Dư Ôn

Chương 30: Nhiệt 2

Editor: Russia

Beta: Sasaswa

Bùi Tự hướng dụi tắt điếu thuốc, nhận điện thoại của Thẩm Du Tu, trầm giọng, "Alo?"

"Đang ở đâu đấy?" Thẩm Du Tu hỏi hắn.

"Tôi về muộn một chút." Bùi Tự đáp đúng trọng tâm như những gì cậu muốn.

"Đừng chậm trễ nữa, lập tức đi ngay bây giờ đi." Thẩm Du Tu nói, "Đến bãi đậu xe."

Thẩm Du Tu vừa dứt lời đã tắt máy, Bùi Tự cau mày liếc nhìn điện thoại di động, cân nhắc câu nói kia vài lần, đi đến bãi đậu xe mới ý thức được Thẩm Du Tu cũng ở đây.

Trong bãi đỗ, Thẩm Du Tu dựa vào chiếc xe mình hay lái, ôm cánh tay, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Bùi Tự không ở bên cho nên đêm nay cậu nhận lời mời ra ngoài ăn cơm.

Vừa hay địa điểm gần đây, vốn dĩ cậu định cơm nước xong sẽ qua xem một chút rồi sẵn tiện đưa Bùi Tự về, nhưng không ngờ vừa đến đã bắt gặp cảnh Bùi Tự đang liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ.

Đốt một điếu thuốc, cũng không là chuyện lớn gì, mấy năm nay cứ gặp dịp thì vui chơi thôi, số tình nhân ở trước mặt cậu đi quyến rũ người khác cũng đếm không xuể.

Ấy vậy mà lần này Thẩm Du Tu hết lần này đến lần khác như bị đóng đinh tại chỗ, muốn động cũng không được, nhìn mãi cảnh tượng mình không muốn nhìn thầy, đến khi không chịu được mới cố tình gọi điện thoại cắt ngang.

Cậu tạm biệt bạn bè rồi dựa vào xe gọi điện, càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, ý trào phúng trong câu nói của Tưởng Nghiêu lúc chiều rất nặng "một bên nguyện ý một bên không" cứ quẩn quanh trong đầu Thẩm Du Tu, làm sao cũng không đá ra khỏi đầu được.

Mà Tưởng Nghiêu nói cũng không sai.

Từ đầu đến giờ, vẫn luôn chỉ có cậu đuổi bám Bùi Tự mãi không tha.

Ban đầu là vì gương mặt đẹp đẽ kia của hắn, sau đó làm tình cũng đã làm tình rồi, vui vẻ rồi cũng không biết dừng lại, cứ mơ mơ hồ hồ...!Thẩm Du Tu cũng không rõ nguyên nhân.

Gọi là nhất kiến chung tình hay bạn tình dần nảy sinh tình cảm cũng được, nói chung tâm ý của cậu đối với Bùi Tự đặc biệt hơn so với những người trước đây, giúp đỡ Bùi Tự một việc thôi cũng phải vòng vo hao tâm tổ trí ——

Thẩm Du Tu nghĩ, nói không chừng cậu thật sự thích Bùi Tự rồi.

Thang máy cách đấy không xa đinh một tiếng, cửa chậm rãi mở ra, Bùi Tự bước ra.

Ánh mắt Bùi Tự nhìn một vòng, nhìn thấy Thẩm Du Tu đang mất hồn đứng cạnh xe, Bùi Tự nhấc chân đi tới, dừng lại cách đầu xe nửa mét, co ngón trỏ gõ gõ vào đầu xe, gọi, "Thẩm Du Tu."

Thẩm Du Tu nghiêng người, không nhìn thẳng mặt hắn, chỉ hỏi: "Thuốc lá đâu rồi?"

Bùi Tự cau mày, "Thuốc lá gì chứ?"

"Điếu thuốc cậu vừa đốt ở quán bar." Thẩm Du Tu dương dương cằm.

Bùi Tự phản ứng rất nhanh, "Vừa nãy anh cũng ở đấy à?"

