Drama Nhà Giàu

Chương 43: Thật trùng hợp, tổng giám đốc

Editor: Mây.

Beta: Jen.

Ngày hôm sau Tiêu Dực liền mua vé máy bay đến Canada, lại không ngờ đến tối hôm đó đã bị người của Tiêu Cận tìm được. Mấy người đàn ông áo đen đưa anh ta từ khách sạn trực tiếp về số 1 đường Trung Sơn.

Cả nhà đều có mặt, Tiêu Cận cực kỳ kiêu ngạo cho anh ta hai lựa chọn: Một là, đem toàn bộ tài sản quyên góp, cũng biến mất khỏi tập đoàn, bồi thường cho Tiêu Cận bằng chuyển tất cả những cổ phần của công ty do anh ta đứng cho anh. Hai là, công ty sẽ bãi bỏ chức vụ của anh ta, gửi đơn tố cáo chiếm đoạt công quỹ, cung cấp hóa đơn giả và nhiều hành vi vi phạm pháp luật khác. Cùng lúc đó, Tiêu Cận còn đem chứng cứ thu thập được lần lượt ném ở trước mặt Tiêu Dực.

Sắc mặt Tiêu Dực trắng bệch, anh ta cố gắng trấn an bản thân, dùng thái độ giả tạo cung kính quen thuộc để giảo biện, nói những chuyện kia đều là người khác làm, những tội danh kia đều không liên quan đến anh ta.

Tiêu Dực không hề cam lòng chấp nhận điều kiện của Tiêu Cận, anh ta đang đánh cược. Ván bài này ông nội sẽ không ngồi nhìn anh ta bị kiện, càng sẽ không cho phép tin tức lãnh đạo tập đoàn vi phạm pháp luật xuất hiện trước mặt người khác.

Nhưng mà, Tiêu Quân Trạch cũng không đơn giản như anh ta nghĩ. Ông cụ liếc mắt liền thấu tâm tư của anh ta, thở dài nói: “A Dực, cháu cho rằng ông nội vẫn luôn trọng dụng A Cận mà không phải cháu, là bởi vì cháu là con riêng? Cháu sai rồi, bản chất của cháu và A Cận khác biệt ở chỗ nó đi chính đạo, mà cháu luôn nghĩ đến việc đi cửa sau. Cháu cho rằng ông nội sẽ vì danh dự gia tộc, vì hình tượng công ty nên bao che cho cháu sao? Cháu suy nghĩ quá nhiều rồi, Tiêu thị chúng ta cũng không giả dối, ánh mắt công chúng sáng như tuyết, hình tượng Tiêu thị cũng sẽ không bởi vì người nào đó vi phạm pháp luật mà bị ảnh hưởng.”

Tiêu Dực không ngờ ông nội lại không muốn bảo vệ anh ta, sống lưng anh ta phát lạnh, tê liệt ngồi trên mặt đất.

Tiêu Đông Quyền đứng bên cạnh, lạnh giọng chất vấn: “Còn không đi, chờ A Cận lôi những chuyện bẩn thỉu kia của mày ra nữa?”

Tiêu Đông Quyền vốn định nói thay Tiêu Dực hai câu, nhưng mà Tiêu Quân Trạch vừa nói ra lời này, ông ta cũng không dám nhiều lời nữa, xám xịt đi theo Tiêu Quân Trạch, một ánh mắt cũng không dám chia cho Tiêu Dực.

Cuối cùng Tiêu Dực không thể không chấp nhận điều kiện đầu tiên của Tiêu Cận. Anh ta đem toàn bộ tài sản đứng tên mình đi quyên góp, lấy danh nghĩa du học mà vĩnh viễn biến mất khỏi tập đoàn.

Tiêu Cận vốn chỉ muốn trừng phạt Tiêu Dực một chút, không ngờ lại vì mình và tập đoàn mà giành được lời khen ngợi. Gần đây tâm tình của anh khá tốt, còn dành thời gian tham gia một buổi đấu giá.

Cuộc đấu giá này được khởi xướng bởi Hiệp hội Nghệ sĩ Năm Thành phố, bao gồm đồ trang sức, thư họa, đồ sứ và các tác phẩm nghệ thuật hiếm khác. Trong đó, đáng chú ý nhất là bức tranh sơn dầu《Chiết Trúc》của Nghiêm tiên sinh.

