Dư Ôn

Chương 3: Tin Nhắn Lừa Đảo

Editor: Sasaswa

"Ha, người kia thật sự chưa đi."

Sau khi gọi điện xác nhận, Trần Tiến đem bóp đi ra bên ngoài, khi trở về không được líu lưỡi: "Cậu còn tốt."

Bùi Tự đuôi mắt hơi nhướng lên, không nói tiếp, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, nhàn nhạt nói: "Sắp tan làm."

"Ừa, đi ăn khuya không?" Trần Tiến hỏi: "Đêm nay còn chưa ăn gì, đói chết."

Bùi Tự vừa muốn trả lời, một trận mùi nước hoa quen thuộc kéo tới, đồng thời, một bộ móng tay sơn màu đỏ tinh xảo không nặng không nhẹ bóp lấy má hắn, giọng nữ cơ hồ kề sát tới bên tai, thân mật nói: "Hỏi cậu đó? Có đi ăn khuya không?"

"Nhá, Thu tỷ, thực sự là ——" Trần Tiến ở bên cạnh làm cái biểu tình chua răng: "Trước mặt nhiều người."

Bùi Tự khóe miệng nhấc lên, vẫn duy trì tư thế thả lỏng kia, nhấc tay nắm chặt cái tay mảnh khảnh kia, kéo xuống nói: "Tôi không đói."

"Không đói?" Hứa Miên Thu lười biếng vén một lọn tóc quăn lên, trước ngực đại phiến da thịt cùng xương quai xanh đồng loạt lộ ra.

Nàng răng trắng nhếch miệng, Trần Tiến liếc mắt một cái, ra hiệu đối phương nhường vị trí, thuận tiện nàng dựa vào kế bên Bùi Tự.

Hành động này, chiếc váy diễm lệ màu đỏ phất qua cẳng chân Bùi Tự, Hứa Miên Thu lấy cùi chỏ chống đỡ quầy bar, thoáng nghiêng đầu, cả giận nói: "Tôi cũng không nể mặt được sao?"

Người hầu rượu cùng Trần Tiến ngầm hiểu ý mà lắc đầu cười cười, Bùi Tự buông tay ra: "Thật sự không đói."

Hắn vừa nói vừa không tự chủ lật cánh tay một chút, Hứa Miên Thu mới chú ý thấy trên thân thể hắn có vài chỗ bị thương, lập tức mày liễu dựng thẳng, nhanh tay nắm lấy cổ tay không bị thương, mắng: "Này là làm sao?"

Hứa Miên Thu mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo, biểu tình tức giận cũng thiếu hụt khí thế, mà sức lực mạnh mẽ trong lời nói là điều khiến người khác lo sợ, Trần Tiến thấy thế, trước tiên nhấc tay đầu hàng nói: "Hỏi hắn đi, không ai chiêu hắn."

"Bị trầy." Bùi Tự đưa cho nàng một ánh mắt, mạn bất kinh tâm nói: "Không nghiêm trọng."

Hứa Miên Thu dừng một chút, ngược lại nhìn hắn chằm chằm: "Tan việc thì đến phía sau."

Bùi Tự biết nàng nói là phòng chứa đồ, vật liệu chiếm hết nửa căn phòng, để lại một chỗ nhỏ có thể trốn tránh nghỉ ngơi một chút.

Hắn lần này không cự tuyệt nữa, gật đầu một cái, Hứa Miên Thu liền đạp giày cao gót cộc cộc đi về cái phòng chằng chịt rác thải hành lang, lấy điện thoại ra tiếp tục gọi điện thoại, thúc khách mở thẻ.

-

Có lẽ là tác dụng tâm lí, thời gian đêm đó phảng phất trôi qua rất nhanh.

Thẩm Du Tu sau khi rời club, thấy nửa giờ trước có tin nhắn từ thư kí của cha cậu.

Thư ký báo cho cậu biết Thẩm Diệu Huy đã lên chuyến bay bay về, cũng nói sáng mai tám giờ muốn cậu ở nhà cùng ăn bữa sáng.