Thẩm Du Tu không đáp "Phải", cũng chẳng đáp "Không phải" mà đưa điện thoại đến trước mặt cậu, ngả ngớn nói một câu, "Người đốt thuốc cho cậu hẳn là vợ của cậu nhỉ?"

Trên màn hình di động rõ ràng là những đoạn tin nhắn ngắn của hai người, Bùi Tự hơi khép mắt lại, nhớ lại câu nói của Thẩm Du Tu lại nghĩ đến nghĩa "Vợ cậu đang đợi cậu về ăn cơm đấy”, bên khóe môi nở một nụ cười nhẹ hiếm thấy.

Thẩm Du Tu lấy lại điện thoại, xem ra là đang theo dõi người ta.

Bùi Tự bước gần lại, ung dung rút ngắn khoảng cách chỉ còn khoảng mười mấy centimet với Thẩm Du Tu.

Hắn không am hiểu việc giải thích lấy lòng các loại, bởi vậy chỉ đơn giản là lời ít ý nhiều, thực sự đáp đúng trọng điểm, "Cũng không tính.

Chỉ là bạn thôi."

Thẩm Du Tu nhìn kỹ hắn một lúc, nhìn ra trên mặt hắn đang cố giấu vài ý cười, không để bản thân rơi xuống thế hạ phong, nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn, cười như không cười mà nhón người hôn một cái.

Thẩm Du Tu cảm thấy bản thân đang tự khuyên mình đối mặt, chấp nhận hiện thực, vì vậy nụ hôn này cậu chỉ cắn chặt môi dưới Bùi Tự, có chút nhẫn tâm lại triền miên hàm hồ nói, "Cũng thế thôi, mỗi ngày chờ cậu trở về ăn cơm —— tính thế nào cũng không đến lượt phụ nữ chứ."

Cậu nói rồi buông tay ra, liếm liếm nước bọt bên môi, nói bằng khẩu hình miệng.

Trong lúc hôn Bùi Tự khẽ cúi đầu xuống, cánh mi chớp nhanh theo khẩu hình miệng của Thẩm Du Tu.

Bùi Tự không nói tiếng nào mà đưa tay xoa nhẹ cằm Thẩm Du Tu, tay còn lại âm thầm đút vào túi quần lấy chìa khóa xe.

Mở khóa cửa sau đẩy người vào trong, bản thân thì ngồi vào ghế lái, nói, "Giữ lời lại mà gọi ở trên giường ấy."

-

Cùng Bùi Tự lêu lổng ở nhà hai ngày, cánh tay bị thương của Thẩm Du Tu được dưỡng cũng sắp khỏi luôn rồi.

Cậu chỉnh đốn lại mọi thứ một lần, định ngày hôm sau sẽ đến công ty làm việc.

Tuy rằng chút vết thương nhỏ thế này Thẩm Du Tu không cần phải báo cáo về nhà, thế nhưng Thẩm Diệu Huy vẫn biết cậu đang nghỉ phép ở nhà.

Trưa hôm ấy ông gọi cho Thẩm Du Tu, bảo cậu chiều nay đưa Bàng Quân đến thăm Tô Du vừa làm phẫu thuật xong.

Lần phẫu thuật này là di chứng từ cuộc phẫu thuật loại bỏ tử cung đợt trước, vốn dĩ thể chất của Tô Du luôn không tốt, bác sĩ mổ chính trước đấy đã từng nhắc đến khả năng này nhưng Thẩm Diệu Huy cũng không để ở trong lòng, không hề báo cho Thẩm Du Tu.

Cho nên khi nghe tin này, Thẩm Du Tu cực kỳ bất ngờ, nhanh chóng gọi điện cho người giúp việc phụ trách chăm sóc cho Tô Du ở bệnh viện mới biết đã phẫu thuật xong rồi, tình hình khá tốt.

"Du Tu, đưa Bàng Quân đến đây." Giọng nói của Tô Du còn khá yếu, phảng phất như sắp kiệt sức, không thể không dựa vào máy móc.