Nghiêm lão tiên sinh không chỉ là một họa sĩ nổi tiếng, mà còn là một nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong và ngoài nước. Nhưng mấy năm trước có người vướng vào việc sao chép tác phẩm của Nghiêm lão tiên sinh, trong lúc nhất thời ồn ào huyên náo, tuy rằng cuối cùng Nghiêm lão tiên sinh thắng kiện nhưng nản lòng thoái chí quyết tâm đóng bút, không tham gia bất kỳ sáng tạo nghệ thuật nào nữa. Mà tác phẩm cuối cùng của ông,《Chiết Trúc》, đã trở thành báu vật hiếm có.

Tác phẩm của Nghiêm lão tiên sinh vừa được trưng bày đã được mọi người đua nhau săn đón, giá bán cứ vậy mà leo lên cao, cuối cùng Tiêu Cận lấy giá vượt xa bảy con số thu nó vào trong túi.

Buổi đấu giá kết thúc, Tiêu Cận ở hậu trường gặp Nghiêm lão tiên sinh một lần. Nghiêm Nặc năm nay hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm buộc sau đầu, một bộ quần áo trung sơn trắng như tuyết, rất có khí cốt.

Tiêu Cận lễ phép chào hỏi, hai người đơn giản hàn huyên vài câu. Tiêu Cận ôn hòa nói: “Lão tiên sinh, tôi đặc biệt thích bức《Chiết Trúc》của ngài, may mắn có thể nhận được tác phẩm của ngài, tôi rất vui. Tôi biết ngài am hiểu nhất vẫn là thiết kế trang phục, năm đó tôi nghe nói khi ngài rút lui còn khiến cho mọi người vô cùng tiếc hận.”

Nghiêm Nặc hừ cười một tiếng hỏi: “Câu thích cái gì của《Chiết Trúc》?”

Tiêu Cận cười rộ lên, “Tên của《Chiết Trúc》bắt nguồn từ câu “Đêm biết tuyết nặng, lúc nghe tiếng chiết trúc” trong《Dạ tuyết》của Bạch Cư Dịch. Theo như tôi biết, gốc của ngài là ở phía bắc, nhưng vì nhiều lý do nên định cư ở phía nam.《Chiết Trúc》vẽ cảnh tuyết rơi dày đặc ở miền Bắc, tôi đoán là một loại ký thác mà tiên sinh gửi gắm nỗi nhớ quê hương.”

Nghiêm Nặc có hơi bất ngờ nhìn Tiêu Cận, rất nhiều người tán thưởng kỹ xảo vẽ tranh của ông, nhưng hầu như không ai biết thâm ý trong bức tranh này.

Tiêu Cận không kiêu ngạo không siểm nịnh tiếp tục nói: “Trước đây tôi cũng từng rời xa quê hương học tập ở nước ngoài, cũng chính là lúc đó nhìn thấy tác phẩm của ngài trong sách. Tôi có đồng cảm với nỗi nhớ nhà ấy. Đó cũng là lý do tại sao tôi yêu thích《Chiết Trúc》.”

Nghiêm Nặc tinh tế đánh giá người trẻ tuổi trước mắt. Ông đã gặp quá nhiều doanh nhân giàu có nhưng không có não, lấy tác phẩm của ông chỉ để thể hiện sự giàu có và địa vị của mình, không hiểu chút gì về nghệ thuật. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này khác biệt với bọn họ, Nghiêm Nặc không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì biết Tiêu Cận hơi muộn.

Tiêu Cận thẳng thắn bày tỏ: “Nghiêm lão tiên sinh, xin lỗi, tôi có hơi mạo muội. Thực tế, tôi đến lần này là hy vọng ngài có thể ra khỏi núi, thiết kế một chiếc váy cưới cho vị hôn thê của tôi.”

Nghiêm Nặc có hơi buồn cười nói: “Quả thật là mạo muội, cậu đã biết tôi rút lui khỏi vòng rồi thì không nên đến tìm tôi.”

Tiêu Cận mím môi, chân thành nói: “Lão tiên sinh, nếu ngài nguyện ý làm một chiếc váy cưới cho vị hôn thê của tôi, tôi nguyện ý lấy danh nghĩa của ngài thành lập một học viện nghệ thuật.”

