Editor: Rừng nhỏ.Beta: Jen.Tiêu Cận liếc Nghiêm Ngộ một cái, nhưng Nghiêm Ngộ trên căn bản không thấy được, vẫn còn đang dồi dào nhiệt huyết kể câu chuyện thời cấp ba của Diệp Thịnh Phàm.
“Tôi nhớ năm đó, bên cạnh lớp chúng ta có 1 học sinh lớp thể dục tên là Đại Dương theo đuổi Diệp Thịnh Phàm hai năm. Có một lần cậu ta thừa dịp tiết tự học buổi tối, đứng dưới sân cầm loa tỏ tình với cô ta, kết quả là bị chủ nhiệm lớp bắt gặp, sau đó phạt luôn. Cho nên, có thể thấy hoa khôi của chúng ta hấp dẫn như thế nào!” Nghiêm Ngộ càng nói càng hưng phấn, đã thế còn ra vẻ thần bí hỏi mọi người: “Mấy cậu đoán xem, sao chúng ta phát hiện Diệp Thịnh Phàm yêu thầm A Cận?”
Mọi người sôi nổi lắc đầu.
Nghiêm Ngộ: “Đừng nhìn hoa khôi của chúng ta ngày thường ít nói. Chẳng ngờ lúc mấu chốt lại trở thành cao thủ siêu lợi hại. Sau khi Đại Dương thổ lộ, hoa khôi lập tức chặn cậu ta ngay trước cửa phòng học, “giãi bày nỗi lòng” trong sự chứng kiến của bạn bè, nói với Đại Dương rằng cậu ta đã thích người khác rồi, và bảo đừng quấy rầy cậu ta nữa.” Cậu dừng một chút, lại nhướng mày hỏi tiếp: “Các cậu cho rằng cậu ta đang lấy cớ ư? Nố nồ, lúc ấy chúng ta đều nghĩ như vậy hết, ai biết chưa tới 2 ngày tôi lại nhận được 1 bức thư tình từ cậu ta!”
Ai nấy cũng kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Ngộ, tròng mắt như muốn rớt xuống.
Nghiêm Ngộ cười haha 2 tiếng: “Tôi nói lộn, là nhờ tôi gửi, thư tình viết tặng A Cận.”
“Hả!” Trăm miệng một lời.
Tiêu Cận liếc nhìn Kim Thị Thị, cô gái nhỏ không ngừng mở miệng, hai tay đan vào nhau. Anh than nhẹ, nắm lấy bàn tay cô. Chỉ là không ngờ anh bị đôi tay như vuốt mèo này nhéo một cái thật đau.
Tiêu Cận đau tới mức hai mắt nhắm tịt, nhưng chẳng hề buông tay.
Đầu bên kia, Nghiêm Ngộ bắt đầu lôi kéo anh góp chuyện: “A Cận, mày còn nhớ lá thư kia không? Phong bì màu hồng hương dâu.”
Âm thanh Tiêu Cận lạnh lùng lạ kỳ, không tiếp lời mà hỏi ngược: “Tao đưa thư cho mày rồi cơ mà, mày quên mày làm gì với nó à?”
Nghiêm Ngộ nghẹn họng nửa giây, sắc mặt cậu ta tái mét.
Lòng hiếu kỳ bị khơi gợi, mọi người nháo nhác thăm hỏi: “Cậu dùng nó làm gì rồi??”
Nghiêm Ngộ do dự hồi lâu mới trả lời: “A Cận nói tôi trả cho người ta, nhưng hoa khôi cũng không chịu nhận, bắt tôi nhất định phải giao cho A Cận. Sau đó A Cận bảo… Bảo tôi” Giọng cậu ta nhỏ dần, “Làm giấy chùi đít…”
Mọi người: “Ha ha ha ha ha ha ha……”
Khu ghế lô cười nghiêng ngả, Hàn Cao Vũ cười ra nước mắt.
