Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 159

         Sáng sớm, Lâm Tiễn thức dậy trong giọng nói ôn nhu mềm mại của Tiêu Uyển Thanh như trước, nhận được nụ hôn chào buổi sáng, một bữa sáng yên tĩnh ngọt ngào. Cô lo lắng vết thương ở chân của Tiêu Uyển Thanh, cố gắng thuyết phục nàng Lâm Mẹ đã thực sự hoãn kỳ thi cho cô, cô không cần phải đi thi, cô không thể về nhà cho nên muốn ở lại chăm sóc nàng.

  Nhưng Tiêu Uyển Thanh nói Lâm Ba đã đợi ở dưới nhà, để cô ngoan ngoãn bình tĩnh lại, việc nhỏ mà không làm được sẽ làm loạn việc lớn. Lần này về nhà bọn họ ngoại trừ không thể gặp mặt, mọi thứ đều tự do, hết thảy đều có chỗ xoay chuyển đường sống. Nàng yêu cầu Lâm Tiễn ăn uống đầy đủ, thi cử, hảo nói chuyện với ba mẹ, quan trọng nhất là chăm sóc bản thân thật tốt.

  Lâm Tiễn không còn cách nào khác đành miễn cưỡng xách cặp đi học, từng bước một rời nhà, để lại Tiêu Uyển Thanh.

  Tiêu Uyển Thanh mệt mỏi kéo thân thể đứng ở cửa, giống như bao buổi sáng sớm mà nàng đã trải qua, nhìn Lâm Tiễn xách cặp đi học, nhìn bóng dáng cao gầy xinh đẹp của người con gái nàng yêu, thân ảnh trong tầm mắt nàng, từng chút một nhỏ hơn, từng chút một biến mất, nàng đứng lặng thật lâu ...

  Hóa ra khổ sở cùng tuyệt vọng đến tận cùng, là không có rơi giọt nước mắt nào.

  *

  Khi Lâm Tiễn đến trường, cô liên tục bị Trần Chỉ và Đường Mạt tra hỏi. Cô kể ngắn gọn câu chuyện của mình với bằng hữu, nhận ra Thời Mãn cũng đã mất liên lạc hai ngày nay, thậm chí cả hôm nay vẫn không đi thi.

  Trước khi thi, Lâm Tiễn không kịp gọi cho Thời Mãn. Sau khi thi, cô đã gọi cho nàng. Như hai người kia nói, điện thoại của Thời Mãn vẫn đang tắt, điện thoại của Hạ Chi Cẩn cũng vậy.

  Lâm Tiễn bất an, không còn cách nào khác ngoài việc trắc trở từ lớp đến bộ thượng tìm số điện thoại của phụ huynh Thời Mãn từ sổ liên lạc, gọi cho Thời Kinh Lan.

  Khi Thời Kinh Lan nhận được cuộc gọi của cô, nàng có vẻ hơi ngạc nhiên. Ôn Đồng nói với nàng Tiêu Uyển Thanh đã rời thành phố Ngạn Giang vì tình cảm cá nhân, không thể tham gia công tác như đã hẹn. Lâm Tiễn không biết chuyện này sao?

  Nàng nói thật với Lâm Tiễn là Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đã chia tay, mua say cho đến khi bị thủng dạ dày mà đi cấp cứu, cũng không đợi đến khi Hạ Chi Cẩn hồi tâm chuyển ý tới thăm, hiện tại thân như tro tàn ở bệnh viện, đều không nghĩ cho bản thân.

    Nàng ôn hòa nói: "Các ngươi không cần phải lo lắng cho nó. Nó nghĩ thông suốt, đưa ra quyết định, tự nhiên sẽ quay về tìm các ngươi. Ngươi ..." Thời Kinh Lan muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không nói nhiều lời.

  Lâm Tiễn cúp máy, trái tim cô như chìm xuống đáy.

  Bất quá chỉ hai ngày, tại sao, mọi thứ có thể phát sinh biến hóa mạnh mẽ như vậy?

  Khi cô bước ra khỏi trường học, Lâm Ba đã đợi cô ở bên ngoài.

  Cô lặng lẽ nhìn cha mình, nỗi bất an mạc danh leo lên trong lòng, chiếm hết nội tâm cô. Cô vội vàng bấm số của Tiêu Uyển Thanh, sốt ruột khẩn cầu cuộc gọi được kết nối.

  May mà chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói ôn nhu của nữ nhân từ đầu dây bên kia truyền đến, nàng nhẹ giọng hỏi: "Tiễn Tiễn, thi xong rồi sao?"

  Lâm Tiễn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng có chút nghẹn ngào, dùng giọng mũi trả lời nàng: "Ân, thi xong rồi."

