”
Hạ Mỹ Huyên ngạc nhiên nhìn Kim Thị Thị, trong mắt đầy sự hâm mộ, “Thật ư? Nói thế thì hai người là bạn tốt à?”
Kim Thị Thị nhìn ánh mắt hâm mộ của cô ấy, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái đôi chút, eo nhỏ càng đứng thẳng hơn.
Hạ Mỹ Huyên kéo tay Kim Thị Thị hỏi: “Tốt quá, Thị Thị, cô có thể bảo Tiêu tổng châm chước cho tôi vào Tiêu thị làm việc không?”
Kim Thị Thị nhíu mày hỏi: “Cô muốn vào Tiêu thị? Tại sao?”
Hạ Mỹ Huyên xấu hổ mím môi, “Không giấu gì cô, tôi muốn theo đuổi Tiêu tổng. Nếu mọi người là bạn bè thì chắc chắn cô sẽ giúp tôi!”
Kim Thị Thị: “!!!!!!!!!!!!”
Xuýt nữa thì cô bị sặc, dừng lại một chút, hỏi một cách khó khăn: “Cô muốn……. theo đuổi Tiêu Cận à?”
Hạ Mỹ Huyên giương cằm, “Có phải tôi rất quyến rũ không?”
Giọng Kim Thị Thị lạnh đi: “Không!” Mắt cô đảo một vòng, nói gọn lỏn: “Tiêu Cận có người trong lòng rồi, cô đừng có mơ.”
Hạ Mỹ Huyên: “……”
Buổi tối, sau khi sắp xếp hành trình kế tiếp cho đoàn người Tiêu thị, Hạ Mỹ Huyên nhanh chóng về công ty xử lý công việc khác.
Mọi người chơi rất vui vẻ, Đoạn Triết vô cùng hưng phấn, khen không dứt miệng: “Nhân viên của giám đốc Hạ làm việc cực kì nghiêm túc, hiệu quả cũng tốt, nói chuyện với họ mà chẳng gặp bất kì khó khăn nào cả.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đồng nghiệp bên pháp lý phụ họa, “Đúng đúng, còn chuẩn bị cho chúng ta cả khách sạn suối nước nóng, cũng không để lỡ thời gian giải trí.”
Đoạn Triết nói: “Cái này còn do giám đốc Hạ làm việc chu đáo nữa, thảo nào trẻ như vậy đã được làm giám đốc Ngoại giao.”
Kim Thị Thị gắp hết món tôm khoái khẩu của Đoạn Triết vào bát của mình, “Tổ trưởng Đoạn, anh cứ bình tĩnh mà nói, anh không ăn tôm thì để em ăn hết hộ anh nha.”
Đoạn Triết dùng đôi mắt ai oán nhìn Kim Thị Thị, đôi đũa lại run lên.
**
Hôm sau đoàn người trở lại Dung Thành, Kim Thị Thị về nhà cất hành lý sau đó đi sang nhìn Tra Nam.
Chắc Tần Phái đã đến, bụng nhỏ của Tra Nam phình phình.
Kim Thị Thị chọc chọc nó, “Con quỷ nhỏ, tại sao nhìn thấy tao mày lại không chịu nói gì?! Sau này lúc tao về nhà muốn mày ra đón tao, muốn được gọi là bé yêu, hiểu chưa? Bé cưng đáng yêu!”
Tra Nam nhàn nhã nhìn.
Kim Thị Thị hai tay chống hông, gằn từng chữ dạy nó: “Đọc theo tao, bé yêu! Bé cưng đáng yêu!”
Tra Nam liếc cô một cái rồi lạnh lùng tránh ra.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kim Thị Thị lấy ra xem, là Tiêu Cận gọi.
Cô sung sướng cười rộ lên, nằm trên sofa nghe điện thoại.
Giọng Tiêu Cận mang theo ý cười hỏi: “Đã về đến nhà chưa?”
Kim Thị Thị mặt mày hớn hở, “Rồi ạ!”
Tiêu Cận: “Đang làm gì thế?”
Kim Thị Thị chưa kịp trả lời, Tra Nam bên cạnh bỗng kêu: “Bé yêu!”
Kim Thị Thị: “……”
Tiêu Cận hoang mang vài giây, hỏi thử: “Em……. Trong nhà em có người à??”
Kim Thị Thị xoay người muốn bịt miệng Tra Nam, ai ngờ nó càng kêu càng hăng.
Tra Nam: “Bé yêu! Bé cưng đáng yêu!”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kim Thị Thị: “…………”