Tiêu Cận thật sự rất thích tác phẩm của Nghiêm Nặc, cũng biết tâm nguyện trước khi Nghiêm Nặc rút lui khỏi vòng vẫn luôn là thành lập một học viện nghệ thuật.

Nghiêm Nặc đăm chiêu trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Chàng trai trẻ, tại sao nhất định phải là tôi thiết kế váy cưới?”

Mấy năm nay người mời Nghiêm lão tiên sinh ở ẩn rời núi không ít, nhưng phần lớn đều là nhìn trúng danh tiếng của ông, muốn lấy tác phẩm của ong làm thân, hoặc là tăng giá trị con người mình.

Tiêu Cận cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Lão tiên sinh, vị hôn thê của tôi… Gia đình không tốt với cô ấy. Cô ấy có một em gái, trời nổi giông bão mà họ chỉ biết đi dỗ dành em gái. Còn để vị hôn thê của tôi chuyển sinh nhật hàng năm đến ngày sinh nhật của em gái cô ấy, hai người cùng nhau tổ chức, chuyện tương tự còn có rất nhiều. Từ nhỏ cô ấy đã thiếu tình yêu thương của người nhà, tôi không chỉ muốn trở thành người yêu của cô ấy, mà còn muốn làm người thân của cô ấy, vì vậy tôi muốn tự mình thiết kế áo cưới cho cô ấy, hy vọng lão tiên sinh có thể thành toàn.”

Nghiêm Nặc bình tĩnh nhìn Tiêu Cận, một lúc lâu cũng không nói gì.

Trước khi Tiêu Cận rời đi, Nghiêm Nặc hỏi anh muốn một tấm danh thiếp, nói sẽ cân nhắc lời mời của anh.

Từ hội trường đi ra, An Trình không khỏi cảm thán: “Tiêu tổng, anh dùng hơn mười triệu mua một bức tranh chỉ để gặp Nghiêm lão tiên sinh một lần, đây có phải là quá xa xỉ rồi không?”

Tiêu Cận nhàn nhạt liếc anh ta một cái, cười nói: “Hơn mười triệu mà có thể mời lão tiên sinh rời núi thì có biết bao nhiêu người cầu cũng không được.”

Lời này ngược lại không sai, nhưng An Trình vẫn nhịn không được líu lưỡi.

“Tâm ý là vô giá, tay nghề của lão tiên sinh lại càng là vô giá.” Tiêu Cận dừng một chút, nhướng mày lại nói: “Huống hồ《Chiết Trúc》là loại tác phẩm danh tiếng, sau này nhất định sẽ được đánh giá cao, tôi đã tìm người phân tích qua, trong vòng mười năm nữa giá trị của《Chiết Trúc》không chỉ sẽ tăng gấp đôi.”

An Trình: “……”

Vốn tưởng rằng là si tình, ai ngờ thương nhân chung quy vẫn là thương nhân!

Hai người trở về tập đoàn, An Trình đỗ xe trước tòa nhà. Tiêu Cận đi thẳng về phía đại sảnh, một người phụ nữ trẻ gọi anh lại.

Tiêu Cận cẩn thận nhìn lại mới nhận ra là bạn học trung học gặp lúc mua bạch tuộc nướng cho Kim Thị Thị ở phố ăn vặt, Diệp Thịnh Phàm.

Diệp Thịnh Phàm cười nói: “Thật trùng hợp, tổng giám đốc, không nghĩ tới thật sự có thể gặp được cậu!”

Tiêu Cận gật đầu, lịch sự hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Diệp Thịnh Phàm chỉ chỉ lên tầng nói: “Tôi đến tặng đồ cho bạn tôi.” Cô ta vuốt mái tóc dài rồi bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao cậu không xác nhận lời mời bạn tốt của tôi?”

Tiêu Cận nhíu mày suy nghĩ một chút hỏi: “Cậu có gửi lời mời bạn tốt cho tôi?” Anh vừa nói ra miệng mới nhớ tới, mấy ngày trước có một người tự xưng là Tiểu Phàm quả thật đã thêm anh, về phần ấn tượng sâu sắc vẫn là bởi vì lúc ấy cô gái nhỏ trong nhà ghen tuông.

Diệp Thịnh Phàm bật cười, “Có phải cậu không thấy không, vậy tôi lại thêm cậu một lần nữa.”

