Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 143

Gần đến thi cuối kỳ, Lâm Tiễn, Thời Mãn, Trần Chỉ và Đường Mạt thành lập một nhóm ôn tập, sau giờ học đến thư viện để ôn lại. Hạ Chi Cẩn đã tiến vào đoàn quay phim sẽ không trở về cho đến khi thi, Thời Mãn không có Hạ Chi Cẩn đồng hành, giữa trưa liền đi theo đại bộ phận đến nhà ăn ăn cơm.

  Khi đang ăn vào một ngày Tết đang đến gần, Thời Mãn đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Đêm giao thừa các cậu có hoạt động nào không? Đêm giao thừa năm nay của Truyền hình Tụ Tinh sẽ được tổ chức tại Trung tâm Thể thao Olympic Quốc tế. Thời Tinh là quan hệ đối tác. Có vé miễn phí nội bộ, các cậu có muốn đi cùng không? "

  Trần Chỉ đột nhiên trở nên phấn khích, mắt sáng lên hỏi: "Có phải buổi biểu diễn đêm giao thừa có Phó Chỉ Quỳnh cùng Lương Hãn không? Không có không có, mình cẩu độc thân không có hoạt động gì, còn đang nghĩ ngợi trải qua đêm giao thừa như thế nào đây a."

  Đường Mạt hiếm thấy từ chối mà nói: “Mình sẽ không đi, mình đã đáp ứng ngày đầu năm mới sẽ cùng hắn đi sum vầy.” Hắn là ai không cần nói cũng biết.

  Cả Trần Chỉ cùng Đường Mạt đều ái muội mà "yoyoyo" một tiếng.

  Lâm Tiễn nhận thấy khi Thời Mãn nghe thấy ba từ "Phó Chỉ Quỳnh", nàng rõ ràng là thu liễn ý cười, liền cau mày. Cô đặt chiếc thìa xuống, quan tâm nói: "Chị Chi Cẩn có về với cậu đón giao thừa không?"

  “Mình không biết.” ngữ khí Thời Mãn nhàn nhạt trả lời. Nàng cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt hoa đào luôn linh động, Lâm Tiễn nhìn không rõ nàng.

  “Làm sao vậy, cậu không quan tâm chị Chi Cẩn sao, nghĩ đến việc chị ấy làm việc vất vả ở bên ngoài đi, Aizz, không chừng đêm khuya cô đơn mất ngủ, nghĩ đến cậu liền khóc a.” Lâm Tiễn thấy cảm xúc của nàng không đúng. Cố tình nói đùa.

  Thời Mãn bị cô chọc cười, bất lực vỗ vai cô, chán ghét nói: “Cậu nói nghe gớm quá, mình nổi da gà lên rồi này.” Nàng dừng lại, nhìn mấy bằng hữu rồi tránh đề tài nói: "Mình sẽ hỏi lại nàng, nếu trở về có thể cùng nhau đi xem, không có phát sinh mâu thuẫn."

  “Tiễn Tiễn, cậu còn chưa nói cậu có đi hay không a?” Thời Mãn hỏi.

  "Mình sẽ trở về hỏi Phán Phán. Nếu nàng đi, chúng ta liền sẽ cùng đi. Mình không biết nàng có cảm thấy quá ồn ào không a." Lâm Tiễn nói về Tiêu Uyển Thanh, thần sắc lập tức nhu hòa.

  "Mình sẽ trở về hỏi Phán Phán ... Ai nha, khi nào người ta đề cập đến một người sẽ thay đổi giọng điệu như vậy a." Trần Chỉ làm bộ dạng cánh tay nổi da gà, trêu chọc học từ Lâm Tiễn giọng điệu ngọt ngào.

  Mọi người tức khắc đều bật cười.

  Lâm Tiễn đã quen với việc trêu chọc, phớt lờ bọn họ, phát cho mỗi người ánh mắt hình viên đạn, sau đó nở nụ cười ngọt ngào. Thời Mãn nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, cười cười, đột nhiên thở dài.

  Trêи đường đến lớp học, Trần Chỉ và Đường Mạt tay trong tay đi phía trước, Lâm Tiễn và Thời Mãn đi song song, dừng phía sau vài bước.

  Lâm Tiễn thấy Thời Mãn sau khi nhắc đến Hạ Chi Cẩn, biểu hiện là không cao hứng, có chút lo lắng mà gọi nàng: "Mãn Mãn ..." Cô muốn nói lại thôi.