Thẩm Du Tu biết rõ bà cũng chỉ làm theo ý của cha Thẩm,vì vậy đành đáp ứng bà, quay đầu đi mời Bàng Quân đến.

Sau buổi trà chiều ngày đó, Bàng Quân đổi thái độ đối với Thẩm Du Tu, chỉ còn như người bạn bình thường không thân, khách khí xa lạ, gần như chỉ khi ở trước mặt cha mẹ mới diễn như rất thân rất tình nghĩa thôi, "Thăm dì Tô sao? Được thôi."

"Nhưng hôm nay tôi đi với bạn rồi." Bàng Quân thoải mái nói, "Có thể hẹn sau không, tôi sẽ đặt vé máy bay về thành phố A trong đêm mai."

"Được."

"À đúng rồi, Thẩm tiên sinh." Tiếng cười lanh lảnh của cô gái từ đầu bên kia điện thoại truyền tới,"Anh ngàn vạn lần đừng lỡ miệng trước mặt chú Thẩm, cứ nói tôi không thoải mái là được rồi."

"Có thể." Thẩm Du Tu ngầm hiểu cười cười, "Nhưng tôi không chắc cha tôi có quan tâm đi hỏi thăm chú Bàng hay không đâu."

"Ông ấy hỏi đến cha tôi." Bàng Quân buông lỏng nói, "Yên tâm, tôi không thoải mái thì cha tôi sẽ không đến hỏi đâu, với lại họ cũng không biết chuyện hai ngày nay tôi không ở nhà."

Thẩm Du Tu nghe cô nói đến sững sờ, nhẹ nhàng hạ khóe môi, trong lời nói khó giải thích được mà mang theo sự đồng cảm "Ừm."

Bàng Quân nói tiếng cảm ơn rồi lễ phép cúp máy.

Bàng Quân không ở đây, Thẩm Du Tu vẫn có ý đến bệnh viện thăm hỏi.

Cậu kêu trợ lý mua giúp mình chút đồ bổ, mang để lên xe, buổi chiều đến bệnh viện rất sớm.

Người trong phòng bệnh VIP ở tầng trệt không nhiều, rất yên tĩnh, Thẩm Du Tu dặn dò trợ lý đem đồ bổ đưa cho bảo mẫu rồi lên xe chờ cậu, một mình Thẩm Du Tu đi tìm phòng bệnh của Tô Du.

Phòng bệnh của Tô Du nằm ở khúc quanh thứ hai, đối diện là cửa sổ thủy tinh sạch sẽ trong suốt.

Ánh sáng ôn hòa buổi xế chiều xuyên qua không khí bên khung cửa sổ, những hạt bụi nhỏ trôi nổi như tỏa ra những ánh sáng nhạt ấm áp.

Thẩm Du Tu thả nhẹ bước chân, đang định gõ cửa thì nghe thấy âm thanh của cha Thẩm từ bên trong truyền ra.

"Bà nháo cái gì?" Cách một cánh cửa, thanh âm lạnh nhạt của Thẩm Diêu Huy không vơi đi chút nào, gần như quát lên, "Những năm này bà chịu ủy khuất gì chứ? Là bà nuôi Du Tu lớn à? Tôi cho bà nói đấy."

"Dựa vào cái gì tôi phải nuôi nó lớn!" Tô Du thuận khí lại gào to lên còn kèm theo âm thanh đập phá đồ vật, "Đúng vậy, nó với ông hoàn toàn...!có liên quan gì đến tôi?"

"Được." Thẩm Diệu Huy thái độ càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, "Cuối cùng cũng là câu nói này thôi.

Trách ai đây? Còn không phải trách bà không có chí tiến thủ à!"

"Tôi? Tôi không có chí cầu tiến..." Tô Du tựa như khóc nấc lên, "Ông trách tôi? Ông cũng chỉ biết lấy chuyện ngày đó ra trách tôi.