Thẩm Du Tu ngắn gọn đọc tin nhắn một lần, cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng đối với món ăn trước mặt nhanh chóng mất đi hứng thú.

Cậu không biểu tình gì mà ngẩng đầu lên, nói cho tài xế biết không cần đi khách sạn, tiện đà ấn tắt máy.

Cậu bắt xe của Tưởng Nghiêu trở về biệt thự của cha mẹ ở vùng ngoại thành.

Thân xe màu đen nhanh chóng vụt qua từng lớp bóng cây trong bóng tối, rời xa nội thành ồn ào đến một nơi yên tĩnh làm cho con người ta cảm thấy buồn ngủ.

Thẩm Du Tu nhìn bên ngoài cửa xe, nội thành bên dưới ngọn núi như quỳ sát dưới chân núi, chính giữa có vài ánh đèn rải rác.

Trong tay cậu cầm cái bóp được người kia trả lại, đầu ngón tay thuận theo lớp da tinh xảo dưới đáy trượt lên trên, bên tai là tiếng nói chuyện phiếm câu được câu không của Tưởng Nghiêu, đại ý là ở một phương diện hắn có giao lưu với mấy vị bằng hữu, gần đây có động thái.

"Tôi nói Tạ Tuấn thực sự là càng ngày càng giống ma cô." Tưởng Nghiêu xem điện thoại, cảm khái nói: "Lão Phương đêm nay mang cái kia, tôi mấy ngày trước thấy nàng đi theo bên cạnh Tạ Tuấn."

"Vô sự lấy lòng." Thẩm Du Tu chống đỡ cánh tay, nhắm nửa con mắt đáp: "Tạ Tuấn tốt bụng như vậy?"

"Chỗ nào như vậy.

Còn không phải là bởi vì lão Phương có thể giúp đỡ mảnh đất khó khăn kia của hắn." Tưởng Nghiêu trêu chọc: "Chờ hắn ngày nào đó không tự đứng lên được thì tìm đến mấy anh em, không chắc còn có thể cho ngươi kéo hai cái."

Thẩm Du Tu làm cái biểu tính ác tâm cau mày.

Tưởng Nghiêu cười ha ha, mắng cậu mới tại quán bar câu người khác, hiện tại lại làm bộ dáng chính nhân quân tử.

Hắn vừa nói như thế, Thẩm Du Tu có chút buồn nhớ lại phút cuối cùng chính mình đứng tại cửa đợi người kia mấy phút, vốn đã lên kế hoạch hòa thuận bắt chuyện với cậu, không nghĩ tới cuối cùng lại là thằng ngốc bảo an kia chính mình đến đưa ví tiền.

Cảm giác có chút không ổn, cậu có chút không nhịn được mặt mũi: "Ngậm miệng."

Tưởng Nghiêu ngộp cười vài tiếng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe một chút, nhắc nhở: "Phía trước chính là nhà cậu."

Thẩm Du Tu nghe vậy ngồi thẳng lên, xa xa trông thấy cửa tòa biệt thự kia, suối phun quen thuộc.

Thời gian quá muộn, cậu cũng lười để ý, cùng Tưởng Nghiêu nói tạm biệt, liền xuống xe đứng trước cổng sắt, chậm rãi đi vào trong biệt thự.

Lúc đi ngang qua suối phun, cậu cảm giác có hơi nước chạm vào mặt, mùi rêu xanh dưới khe đáy ao, hỗn vị trong đó, lãnh mà ẩm ướt, làm người ta sinh ra cảm giác chán ghét.

Mấy người hầu trong nhà đã đi nghỉ ngơi, trong phòng không có đèn, Thẩm Du Tu bước lên thảm hoa trên nền nhà, trở về phòng, vẫn xoay cái ví trong tay.

Nếu như không phải chứng minh thư có ghi sinh nhật, nhất định phải cùng cha mẹ gặp mặt, cậu cũng không muốn phải xuất hiện bên trong tòa biệt thự này.

Quan hệ của Thẩm Du Tu với cha mẹ có thể so sánh với vòng bạn bè, cũng coi như trung du đãng đãng.