      Thời Mãn nhìn dáng vẻ quan tâm của bạn mình, thở dài một hơi, thổ lộ tâm tình vẫn luôn buồn bã: "Tiễn Tiễn, mình dạo này thật phiền a."

  "Làm sao vậy?"

  “Cậu có biết tại sao Phó Chỉ Quỳnh lại ký hợp đồng với Chi Cẩn không?” Thời Mãn sắc mặt trầm trọng hỏi Lâm Tiễn.

  Lâm Tiễn tự nhiên là không biết.

  "Cậu biết công ty giải trí Tinh Quang là thuộc sở hữu của Thời Tinh phải không? Khoảng thời gian trước mình cùng mẹ mình đã đến bữa tiệc kỷ niệm của công ty. Mình đã gặp một số người, nghe được một vài tin tức không vui."

  Nàng hít một hơi, tiếp tục: "Truyền thông đưa tin Phó Chỉ Quỳnh là trẻ mồ côi. Trước khi ra mắt, cô ta có một người bạn gái đã ở cùng cô ta nhiều năm trong trại trẻ mồ côi. Tin đồn này là thật. Bạn gái cô ta luôn đứng sau lưng cô ta. Bao gồm cả phí đào tạo của trường nghệ thuật cùng chi phí tham gia các cuộc thi tuyển khác nhau. Chỉ sau khi giành chiến thắng trong cuộc thi năm đó, Phó Chỉ Quỳnh đã trở nên nổi tiếng, vì không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ta, cô ta liền nghe theo quản lý của công ty chia tay người bạn gái đó. Nhiều năm sau, người bạn gái bị bệnh hiểm nghèo không có khả năng chi trả mà từ bỏ việc điều trị, liền đã qua đời. Một năm sau khi nàng qua đời, Phó Chỉ Quỳnh mới biết chuyện, bị kϊƈɦ thích tránh bóng hai năm, về sau đã lấy lại được sức lực trở lại làng giải trí."

“Chi Cẩn, rất giống bạn gái của cô ta.” Thời Mãn cắn môi nặng nề nói.

  Lâm Tiễn ban đầu vốn đang vì bạn gái của Phó Chỉ Quỳnh mà đau lòng, nhưng khi nghe những lời cuối cùng của Thời Mãn, ngạc nhiên mà đôi mắt mở to, khó tin nhìn Thời Mãn.

  Thời Mãn cười khổ nói: "Sau đó mình kêu người điều tra lại. Kỳ thật, nàng cùng Chi Cẩn một chút đều không giống. Nhưng khí chất trêи người Chi Cẩn giống nàng. Mình đã hỏi Chi Cẩn, Chi Cẩn cũng thừa nhận. Sau đó, Phó Chi Cẩn nói với chị ấy là chị ấy rất giống bạn gái cũ của cô ta".

  Lâm Tiễn đại khái hiểu được Thời Mãn rầu rĩ không vui là vì cái gì. Cô chớp mắt, gian nan mà an ủi nàng: "Mặc dù chị Chi Cẩn đã đăng ký vào studio của cô ta, nhưng Phó Chi Cẩn thường có lịch trình dày đặc như vậy. Mình đoán hai người họ không thể nhìn thấy nhau thường xuyên đi. Hơn nữa đầu năm nay, Phó Chỉ Quỳnh không phải vừa công bố quan hệ sao. Mãn Mãn, đừng suy nghĩ nhiều mà tự chuốc lấy phiền não a."

  Thực tế, lời này cô nói chính cô còn không tin. Suy bụng ta ra bụng người, cô nghĩ, đại khái ai cũng sẽ để ý.

  Thời Mãn nhìn Lâm Tiễn, lắc đầu: "Phó Chỉ Quỳnh cùng người được gọi là bạn trai là mối quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi, không phải quan hệ kia."

  "..." Lâm Tiễn nhất thời không nói nên lời. "Vậy thì ... Chị Chi Cẩn biết không?"

  “Mình không biết nàng có biết hay không, nhưng nếu biết, nàng sẽ không vì thế mà thay đổi cái gì.” Giống như, cô sẽ không ngừng bước vào làng giải trí vì Thời Mãn không thích, cô sẽ không thay đổi việc ký kết với Tinh Quang. Hạ Chi Cẩn đã hạ quyết tâm, liền sẽ không bao giờ vì bất cứ cái gì mà thay đổi.

