Dư Ôn

Chương 32: Không Thiếu

Editor: Russia

Beta: Sasaswa

Sau một nụ hôn, Bùi Tự cầm balo trên ghế salon lên, bỏ vài món trang sức và một xấp tiền thả vào, nói: "Đi thôi."

Thẩm Du Tu thấy những thứ đó đều là đồ con gái hay dùng, đoán là hắn muốn mang đưa cho Bùi Lệ, "Cậu muốn đến trường học à?"

Bùi Tự lắc đầu một cái, "Ngày mai." Hắn hơi khom lưng khóa cửa xuống lầu, nói tiếp, "Anh không phải muốn ăn cơm à."

Vẫn luôn biết chăm sóc người ta mà.

Thẩm Du Tu nở nụ cười, đi theo phía sau hắn, trong tay kéo hai bên đai an toàn của balo xuống, "Cũng không đói đến thế, con bé có thể sẽ sốt ruột đó, cậu cứ đi đưa đồ trước đi."

Bùi Tự chờ cậu mở cửa xe, đem ba lô bỏ xuống chỗ ngồi phía sau, "Xe của anh quá bắt mắt."

Chiếc xe này đắc thì đắc thật, nhưng cũng không phải siêu xe bản limited hay gì cả.

Thẩm Du Tu nghe hắn vừa nói như thế thì hoàn toàn ngơ ngác, cảm thấy Bùi Tự có chút phản ứng thái quá, lại như vô tình hay cố ý nhắc nhở cậu là giữa bọn họ cách một bức tường, một cánh cửa.

Bùi Tự chỉ là kẻ không thể xâm nhập vào, đi qua một vòng, cuối cùng cũng phải lui ra ngoài, không cần phát sinh bất kỳ quan hệ đặc biệt gì với người ở bên trong.

"Vậy ngày mai cậu lái chiếc xe kia đi." Thẩm Du Tu càng muốn miễn cưỡng, bệ vệ ngồi trên ghế phụ, người đàn ông cầm chìa khóa xe ở sau cửa lười biếng nói, "Xe bắt mắt, lái nhiều thêm hai lần sẽ thành quen thôi."

Bùi Tự dừng một chút, chỉ xem Thẩm Du Tu như là tâm huyết dâng trào, không dây dưa thêm về đề tài này nửa, kéo cửa xe, lái xe đi ra ngoài.

Thời gian dùng bữa tối, con đường trong nội thành có thể có những phút giây thanh tịnh ngắn ngủi, không quá kẹt xe, cho đến khi lái lên một cái cầu cao ở trung tâm thành phố, xe cộ tăng nhanh, tốc độ xe mới từ từ chậm lại.

Ven đường đúng thật phồn hoa thương quyển, màn hình quảng cáo chiếu những ánh sáng xanh trắng, một tầng mồ hôi nhẹ trên gương mặt đang mê man của Thẩm Du Tu, cậu nhắm nửa con mắt, dựa vào đầu gối, cả khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, môi nhỏ bỗng nhiên hơi động, khẽ nói một câu, "Gần đây không còn ai tìm mẹ cậu đòi nợ nữa chứ?"

Bùi Tự dời tầm mắt lên không ít, nhìn nhãn mác trên kính chắn gió, trả lời không có.

Hắn phát hiện lời này của Thẩm Du Tu hỏi không đầu không đuôi, hỏi ngược lại, "Làm sao anh biết?"

"Tùy tiện hỏi một chút." Đôi mắt Thẩm Du Tu không mở ra, chỉ là khóe môi hơi dương một chút, "Lần trước thấy em gái cậu bị doạ thành như vậy còn khóc lóc gọi điện thoại cho cậu, quá đáng thương...!Đúng rồi, ba cậu đâu?"

Tay phải cậu chống đầu nói: "Đã nháo thành như vậy, cũng nên quản mẹ cậu đi chứ."

Thẩm Du Tu vừa dứt lời, không khí hơi ngưng lại, tiếng kèn trong xe vang vọng chốc lát.

Bùi Tự thả tay xuống, vừa nhấn chân ga vừa nói, "Mất rồi.*"

* "不在.": Hán việt: Bất tại.

Thuần việt: vắng mặt, không có ở nhà, đã mất, không còn nữa, không có ở đây (nhiều nghĩa)

Giọng điệu của hắn rất bình thản, dùng từ mơ hồ, khiến người nghe không được hàm ý.