Xoàng, lễ nghi nên có đều rất chu toàn.

Đại khái hơi chút đặc thù chính là năm cấp ba cậu đã không ở cùng cha mẹ, vẫn luôn một mình sống trong cao tầng nhà trọ ở trung tâm thành phố.

Vài năm đầu còn bị một ít trưởng bối lên án là quá mức phản nghịch, bây giờ trái lại thành khích lệ hắn độc lập đã quen.

Gian phòng thu dọn đến chỉnh tề, Thẩm Du Tu đi vào nhà tắm, cầm lấy khăn tắm mới tùy tiện xoa xoa, theo thói quen muốn đi tìm cốc thủy tinh bên giường uống nước, nhưng cái gì cũng không mò ra.

Cậu ý thức đây là nhà của cha mẹ, liền trực tiếp nằm lên giường.

Giường nhung bông chất lượng tốt đã được đổi mới, sạch sẽ, không có khí vị, là bố trí của căn phòng tạm trú.

Màn hình điện thoại hiển thị cách hừng đông còn hai tiếng, Thẩm Du Tu nhớ tới thời gian rảnh rỗi ngày hôm nay, suy tư chốc lát, không nhịn được cảm giác muốn kéo lại mặt mũi.

Cậu tâm trạng không cam lòng, cau mày gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại báo có tin nhắn, hiện một dãy số của Bùi Tự.

Thẩm Du Tu huýt sáo, nhanh chóng lưu dãy số, đến ô nhập tin nhắn gõ vài chữ liền click gửi đi.

Cái số này còn chưa lưu vào điện thoại, Thẩm Du Tu nằm trên gối nhung thiên nga, đã gõ một chữ "Bùi", nhớ tới gương mặt lạnh nhạt kia, giật nhẹ khóe miệng, xóa bỏ, sau đó nhập vào "Tiểu bảo an".

Tin nhắn không được trả lời ngay, Thẩm Du Tu hứng thú không giảm, một mặt tùy tiện động viên tiểu tình nhân hai câu vì thất hẹn, một mặt liền phát ra một cái.

Bùi Tự lúc này vừa tan làm, đi qua lớp lớp đầu nam đầu nữ, tiến vào phòng chứa đồ âm u.

Hộp giấy và ghế sofa đã được đổi vị trí, xếp chồng lên nhau.

Ghế sô pha da đỏ chất lương kém đã bị rách vài nơi, lộ ra lớp bọt biển giá rẻ bên trong.

Hắn ngồi trên ghế sa lon, từ trong chiếc áo khoác đã không còn mặc được nữa lấy ra chiếc điện thoại, kiểm tra tin nhắn vừa nhận được.

Là số lạ.

Bùi Tự không có tâm tình phản ứng, nội dung cũng lười xem, dự định trực tiếp xóa đi.

Nhưng hành động vuốt phải của hắn bị đáng gãy, Bùi Tự mở khóa điện thoại, nhìn chằm chằm tấm ảnh bóp tiền được kèm theo trong tin nhắn, rốt cục đi tới phần nhập tin nhắn.

Tiểu bảo an: "Anh gửi nhầm người."

Thẩm Du Tu nhìn tin nhắn trả lời, thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Cậu không phải Bùi Tự?"

Tiểu bảo an: "Tôi không phải người trả lại ví tiền cho anh."

"Vậy sao? Trong ví tiền của tôi bị mất ít đồ, định gọi trách cứ."

Bùi Tự cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đánh một hàng chữ: "Mất cái gì?"

Thẩm Du Tu bịa chuyện, trên thực tế thì chưa nhìn qua ví tiền.

Trong ví tiền của cậu chỉ có vài tờ tiền cùng một số giấy tờ, mất cái nào cũng không coi là chuyện lớn.

"Sợ bị trách cứ?"

"Xin cứ tự nhiên."

Thái độ không được.