  "Thi tốt không?"

  “Tốt lắm a, không có trở ngại.” rõ ràng chỉ là loại đối thoại thường ngày mà Lâm Tiễn cảm thấy vui vẻ như có gì đó lấp đầy.

  “Chờ con vài ngày nữa.” Cô thấp giọng hứa hẹn.

  "Được ..." Nữ nhân nhẹ nhàng đáp lại.

  Tuần tiếp theo, những ngày giống như tạm thời đạt đến một loại yên bình cân bằng. Cô được Lâm Ba đưa đón, không thể gặp Tiêu Uyển Thanh, nhưng đúng như Tiêu Uyển Thanh đã nói, có thể liên lạc tự do. Cô đi lại giữa trường học và bệnh viện mỗi ngày, tuân theo dặn dò của Tiêu Uyển Thanh, cố gắng nêu ý đồ với Lâm mẹ để câu thông. Lâm Mẹ trước sau luôn đối với chuyện này giữ kín như bưng. Ngay khi nghe Lâm Tiễn đề cập, bà liền vội vã đuổi Lâm Tiễn về nhà học bài. Nhưng rốt cuộc, cũng không nổi trận lôi đình như lúc trước. Lâm Tiễn tự an ủi bản thân lạc quan, chúng quy có thể hòa hoãn, có thể thay đổi.

  Môn thi cuối cùng là vào buổi chiều. Ngày hôm đó, trước khi vào phòng thi cô tắt máy trước, liền nhận được cuộc gọi từ Tiêu Uyển Thanh.

  Tiêu Uyển Thanh ngồi một mình trong phòng chờ của nhà ga, nhìn hai hình người bằng đất sét mà nàng đã lấy ra khỏi xe, gian nan gọi tên cô: "Tiễn Tiễn..."

  Lâm Tiễn kỳ quái hỏi: “Phán Phán, làm sao vậy?” Gọi cho cô vào lúc này là có chuyện gì sao?

  Tiêu Uyển Thanh im lặng một lúc, sau đó khẽ cười, ôn thanh nói: "Hôm nay là môn thi cuối cùng đúng không? Không hiểu sao dì đột nhiên có chút khẩn trương. Muốn nghe giọng nói của con mới yên tâm."

  Lâm Tiễn đứng ở cửa phòng học, sủng nịch cười một tiếng, trấn an nàng: "Đừng lo. Hôm nay con thi xong rồi, ngày mai mẹ con sẽ xuất viện. Dù thế nào đi nữa, chậm nhất là ngày mốt con sẽ trở về bên dì."

  "Tiễn Tiễn..." Tiêu Uyển Thanh chần chừ mà gọi tên cô một tiếng, cuối cùng sau vài giây im lặng, nàng chỉ nói một câu: "Sắp đến giờ rồi, đi thi đi, cố lên."

  Nàng cúp điện thoại, tắt máy lấy thẻ sim ra, bất động nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ nhỏ trong lòng bàn tay cho đến khi nhân viên trước mặt nhắc nhở tàu sắp xuất phát. Nàng đứng dậy, nặng nề đi về phía trước, đứng ở bên cạnh thùng rác hồi lâu, rốt cục buông lòng bàn tay, thẻ nhỏ từ từ rơi xuống.

*

  Lâm Tiễn đã trả lời xong câu hỏi, nhìn giấy thi, trong đầu mạc danh lặp lại những lời nói trong cuộc điện thoại mà Tiêu Uyển Thanh vừa gọi tới. Đột nhiên, một linh cảm bất an lại tràn ngập trong nội tâm cô.

  Cô không thể ngồi yên, không rảnh quan tâm cái gọi là quy tắc chỉ được giao bài trong nửa giờ trước khi kết thúc bài thi, cô lao lên bục, vội vã cầm cặp xách ra ngoài.

  Vừa chạy, cô vừa lấy điện thoại từ trong cặp ra, bật lên run rẩy gọi cho Tiêu Uyển Thanh.

  Cô hy vọng mọi thứ giống như những lần cô sợ hãi, điện thoại có thể kết nối nhanh chóng, giọng nói dễ chịu của Tiêu Uyển Thanh có thể sớm xuất hiện bên tai cô.

  Nhưng trước sợ hãi của cô, không có, lần này không có. Lúc này, là một giọng nữ lạnh lùng đáp lại cô, nói với cô: "Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."

  Mắt Lâm Tiễn lập tức ngấn lệ. Cô không muốn tin, ngay lập tức gọi lại, chờ đợi, nhưng vẫn là một giọng máy móc tàn nhẫn.