Thẩm Du Tu mở mắt ra nhìn hắn, tự giác không tiếp truy hỏi cái "Mất rồi" này là chỉ đã qua đời hay là có ý gì khác, nhất thời không tiếp lời.

Cũng may Bùi Tự cũng không phải hoàn toàn không hiểu được sự thông cảm của người khác, chính hắn ngầm đồng ý tâm sự trong một mức độ cho phép, bổ sung: "Chưa từng gặp, có hay không có cũng giống nhau thôi."

Xe cũng không di chuyển nữa, hắn nói xong nhấc tay lên.

Thẩm Du Tu trầm mặc trong bầu không khí này một lúc, thật nhanh đụng tay hắn, tựa như nắm tựa như không, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn cuộn tròn bên trong, cả hai người đều cảm nhận được sự mềm mại và nhiệt độ xúc cảm ẩm ướt.

Bị Thẩm Du Tu đắp tay lên, Bùi Tự nhíu mày một cái, có lẽ do rất ít khi làm những hành động như vậy cho nên hoàn toàn đơn giản là bị bất ngờ.

Vội vã vài giây, Bùi Tự liếc mắt nhìn, một chút buông lỏng hiếm thấy, không đan mười ngón tay với Thẩm Du Tu mà chỉ nặn nặn bóp bóp đầu ngón tay một chút, lại như một con thú cưng đang thỏa mãn mà xòe tay.

"Thật ra..." Thẩm Du Tu đặt tay mình trong lòng bàn tay của Bùi tự, vùng vẫy hai lần, vừa định nói chuyện lại bị tiếng còi bên ngoài cách một lớp thủy tinh thúc giục phá nát bầu không khí ám muội này.

Người lái xe không thể không chạy về phía trước, vội vàng di chuyển xe.

Thẩm Du Tu giận đỗi thu tay về, rất nhạy bén mà ngửi được mùi kéo dán nhựa cây ở đầu ngón tay, là món đồ Bùi Tự vừa bỏ vào balo.

Cậu thoáng nhìn về phía sau một chút, bên má hỏi; "Bùi Lệ hàng ngày bán những vật nhỏ này ở đâu thế?"

"Trường học bọn họ có chợ bán đồ cũ." Bùi Tự nói, "Anh hỏi cái này làm gì?"

"Hôm nào đến thăm một chút, giúp đỡ sinh viên tự lực cánh sinh."

Thẩm Du Tu ngâm nga bài hát, lấy điện thoại di động gửi mấy tin, chợt nhớ tới cái gì đó, cười cười, "Có thể yêu cầu đặt làm không?" Cậu nhìn Bùi Tự, chớp chớp đôi mắt, bộ dáng thành khẩn cực kì, "Giá cả dễ thương lượng."

Bùi Tự thoáng nghiêng đầu, bên môi chợt lóe lên một nụ cười như có như không, không lên tiếng.

"Đặt làm cái gì?" Di động của Thẩm Du Tu đinh đang vang vọng, phá đi bầu không khí yên tĩnh.

Lúc này xe đã lái xuống cái cầu cao, tiến vào tiểu khu không đến hai cây số, dòng xe cộ không quá đông đúc.

Cậu nghiêng người sáp lại gần đến tai Bùi Tự, nửa thật nửa giả thương lượng, nói: "Làm cái nhẫn đi."

Thân xe chấn động mạnh một cái, dường như là do Bùi Tự phanh xe quá gấp.

Quán tính vọt một cái, Thẩm Du Tu ngồi vững vàng lại, nhíu nhíu mày nói, "Aiz, có làm hay không đây?"

Bùi Tự rốt cục quay đầu nhìn Thẩm Du Tu, chờ đến lúc xe dừng hẳn mới chậm rãi nói: "Chỗ nào cũng có cửa hàng cao cấp, thiếu chỗ cho anh mua cái nhẫn à?"

Xung quanh trạm dừng xe không có ai, nghe hắn nói như vậy, Thẩm Du Tu lộc cộc mở dây an toàn ra, không e dè ôm lấy cổ hắn hôn vài giây.