Thẩm Du Tu trong đầu xẹt qua gương mặt của Bùi Tự cùng vết thương của hắn, trong lòng có phần ngứa ngáy khó chịu không nói được, với thái độ này cậu cũng hiếm thấy mà chấp nhận.

Cậu liên tục nhập tin nhắn trả lời: "Không trách cứ cũng được, lúc nào rảnh rỗi uống một chén?"

Tiểu bảo an không trả lời.

Thiếu gia Thẩm Du Tu tính khí không lớn, nhưng cũng quen hưởng thụ người khác tâng bốc, đối với thái độ lạnh lùng thì lòng khoan dung chẳng hề cao.

Bất quá đêm nay Thẩm Du Tu rất cô quạnh, bởi vì cậu ở trong căn biệt thự này cảm giác không ít dày vò, bởi vậy nhất định muốn lôi kéo Bùi Tự xui xẻo vào nói chuyện.

Cậu xem cũng không xem tin nhắn ve vãn của tiểu tình nhân, liền gửi tới một tin nhắn tiếp tục quấy rầy.

Bùi Tự mặt không thay đổi đọc xong tin nhắn của Thẩm Du Tu cũng không trả lời, trực tiếp ném điện thoại qua một bên, không quan tâm tới.

-

"Ai nhắn tin cho cậu?" Hứa Miên Thu đến được một lúc, thấy Bùi Tự trước sau dằn vặt điện thoại, liền tức giận dùng tăm bông thoa nước muối ấn lên miệng vết thương.

"Tin nhắn lừa đảo." Bùi Tự nói, như không cảm giác được đau đớn, mặc không đôi sắc, tiếp nhận tăm bông dính thuốc.

Hứa Miên Thu lười truy cứu, thoa mu bàn tay cho hắn một lần, sau đó đốt thuốc hút: "Nghe nói cậu cùng người của Trương ca đánh nhau."

"Ừm." Bùi Tự từ trong tay nàng lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, nắm cổ tay của nàng, đánh lửa chiếc hộp quẹt chưa đóng lại, hít sâu một hơi, đạo: "Hôm nay hắn trói em gái tôi."

Hứa Miên Thu ngừng lại động tác, bản thân cô cũng có em gái, đối với loại uy hiếp này khó có thể đồng cảm: "Tại sao?"

"Bùi Man nợ tiền." Bùi Tự dựa vào dựa vào lưng ghết sô pha khô ráp, hô hấp rất nhẹ, cảm thụ khí nicotin dần chìm vào các dây thần kinh của cơ thể: "Bọn đòi nợ bắt em gái tôi đi bán trứng."

"Thật là ân cần, ngược lại đó không phải là chuyện tốt." Hứa Miên Thu lộ ra nụ cười thập phần giễu cợt, đá rơi giày cao gót, núp ở một bên ghế sô pha, đầu ngã vào lưng sô pha: "Nợ nhiều hay ít?"

Cô ôm đầu gối, tà váy dài che lại mu bàn chân, cả người nhuốm màu vàng của ánh đèn nhỏ phía sau đầu, lớp trang điểm đến nửa đêm đã có chút phai đi.

Bùi Tự chậm rãi phun ra vòng khói, giơ tay so số lượng chữ.

Trên tay hắn bôi quá nhiều thuốc, theo động tác hội tụ tại một chỗ, chảy trên mu bàn tay trơn bóng giống như nước bẩn.

Hứa Miên Thu giống hắn thở ra một làn khói, hất tóc nói: "Họ Trương nói thế nào?"

Từ góc độ của cô nhìn sang, Bùi Tự hơi nghiêng cằm, có những vết máu nhỏ bên khóe môi.

"Thiếu nợ thì trả tiền." Hắn nói.

"Nhiều như vậy cậu làm sao trả?" Hứa Miên Thu biết hắn ngoại trừ tiền chi tiêu hàng ngày, cũng không còn dư nhiều, hỏi tới.

"Mượn." Bùi Tự dường như rất bình tĩnh chấp nhận số phận là chính mình phải lắp vào cái động không đáy này của Bùi Man: "Tôi không có vấn đề, Lệ Lệ không thể có chuyện.".