  Thời Mãn nói hết xong liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều, hất cánh tay Lâm Tiễn rồi nở một nụ cười như thường lệ, đổi chủ đề nói: “Quên đi, mọi chuyện trong thời gian ngắn cũng sẽ không giải quyết được. Mặc kệ nàng, chúng ta nói chuyện sau kỳ thi đi. Kỳ nghỉ đông này cậu có muốn đi chơi với Tiêu a di không? "

  Lâm Tiễn nhìn bạn mình giả vờ cười, còn muốn nói gì đó để an ủi nàng, nhưng không phải người liên quan, bất cứ lời nào cũng vô lực. Cuối cùng chỉ có thể thuyết phục nàng: “Mãn Mãn, ít nhiều cũng nói chuyện với chị Chi Cẩn đi. Nếu có vấn đề gì, nói ra sẽ tốt hơn.” Đây là trong thời gian yêu nhau với Tiêu Uyển Thanh cô đã dần hiểu ra.

    Thời Mãn cười gật đầu, không tỏ ý kiến.

  Buổi tối, thời điểm Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh cùng nhau đi tắm, Lâm Tiễn nhớ tới việc nàng có muốn đi dự tiệc đêm giao thừa cùng nhau không. Ngoài dự đoán của cô, Tiêu Uyển Thanh lau bong bóng cho cô, cười nói với cô: "Dì cũng muốn hỏi con chuyện này, Đồng Đồng cũng đưa cho dì hai vé, có thời gian có thể cùng đi với con."

  Lâm Tiễn tựa vào vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, nghe vậy câu lên khóe môi, nói: "Vậy thì con sẽ không dùng danh của Mãn Mãn. Phán Phán nhà con cũng là người có sức mạnh siêu nhiên a. Chúng ta đi chứ?"

  Tiêu Uyển Thanh săn sóc nói: "Nếu muốn, chúng ta cùng nhau đi."

  "Dì có cảm thấy quá ồn ào không?"

  "Sẽ không."

  “Vậy thì đi thôi.” Lâm Tiễn quay đầu lại hôn lên má Tiêu Uyển Thanh, vui vẻ đáp.

  “Được.” Tiêu Uyển Thanh yêu thương mà xoa tóc Lâm Tiễn.

  Chủ nhật ngày 31 tháng 12. Buổi chiều Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đến rạp chiếu phim gần Trung tâm thể thao Olympic quốc tế để xem phim. Sau khi ăn tối sớm, đã gần đến giờ vào địa điểm kiểm vé.

  Xung quanh có rất nhiều người, cặp đôi đi phía trước đang bàn tán sôi nổi, xôn xao một lúc để xem một chút nữa sẽ thấy ai. Lâm Tiễn mới lạ liếc mắt nhìn họ một cái, đánh giá bốn phía, đi bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, không ngờ lại có chút phấn khích cùng lo lắng.

  Tiêu Uyển Thanh nắm tay Lâm Tiễn, đi về phía khu vực VIP, đồng thời đến gần cô, cười hỏi, "Tiễn Tiễn, có phải đây lần đầu tiên con tới buổi biểu diễn không?"

  Lâm Tiễn gật đầu giải thích: "Ân, con đã từng đến một buổi biểu diễn. Đây là lần đầu tiên con đến buổi biểu diễn như vậy. Bầu không khí rất khác so với buổi biểu diễn mà con từng đi. Phán Phán, trước kia dì đã từng tới đây rồi sao?” Tiêu Uyển Thanh giống như không phải là người thích sôi động, cô chưa bao giờ nghe nàng nói cô đặc biệt thích minh tinh nào.

  Tiêu Uyển Thanh gật đầu trả lời, "Thời điểm đầu dì trước kia đã từng làm phóng viên a, dì cũng làm việc trong bộ phận giải trí. Có đến các buổi biểu diễn làm việc vài lần." Lâm Tiễn chu môi, thời gian đó cô đã bỏ lỡ nên có chút phiền muộn. Qua một lúc, Tiêu Uyển Thanh cười nói thêm: “Nhưng như vậy ...” Nàng ghé sát vào tai Lâm Tiễn thì thầm: “Đây là lần đầu tiên đến cùng bạn gái của dì a.” Vừa nói nàng vừa nghiêng đầu. Nhẹ nhàng cùng Lâm Tiễn mười ngón tay giao triền.

