Du Đồng Nở Hoa

Quyển 9 - Chương 3: Lời cuối sách

Tôi nghĩ, điều đáng sợ nhất trong tình yêu chính là cứ luôn tự hỏi bản thân –Sao anh ấy lại yêu mình?

Nếu ngay cả bản thân mà cũng không tìm thấy lý do ‘sao anh ấy yêu mình’ thì cán cân rồi sẽ bị lệch về trạng thái tiêu cực thôi.

Tôi rất tiếc, Thường Tiếu và Dư Phi, trên con đường đi, không đủ thời gian để xác định tình cảm hai bên.

Không phải không yêu, mà là không biết yêu thế nào.

Dư Phi là người quá nội tâm, với chuyện gì, việc gì cũng cố gắng để theo đúng kế hoạch. Có lẽ ngay từ đầu, lời anh nói sẽ khiến Thường Tiếu có những phản ứng gì, tất cả đều nằm trong một dự tính nào đó.

Chỉ là Dư Phi không ngờ, một người thoạt nhìn rất kiên cường, cởi mở, tình tình tùy tiện, thật ra lại không tự tin với chiều cao của mình như thế. Hơn nữa sau đó lại bị sự phản đối bất ngờ của mẹ mình, lại không quan tâm đến sự không tự tin của Thường Tiếu, dẫn đến anh vì kiêu ngạo mà lại có một quyết định sai lầm… Anh dừng bước, chờ cô chủ động tới gần.

Cũng vì quyết định như thế, kết quả hai người đã bỏ lỡ nhau.

Tình yêu là vậy, chỉ là bỏ lỡ nhau, không có gì là đúng, là sai cả.

2.

Từ đầu đến cuối tôi cứ cảm thấy Quý Hiểu Đồng xứng đáng có Thường Tiếu. Thật ra trong lúc sáng tác hay bị kích động, thế nên thường khi viết về chuyện một người yêu một người, cũng như mọi người khác, tôi dễ bị lung lay… Tôi từng có suy nghĩ ‘Để Thường Tiếu cho Dư Phi đi’, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục kiên trì.

Tiểu Đồng người ta đáng yêu như thế, vừa đẹp trai, con nhà có điều kiện mà còn si tình, kiên nhẫn nữa chứ.

Tôi tin rằng đến bây giờ vẫn có người bất mãn, lên tiếng phản đối, chúng tôi muốn Dư Phi. Sau đó lại lôi lý luận muôn đời ‘Nam chính để nữ chính yêu, nam phụ để mọi người yêu’ để dằn xé trái tim bé nhỏ của tôi, nhưng… không thể phủ nhận rằng ở một góc độ nào đó, Quý Hiểu Đồng và Thường Tiếu đúng là một đôi trời sinh. Đều là hai sinh vật đơn bào trong tình yêu, đều không câu nệ tiểu tiết, đều là hai kẻ bốc đồng nóng tính dễ đụng chạm, và quan trọng nhất, hai người bọn họ đã học cách thẳng thắn với đối phương.

Nếu mà cứ muốn trách, thôi thì cứ cho rằng tôi đã thiên vị vậy.

3.

Viết mấy lời ở trên xong, đột nhiên tôi thấy mình hơi cảm tính. Dù thế nào, tôi vẫn muốn nói với các bạn rằng, tôi thật sự thích việc hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi sáng tác này, sau đó, cũng cực kì mong rằng mình đã mang lại niềm vui tới cho mọi người.

Sau đây, tôi muốn cảm ơn bộ phận biên tập của quyển sách này, dưới sự nỗ lực của bọn họ, cuối cùng ‘Du Đồng Nở Hoa’ cũng được ra mắt. Trước đây tôi cứ cảm thấy bấp bênh, lúc thì cực kì lo lắng, khi lại phấn khởi, cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi rồi. Nghĩ lại thì nhiều khi tôi toàn nói nhảm, quấn lấy biên tập viên hỏi lung tung, nhưng chị ấy lại cực kì kiên nhẫn, đi cùng với tôi, đề xuất những chuyện liên quan đến sáng tác, cổ vũ, thúc giục tôi, còn phải chịu đựng mỗi khi tôi bị não tàn nữa.

Đương nhiên còn có nhóm chủ biên, mỗi lần thấy Nhược Nhược Lê cười, Yên La đại nhân thích thú, Tiểu Sư đập bàn thì trong lòng tôi lại cảm thấy rất tự tin, sục sôi một cách dị thường, đi đường như có gió thổi vù vù! Yêu mọi người lắm!

Tiếp theo, tôi cực kì chân thành cảm ơn các bạn, những người đang đọc đến đoạn văn này, vì có sự ủng hộ của các bạn mới giúp tôi có lại được sự rung động nguyên thủy nhất trong sáng tác, có động lực để hoàn thành tác phẩm, và cũng nhờ có sự ủng hộ của các bạn, tôi mới có thể hoàn thành câu chuyện này.

À, còn có bố mẹ của tôi nữa, họ đã phải vất vả nhiều, trừ những trường hợp thi thoảng thấy tôi ngồi cười như dở trước màn hình vi tính, chịu đựng khi tôi lên cơn trong lúc sáng tác, mà còn phải lo lắng sợ tôi thức đêm hại sức khỏe. Sau này con sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn.

4.

Cuối cùng, xin hãy tin chắc rằng, sau lưng mỗi một cô gái ‘thường nở nụ cười’, đều có một đóa ‘du đồng’ đang rực rỡ nở rộ.