Thẩm Diệu Huy, năm đó bác sĩ đều nói, tôi rất khó mang thai rõ ràng là bởi vì..."

"Đủ rồi!" Thẩm Diệu Huy quát, "Bà không nên cứ mê sảng nói bậy bạ nữa!"

"Mê sảng? Trong lòng ông tự hiểu rõ tôi có đang mê sảng hay không!" Bên trong phòng bệnh truyền ra hai tiếng vỡ, đại khái chắc là Tô Du lật đổ mấy cái ấm nước.

"Tô Du, tôi từ hai bàn tay trắng dựng nên sự nghiệp và địa vị như bây giờ, hẳn là chưa từng bạc đãi bà đúng không? Tôi để bà sống cuộc sống quá thoải mái còn chưa đủ hay sao? Đừng không thức thời như vậy!"

"Đúng vậy, tôi không vừa lòng, tôi khóc là khóc cho đứa con chưa được một tuổi của tôi không được sao..." Bên trong phòng bệnh, tiếng người phụ nữ bi thương khóc nấc, "Rốt cuộc là chúng tôi mắc cái mệnh gì chứ."

Bên trong phòng bệnh an tĩnh.

Một hồi lâu, Thẩm Du Tu mới nghe thấy giọng nói già nua bất đắc dĩ của Thẩm Diệu Huy, "Bà cho rằng tôi không muốn có nó sao? Chỉ là đứa nhỏ không có duyên với chúng ta, tôi cũng không có cách nào khác."

Ở khúc ngoặc mơ hồ vang lên tiếng bước chân của y tá, Thẩm Du Tu giật mình động đậy, nhanh chóng lui lại, giả vờ mới vừa lên lầu, đi theo gõ cửa đưa y tá phía sau vào phòng bệnh.

Thẩm Diệu Huy thấy cậu đến một mình, có một chút bất mãn, "Chỉ một mình con thôi sao? Bàng Quân đâu?"

"Cô ấy muốn tới nhưng có vẻ đang mắc chút cảm mạo nên con bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi rồi." Ánh mắt Thẩm Du Tu chuyển một vòng nhìn nước đọng với những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt sàn, nói, "Con đã hẹn với cô ấy rồi, hai ngày nữa sẽ cùng đến thăm mẹ."

"À, vậy thì được." Thẩm Diệu Huy gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tô Du vẫn luôn nghiêm mặt, tựa như vừa lau đi nước mắt, trở về trạng thái bình thường mới quay mặt sang hướng Thẩm Du Tu nói, "Ừ, lần sau hai con cùng đến đi."

Thẩm Du Tu nhìn bà khóc đến sưng mắt, drap trải giường bị vò đến nhăn nhúm, lặng lẽ thở dài trong lòng, "Con cho người đem chút đồ bổ đến, mẹ nhớ ăn đấy."

Tô Du gật gật đầu, "Vẫn là con có lòng."

Thẩm Du Tu nặn ra một nụ cười, chưa đến hai phút đã rời đi.

Cậu ra đến cửa bệnh viện, thấy trợ lý đứng đợi bên xe, giật mình, bỗng nhiên không nghĩ đến lại muốn về nhà, vẫy tay nói, "Cậu đi trước đi, để xe lại là được rồi."

"Ngài muốn đi đâu? Tôi đưa ngài đi." Trợ lý thấy sắc mặt cậu không tốt cho lắm, kiên trì nói.

"Không cần đâu." Thẩm Du Tu nói xong, ngửa đầu nhìn trời một chút.

Bầu trời cuối mùa hạ xanh thẳm trong trẻo, mềm mại, nhu hòa, mọi phiền não cũng biến thành tro bụi, tình cảm vụn vặt cũng tan biến giữa hoàng hôn sừng sững chạng vạng nơi lầu cao.

Cậu lên xe gọi điện thoại đi, đợi một lúc lâu lại nghe thấy tiếng báo bận ở đầu dây bên kia, vội vã lái xe về phía thành phố bên kia..