  Lâm Tiễn không khỏi nhếch lên khóe môi.

  “Mau buông ra, đừng cản đường a.” Một giọng nữ châm chọc từ phía sau đột nhiên vang lên.

  Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Đồng đứng phía sau hai người, thân hình dài như ngọc, trong mắt có ý cười, nhưng lại cố ý làm ra bộ dạng ghét bỏ.

  Thời gian còn sớm, hàng ghế đầu khu VIP chỉ mới có vài người ngồi thưa thớt. Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ, nhìn vị trí, ngoan ngoãn dẫn Lâm Tiễn đi vào, còn muốn hỏi Ôn Đồng có ngồi ở đây không. Đột nhiên, khi nhìn thấy người trang điểm nhẹ bước ra từ phía sau Ôn Đồng, nàng sửng sốt, nghẹn họng hỏi.

  “Chào buổi tối Thời tổng, đã lâu không gặp.” Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười lịch sự chào hỏi.

  Thời Kinh Lan cũng nhìn thấy nàng, mày giãn ra, đoan trang thân thiện nở nụ cười đáp lại nàng, hài hước nói: "Phải nói là năm mới vui vẻ. Thời Tinh và tôi đã mong đợi năm mới này từ rất lâu rồi." Sau năm mới, Tiêu Uyển Thanh liền gia nhập Tụ Tinh.

  Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp khách sáo đáp lại, nàng đã nghe thấy một giọng nữ trẻ tuổi kinh ngạc nói: "Mẹ, sao mẹ cũng ở đây."

  Thời Mãn dẫn Trần Chỉ, kinh ngạc hơi nhíu mày nhìn Thời Kinh Lan phía trước.

  Khoảng thời gian trước Thời Kinh Lan đã đi công tác, nàng đã không gặp Thời Kinh Lan nửa tháng. Theo hành trình, lẽ ra hôm nay Thời Kinh Lan mới từ nước ngoài trở về.

  Mẹ nàng không bao giờ thích tham gia vào những hoạt động sôi nổi như vậy, theo thói quen thường ngày khi đi công tác về, mẹ nàng có thời gian khả năng thích ngắm nhìn cây cối hoa lá ở nhà đi? Nàng nhìn chằm chằm Ôn Đồng đang đứng bên cạnh Thời Kinh Lan.

Lâm Tiễn và Trần Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Thời Kinh Lan. Nhìn Thời Mãn rồi lại nhìn Thời Kinh Lan trông có vẻ như mới ngoài 30. Trong lòng không khỏi mắng thầm, Thời Kinh Lan là năm bao nhiêu tuổi sinh Thời Mãn a? Ôn Đồng cùng Thời Mãn hai mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Thời Kinh Lan, trong lòng đột nhiên chấn động. Tiêu Uyển Thanh nhìn Thời Mãn, sau đó là Ôn Đồng cùng Thời Kinh Lan, đột nhiên muốn cười, đây là quan hệ quỷ quái gì a.

  May mà Thời Kinh Lan là người đã gặp qua sóng to gió lớn. Nàng liếc nhìn Thời Mãn một cái, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ không thể đến sao?” Nàng lướt qua Trần Chỉ đang ở bên cạnh Thời Mãn, nhàn nhạt nói “Chi Cẩn đâu?".

  Thời Mãn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt nhìn về phía Ôn Đồng, mím môi kéo Trần Chỉ vào chỗ ngồi ở hàng sau của Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn, đáp: “Hôm nay nàng có buổi chụp hình, không kịp trở về. Ngày mai sẽ trở về."

  Thời Kinh Lan gật đầu, không nói gì thêm. Nàng ẩn ý nhìn Ôn Đồng,

sau đó xoay người thản nhiên đi về phía trước, ngồi ở chính giữa hàng ghế trước Tiêu Uyển Thanh.

  Ôn Đồng do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng đi theo ngồi bên cạnh nàng.

  Radar của Lâm Tiễn rung động, kề tai Tiêu Uyển Thanh bát quái nói: "Phán Phán, Ôn a di cùng mẹ của Mãn Mãn có phải có cái gì không a?"

  Tiêu Uyển Thanh liếc nhìn Lâm Thiển, bất đắt dĩ cười cô, "Tiểu hài tử lanh lợi a. Kỳ thật dì cũng không rõ."