Tiêu Cận: “……”

Anh ho nhẹ, nói: “WeChat của tôi được sử dụng để làm kinh doanh nhỏ, cậu có chắc chắn muốn thêm?”

Diệp Thịnh Phàm sửng sốt trong chớp mắt, sao bây giờ tổng giám đốc tập đoàn cũng muốn làm kinh doanh nhỏ??

“Cậu…… Đang nói đùa phải không?” Cô ta ngập ngừng nói.

Sắc mặt Tiêu Cận không đổi sắc, nghiêm túc nói: “Thời đại Internet mà, tập đoàn cũng phải theo kịp tốc độ của thời đại. Nhân tiện, công ty chúng tôi có một số sản phẩm quản lý tài chính tốt, nếu không tôi giới thiệu cho cậu?”

Diệp Thịnh Phàm: “…… Không cần không cần.” Tập đoàn Tiêu thị này sao lại không giống với những gì truyền thông nói vậy??

Tiêu Cận lộ vẻ tiếc nuối gật gật đầu, “Vậy được rồi, cậu chờ bạn của cậu, tôi đi lên trước.”

Tiêu Cận đã cất bước đi, cô ta vội vàng đuổi theo hai bước hỏi: “Số đăng ký WeChat của cậu chính là số điện thoại di động đúng không?”

Tiêu Cận hơi do dự.

Diệp Thịnh Phàm tiếp tục nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác. Chỉ là gần đây sức khỏe của thầy Triệu không tốt lắm, tôi nghĩ nếu có cơ hội thì tìm các bạn cùng lớp trở về thăm cô ấy.” Cô ta dừng lại rồi hỏi: “Cậu sẽ không… Không nhớ cô Triệu đó chứ?”

Cô Triệu là chủ nhiệm lớp cấp 2 của bọn họ, năm đó đặc biệt để ý đến Tiêu Cận.

Tiêu Cận: “Làm sao có thể, đương nhiên là tôi nhớ rõ.” Nghĩ đến cô Triệu, anh gật đầu, “Số đăng ký WeChat chính là số điện thoại di động.”

Mặt mày Diệp Thịnh Phàm hớn hở, khoát tay nói: “Tôi biết rồi, tạm biệt, tổng giám đốc Tiêu.”

Hôm nay, Tiêu Cận tan ca sớm, thừa dịp Kim Thị Thị còn ở trường, muốn đo kích thước quần áo của cô. Lỡ như Nghiêm lão tiên sinh đồng ý thiết kế váy cưới cho Kim Thị Thị, anh nhất định phải biết kích cỡ của cô.

Tiêu Cận lấy mấy bộ quần áo của Kim Thị Thị thường mặc từ trong tủ mang ra phòng. Vừa mới vào phòng liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, anh còn chưa kịp cất quần áo thì Kim Thị Thị đã đi vào, phía sau còn có Tần Phái đi theo.

Hôm nay tan học sớm, Tần Phái vẫn luôn nói về chuyện của Tra Nam, hôm nay Kim Thị Thị liền gọi cô ấy đến nhà. Ai ngờ cô vốn định vào phòng ngủ thay một bộ quần áo ở nhà, lại nhìn thấy vị hôn phu của cô với vẻ mặt vui mừng ôm quần áo của mình, yêu thích không buông tay.

Trong nháy mắt, trong đầu Kim Thị Thị xuất hiện một ý tưởng vô lý nhưng rất phù hợp với tình huống lúc này: Có phải anh liên hôn với cô là vì coi trọng quần áo của cô không?

Rốt cuộc anh thừa dịp cô không ở nhà đã động vào quần áo của cô bao nhiêu lần rồi??

Giọng nói của Kim Thị Thị thất vọng, run rẩy: “Anh… Quần áo của em… Anh…” Nàng khóc lóc, giống như bắt gian tại giường, chẳng qua cũng không biết Tiêu Cận là người thứ ba hay là quần áo là người thứ ba.

Tần Phái ở cửa thấy tình hình không ổn liền vội vàng tiến lên khuyên bảo: “Không có việc gì, Thị Thị, ai mà không có sở thích đặc biệt chứ, hiện tại nữ giả nam cũng là thịnh hành đấy!”

Kim Thị Thị: “……”

Tiêu Cận: “……”

Anh cũng không muốn trở thành người dẫn đầu thời đại đâu!