Vài người xấu xa trêu cậu ta: “Cảm giác thế nào, chùi mông bằng thư tình của hoa khôi sướng không?”
“Lá thư màu hồng nhạt ư?”
“Chả phải còn có hương dâu à, mùi thơm không? Lưu hương được tận mấy giờ luôn nhỉ?”
Nghiêm Ngộ: “Cút cút cút!”
Tiêu Cận ho nhẹ, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh. Nghiêm Ngộ không nghĩ tới câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này, cậu kịp thời bóp chết hứng thú của mọi người xung quanh.
Trong lòng Kim Thị Thị chua lòm, tâm tình vô cùng phiền muộn, cô thậm chí còn không vừa mắt hội sở của Hàn Cao Vũ luôn. Cô chu môi, bỗng điện thoại rung rung, là Tiêu Cận nhắn tin.
Anh nói: Anh có không liên quan gì tới người phụ nữ ấy, em đừng buồn, ngày mai anh dẫn em đi ăn takoyaki nhé.
Đằng sau anh còn gửi thêm hai cái icon đôi chân run rẩy.
Kim Thị Thị đọc đi đọc lại 3 lần, ý cười chậm rãi tràn lên khóe mắt. Cô nỗ lực cắn môi, không để chính mình cười thành tiếng.
Hô hô hô, takoyaki sẽ tuyệt lắm đây!
Kim Thị Thị chà xát khuôn mặt nhỏ, không được không được, cô không thể bị thu mua dễ dàng như thế được.
Thời điểm Tiêu Cận trở về, anh có thể nhận ra tâm trạng Kim Thị Thị khá hơn nhiều, chẳng quá cô cứ nhấp môi không hé chữ nào, bày điệu “anh sai rồi anh xin lỗi em đi.”
Tiêu Cận ngồi bên cạnh, tự nhiên mà thân mật thưởng thức đôi tay trắng nõn của cô. Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc từ mọi người anh cũng không hề lung lay. Kim Thị Thị khi mới bắt đầu còn hơi ngượng ngùng, nhưng cũng đã thả lỏng, thỉnh thoảng hờn dỗi anh vài lần.
Hàn Cao Vũ kêu phục vụ đem tới không ít rượu, mọi người chơi một trò vào nửa sau buổi tụ hội. Đại khái hôm nay vận khí của Tiêu Cận không tốt, anh liên tiếp thua cuộc, nốc rượu liên tục đến nỗi cả khuôn mặt đỏ au. Dẫu vậy, tâm trạng anh không tồi, ôm chặt Kim Thị Thị không buông.
Lúc sau Kim Thị Thị cũng thua, mọi người hô hào nên Kim Thị Thị đành bưng chén rượu tính uống cạn, lại bị Tiêu Cận chặn lại.
Có người kêu lớn: “A! Không thể uống thay!”
Hình như Tiêu Cận chưa nghe thấy, anh thấp giọng nói nhỏ bên tại Kim Thị Thị: “Em chả phải đang cái kia…? Bọn họ giỡn thôi, em đừng uống.”
Ngọn lửa đốt một đường dài từ cổ tới tai. Kinh nguyệt của cô đã kết thúc, nhưng Tiêu Cận vẫn nhớ rõ. Cô véo cánh tay anh, nâng ly uống sạch.
Tiêu Cận sửng sốt chớp mắt một cái, đến khi cô uống xong ly rượu anh mới hồi thần.
Đây là…… Kết thúc?
Anh ý vị thâm trường mà nhìn về phía Kim Thị Thị, khóe miệng nhuộm ý cười.
Người này lớn lên vốn đẹp sẵn, trong khung cảnh mùi rượu hỗn tạp xen lẫn nụ cười say lòng người này, nó giống như vết xước khẽ khàng cào vào trái tim.
Hơi thở Kim Thị Thị đông cứng lại, nhanh chóng quay mặt đi.
Khoảng thời gian sau cô đều thất thần, chẳng dám đối mặt cùng Tiêu Cận.