Lùi người lại, trong bóng tối có đôi mắt nhìn hắn chăm chú, bên môi nhếch lên xuống, lại thêm đôi môi môi trơn bóng tựa ngọc trai mở ra, trong giọng điệu mang ý nhắc nhở, vặn hỏi lại câu hỏi Bùi Tự đã hỏi buổi chiều: "Tôi thiếu cơm để ăn sao?"

Bùi Tự tuỳ ý để người kia khoác vai, độ cong của khoé môi lại nhếch lên, nghe Thẩm Du Tu cười kín đáo tự hỏi tự trả lời: "Chỉ thiếu cậu làm cho mà."

-

Đêm nay Bùi Tự ngủ lại ở chung cư của Thẩm Du Tu, nhưng ngủ không yên bởi vì Bùi Man cứ phá thiên hoang địa, gọi cho hắn mấy cuộc điện thoại.

Bùi Tự đoán bà không có chuyện gì quan trọng, chỉ đơn giản là gọi điện thoại đến đòi tiền đánh bài, cho nên mãi không nhận.

Thường ngày Bùi Man quấy đến bao nhiêu, kiên trì gọi mấy cú điện thoại xong cũng thôi.

Mà đêm nay, gọi liên tiếp mười mấy cuộc điện thoại vậy mà hắn thực sự không tiếp máy, gửi tin nhắn nói hắn ngày mai nhất định phải về nhà một chuyến.

Ngày hôm sau sau khi rời giường, Bùi Tự mở tin nhắn của Bùi Man đọc, gọi ngược lại nhưng không có ai nghe máy.

Lần trước bị quản lý Trương chặt một ngón út để dằn trước, hắn không quán an tâm, lập tức thay quần áo rồi chạy về nhà.

Buổi sáng khu nhà đã rất náo nhiệt, mấy công nhân làm ca tối vừa xong việc, trong ngoài đều là bùn đất dơ bẩn, những dấu chân hỗn loạn đi qua đi lại, ăn sáng thì có vẻ khá muộn mà ăn trưa thì lại quá sớm.

Bùi Tự mở khóa, phát hiện thái độ khác thường của Bùi Man, không phải đang co quắp người ngủ say trên giường mà là đang rửa một đống nguyên liệu nấu ăn vừa mua về, Bùi Tự đứng bên cạnh tủ giày, nhíu mày hỏi: "Gọi tôi về làm gì?"

"Gọi mày về đương nhiên là có chuyện tốt rồi." Bùi Man hừ một tiếng, lột bỏ phần bùn dơ trên vỏ tỏi, "Chờ một lát nữa có khách đến."

"Ai đấy?"

"Anh họ của tao, mày gọi là chú Ngụy."

Tựa hồ trong nháy mắt Bùi Tự nhớ đến người đàn ông trung niên kỳ quái đã gặp lúc trước, nhưng đối với lời giải thích từ miệng Bùi Man cũng không tin, "Trước đây chưa từng nghe bà nhắc tới người thân này."

"Hừ hừ, trước đây ổng giàu nứt vách đổ tường, nếu không phải ngã ngựa ngồi tù, bây giờ ra tù rồi cũng phải đến tìm tao nhờ vả đây." Bùi Man lau tay, cầm lấy một cái kẹp tóc màu nâu quấn lấy lọn tóc sau đầu, trong miệng không nhịn được nhắc tới, "Lần này hắn cũng đừng tưởng có thể la mắng tao như ngày trước, lão nương nhất định phải đòi được một khoản..."

Bùi Tự không có chút hứng thú nào với suy nghĩ lung ta lung tung của Bùi Man, nhìn bà ta không có việc gì, tâm lý lo lắng cũng tan đi mất, không phản ứng gì với bà ta thêm nữa, quay đầu kéo cửa rời đi.

Nhưng khi vừa mới bước ra khỏi cửa, người đàn ông họ Ngụy kia liền xuất hiện ở đoạn rẽ nơi cầu thang.

Hai người vừa đối mắt, gã liền từ mi thiện mục nhìn Bùi Tự cười cười, chủ động nói, "Lần này Bùi Man có ở nhà không?"

Bùi Tự đôi mắt híp lại, chỉ tay vào bên trong, "Tự vào đi"

"Tôi phải vào cùng với cậu." Đối phương cười ha hả đi lên lầu, giả tạo đẩy hắn một cái, nói: "Tôi và Bùi Man muốn nói chuyện làm ăn, không có cậu không được.".