  Lâm Tiễn giống như mẹ vợ nhìn con rể, cô nhìn bóng lưng của Thời Kinh Lan vài lần, thấp giọng nói: “Mẹ của Mãn Mãn thoạt nhìn thật trẻ a, hẳn là chỉ hơn Ôn a di vài tuổi đi. Ân, có tiền, có sắc, có năng lực, con nghĩ cùng Ôn di cũng không tệ, đúng vậy.” Chủ yếu là, nếu Ôn Đồng có đối tượng, thì Phán Phán của cô khi làm việc ở Tụ Tinh có thể thoải mái hơn rồi!

  Vừa dứt lời, Thời Kinh Lan ở hàng ghế đầu đột nhiên quay đầu lại, nói: "Lâm Tiễn phải không?"

  Lâm Tiễn sau lưng người ta bát quái đột nhiệm chị chính chủ điểm danh, cô hoảng sợ im lặng, đồng thời bị cắn lưỡi, kêu một tiếng "ai da" đau đến không nói ra được.

  Tiêu Uyển Thanh lo lắng vươn tay nâng cằm, sờ lên má thăm dò, vừa buồn cười vừa đau lòng.

  Thời Kinh Lan bị phản ứng của cô chọc cười, nhìn Lâm Tiễn, sau đó là ánh mắt đau lòng của Tiêu Uyển Thanh, đáy mắt của nàng dần hiểu rõ ràng. Nàng cười nhạt xin lỗi: "Thực xin lỗi, dì làm con sợ. Dì thường nghe Mãn Mãn cùng Chi Cẩn kể về con, cho nên muốn nhận thức con một chút. Cảm ơn con ở trường đã chiếu cố Mãn Mãn cùng Chi Cẩn."

  Lâm Tiễn thụ sủng nhược kinh, nói: "A di không cần khách khí."

  Ôn Đồng từ bên cạnh chứng kiến

toàn bộ quá trình, không nhịn được cong môi trêu chọc: "Dọa hài tử có thú vị không?"

  Thời Kinh Lan có chút nóng, mở khóa kéo chiếc áo khoác dài khoác trêи người ra, để lộ chiếc váy dài mỏng manh cùng chiếc cổ trắng như tuyết bên trong. Nàng thản nhiên cầm gậy sáng trêи ghế ngồi, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh kẹp chặt hai đầu gậy sáng, dùng lực nhẹ vặn gậy sáng thành một vòng, thắt vào cổ tay Ôn Đồng trêи tay vịn của ghế.

  Nàng ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Ôn Đồng, nghiền ngẫm hỏi cô: "Là ai dọa ai?"

  Ôn Đồng hiển nhiên nghĩ tới lần trước ... nhớ tới nợ cũ, cô lập tức rút tay từ dưới cây gậy ánh sáng ra, giật mình vừa thẹn vừa giận liếc Thời Kinh Lan một cái.

  Lâm Tiễn rất quan tâm đến đời sống tình cảm của tình địch, cô quên mất bài học làm đầu lưỡi bị đau, vô thức chú ý đến tương tác giữa hai người ở hàng ghế đầu. Nhìn thấy cây gậy ánh sáng giống như xiềng xích buộc vào cổ tay Ôn Đồng, cùng động tác lớn không tự nhiên của Ôn Đồng, Lâm Tiễn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức cong mày nở nụ cười.

  Cô hạ giọng thích thú hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Phán Phán, hôm nay là Tết nguyên đán, con có thể nhận một chút phúc lợi không?"

  "Ân?"

  “Tối nay chúng ta lấy quà sinh nhật mà năm ngoái Mãn Mãn đã tặng cho con ra chơi được không?” Đôi mắt Lâm Tiễn sáng ngời hỏi.

  Quà gì? Tiêu Uyển Thanh sững sờ vài giây. Nàng nhìn theo ánh mắt của Lâm Tiễn đang nhìn vào thanh đèn cong ở phía trước vài lần, sau đó hiểu ra những gì Lâm Tiễn đang nói.

  Trước công chúng nói ra loại sự tình này, khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Uyển Thanh lập tức phủ đầy mây đỏ, oán giận nói: "Tiễn Tiễn!"

  Lâm Tiễn chôn đầu trong ngực nàng, hành động đáng yêu cùng gian xảo mà làm nũng. Tiêu Uyển Thanh không giữ cô lại, cuối cùng mạc danh "Ân" một tiếng.