Sáng sớm mọi người mới rời đi, không ít người uống say, Kim Thị Thị cũng không may mắn thoát khỏi. Tửu lượng của cô không tốt, uống hai ly đầu óc liền xây xẩm.
Hàn Cao Vũ phân công tài xế đưa hai người về nhà, đều im lặng suốt chặng đường, không khí trầm tĩnh, ái muội.
Đôi chân Tiêu Cân đi đứng xiêu vẹo, Kim Thị Thị đỡ anh về nhà.
“Anh…… Có thể tự mình tắm rửa chứ?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Khóe miệng Tiêu Cận cong lên, ngả ngớn hỏi: “Nếu không thể… Thì em giúp anh đi?”
Xém chút nữa Kim Thị Thị sặc nước miếng. Ban đầu cô chỉ hỏi một cách lịch sự, ai ngờ anh đáp cũng lịch sự quá.
“Anh ngã thì em sẽ giúp anh.” Miệng cô phập phồng.
Tiêu Cận xoa xoa giữa mày, cũng không đáp lời mà chỉ nhìn cô cười.
Trái tim Kim Thị Thị như nổi trống, “Mau đi tắm rửa, trên người của anh mùi rượu nồng lắm!” Dứt lời cô liền quay đầu chạy mất.
Tiêu Cận tắm rửa sạch sẽ, đi ra thì phát hiện Kim Thị Thị đang nằm xem TV.
Tiêu Cận rót một cốc nước cho cô, giọng nói đậm vẻ trêu chọc: “Em xem phụ đề nghiêm túc thế hả?”
Lúc này, Kim Thị Thị mới nhận ra bộ phim đã sớm kết thúc rồi, cô duỗi tay lấy điều khiển tắt TV. Đột nhiên cái bóng đen trước mặt ôm chầm lấy cô.
Tiêu Cận cúi người hôn lấy cô, giọt nước đọng lại chui vào cổ áo cô, Kim Thị Thị co rúm cơ thể. Cô bị ép dựa vào ghế sô pha, thừa nhận nụ hôn che trời lấp đất của người đàn ông.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Cận mới chậm rãi đứng dậy. Hơi thở của cả hai đều rối loạn, đôi mắt Tiêu Cận hơi hơi đỏ, thanh âm anh khàn khàn, “Vì sao trốn lại anh?”
Kim Thị Thị nhấp môi dưới, mặt nóng bừng, cả người nóng như lửa đốt, khiến cô trông mình như một con tôm bị nấu chín.
Kim Thị Thị không nói gì, đôi mắt ầng ậc nước, chớp mắt đáng thương nhìn Tiêu Cận. Anh híp mắt, sắc dục trong mắt ngày càng đậm, bất chợt anh chặn ngang ôm người lên.
Hai chân Kim Thị Thị lơ lửng giữa không trung, làm cô sợ hãi gào thét.
Cổ họng Tiêu Cận phát ra một tiếng cười khẽ, lập tức phi đến phòng ngủ.
Tiếng chuông điện thoại Tiêu Cận chợt vang lên.
Kim Thị Thị nhắc anh: “Anh nghe điện thoại đi.”
Tiêu Cận nhíu mày, “Kệ.”
Kim Thị Thị giãy giụa muốn xuống, “Nếu công ty có việc gấp thì sao? Anh vẫn nên nghe đi.”
Bước chân Tiêu Cận dừng một chút, anh buông Kim Thị Thị, nhìn thoáng qua điện thoại, là một dãy số lạ.
Anh nhận điện thoại, đầu bên kia truyền tới một giọng nữ: “Tiêu Cận, mình là Diệp Thịnh Phàm, xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Mình có một bữa tiệc với mấy bạn cấp 3, họ muốn gọi cậu tới, cậu rảnh chứ?”
Tiêu Cận cau mày càng sâu. Phòng khách yên tĩnh dị thường, ba chữ Diệp Thịnh Phàm lọt vào tai Kim Thị Thị rõ ràng.
Cô thở phì phì hất cách tay Tiêu Cận ra, lộc cộc chạy về phòng.
Giọng nói Tiêu Cận đầy mảnh pha lê, “Tôi không rảnh. Còn nữa, sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa, tôi rất bận.” Chưa chờ Diệp Thịnh Phàm đáp lại, anh đã cúp máy.
Tiêu Cận vốn là người đàn ông lịch thiệp, hiếm khi cư xử thô lỗ như vậy, nhưng hôm nay vị hôn thê bé bỏng của anh thật sự tức giận, anh cần đi dỗ dành ngay lập tức.
Kim Thị Thị trở về phòng định đóng cửa lại bị Tiêu Cận chạy 2, 3 bước đuổi theo, anh dùng tay chắn khung cửa, “Thị Thị, em suy nghĩ nhiều rồi.”
Kim Thị Thị hốc mắt đỏ lên, “Được, vậy anh giải thích cho em nghe đi.”
Tiêu Cận dừng lại, anh không biết vì sao Diệp Thịnh Phàm đột nhiên đi tìm anh. Cô muốn anh giải thích ra sao đây?
Kim Thị nghẹn ngào: “Anh chưa rõ ư? Anh hối hận vì không nhận thư tình của cô ta à? Không sao, chúng ta chỉ là quan hệ liên hôn, anh tìm cô ta đi, em không so đo đâu.”
Đáng lẽ cô đã tin tưởng Tiêu Cận, nhưng cuộc điện thoại của Diệp Thịnh Phàm lúc ban nãy đã khiến tuyến an toàn của cô sụp đổ.
Xác thực, bọn họ là quan hệ liên hôn, mà Tiêu Cận cũng chưa từng nói thích cô bao giờ.
Cô cảm thấy, Tiêu Cận rồi sẽ bỏ cô mà đi y như ba mẹ cô vậy, cô giống như con nhím con dựng gai bảo vệ chính mình.
Sắc mặt Tiêu Cận hoàn toàn rét lạnh, anh trầm giọng hỏi: “Trong mắt em, chúng ta chỉ là quan hệ liên hôn ư?”
Kim Thị Thị quật cường mà không chịu nói chuyện.
Tiêu Cận khó nhịn được sự chua xót. Anh lui về phía sau một bước, cười khẽ ra tiếng, “Cho nên em muốn tiếp nhận Văn Mục?”
Kim Thị Thị trợn tròn mắt. Quả nhiên anh thấy được tin tức kia! Hóa ra buổi sáng hôm đó anh hỏi có ai theo đuổi cô không là để thử cô!
Kim Thị Thị vừa thẹn vừa bực, “Anh nhìn lén WeChat của em?”
Lồng ngực Tiêu Cận đau đớn, vì bảo vệ Văn Mục, cô còn dám đối phó anh. Anh đối tốt với cô chừng nào, cô đều xem như không thấy.
Anh gật gật đầu, dửng dưng nói: “Em nói đúng, chúng ta chính là quan hệ liên hôn, không phải em cũng có thể là người khác.”
Ngực Kim Thị Thị phập phồng, cô cố nén nước mắt.
Quả nhiên, anh tốt với cô vì cô là vị hôn thê của anh. Anh có thể đối tốt với bất cứ ai, không phải vì cô là Kim Thị Thị.
Tiêu Cận rút bàn tay đang chắn ở cửa ra, anh khẽ rũ đầu: “Em ngủ đi, tôi không quấy rầy em nữa.” Anh đóng cửa hộ cô, xoay người rời đi.
Kim Thị Thị ngồi yên lặng một lúc lâu, sau đấy cô tìm vali của mình, cất từng thứ một.
Chiếc bút máy Tiêu Cận tặng cô vẫn nằm yên trên bàn trang điểm, khi đó anh nói đây là quà đính hôn, cô còn cười bảo anh keo kiệt.
Cô lau đôi mắt qua loa, rồi cất bút cẩn thận vào cặp.