  Cô lao ra khỏi tòa dạy học, Lâm Ba nghĩ Lâm Tiễn sẽ không thể ra sớm như vậy nên ông vẫn chưa đến, cô đón xe ở cổng trường, chạy đến nhà của Tiêu Uyển Thanh.

  Trêи đường đi, cô đã gọi Tiêu Uyển Thanh không biết bao nhiêu lần, chờ đợi câu trả lời trước sau như một của nàng. Lòng cô càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng sợ hãi.

  Bỏ qua cặp sách, cô lao ra khỏi xe ở cổng tiểu khu, chạy nhanh về nhà Tiêu Uyển Thanh, từ cửa gọi tên nàng. Cuối cùng thì khuỵu xuống, không có ai đáp lại cô.

  Hầu như mọi thứ trong nhà vẫn như thường lệ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường là bức ảnh chụp hai người không có ở đầu phòng ngủ, chiếc vali của Tiêu Uyển Thanh không có trong tủ.

  Nàng đi rồi……

  Tiêu Uyển Thanh, tên lừa gạt, lại một lần nữa gạt cô, bỏ cô lại mà đi rồi...

  Lâm Tiễn tuyệt vọng nhận ra hiện thực tàn khốc này.

  Cô nghiến răng đỡ tường từ dưới đất đứng lên, lấy chìa khóa xe trêи bàn, vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện cho Ôn Đồng.

  Đối mặt với chất vấn của cô, Ôn Đồng chỉ lạnh lùng nhẫn tâm nói: "Đúng vậy, nàng đã đi rồi, ta không biết nàng đã đi đâu. Đừng hỏi ta. Nàng có một số đồ vật ở chỗ của ta muốn giao cho ngươi, ngươi tìm thời gian đến đây một chút đi, tìm được nàng thì làm được gì? Mẹ ngươi từ đầu đến cuối chưa từng tôn trọng nàng, cũng không hiểu nàng mà chỉ dồn hết trách nhiệm cho nàng, ngươi có thể thay đổi được gì? Mẹ ngươi xúc động hạ cái tát cho Tiêu làm nàng nhĩ bị thủng, sau khi bình tĩnh lại có thể chọc vào tim nàng không ngừng, dưới cơn tức giận đó, bà ấy có còn thể làm Tiêu thân bại danh liệt không? Ta tôn trọng lựa chọn của nàng, ta sẽ không tìm nàng. Lâm Tiễn, bỏ đi. Ngươi cứ để nàng đi."

  Lâm Tiễn sững sờ tại chỗ, đầu óc ầm ầm như bị sét đánh. Ôn Đồng nói cái gì, nói Phán Phán bị thủng màng nhĩ?

  Ôn Đồng nói xong liền cảm thấy thẹn. Tiêu Uyển Thanh giao phó chăm sóc Lâm Tiễn, để cô xem Lâm Tiễn không làm những điều ngu ngốc, cô là đang làm gì vậy.

  Cô chỉ muốn nói gì đó để an ủi Lâm Tiễn, bảo cô đừng hấp tấp, Lâm Tiễn đã cúp điện thoại của cô, không nghe điện thoại nữa.

  Ai cũng đều lừa cô, ai cũng đều không giúp cô, ai cũng sẽ suy bụng ta ra bụng người mà không hiểu cô, không hiểu tình yêu của cô dành cho Phán Phán nhiều đến thế nào. Ngay cả Tiêu Phán Phán cũng không biết.

  Cô chỉ có bản thân mình.

  Lâm Tiễn bi thương mà lau nước mắt.

  Cô khởi động xe của Tiêu Uyển Thanh, lái đến sân bay, tùy Ôn Đồng, Lâm Ba, Lâm Mẹ, Trần Chỉ và Đường Mạt lần lượt gọi tới, điện thoại đổ chuông cho đến khi tắt máy, cũng không có người trả lời.

  Cô cơ hồ lục tung sân bay nhưng không thấy bóng dáng mình nghĩ tới. Biết hy vọng mong manh, cô vẫn phóng xe hướng nhà ga không ngừng nghỉ.

  Đúng như cô đoán, cô vẫn không nhận được gì. Lòng tràn đầy thê lương đi trêи cầu thang, một bước đáp ở không trung, cô từ cầu thang cao cao lăn quay ngã xuống, vỡ đầu chảy máu.

  Nhưng khi cô ngã xuống không Phán Phán đau lòng cho cô. Cô bất chấp không quan tâm đến thiện chí của tất cả những người xung quanh, cô đứng dậy như vẫn bình thường, đẩy đám đông bước ra ngoài.

  Cô đau đớn khắp người, run rẩy bước đi mà cô thậm chí không nhận ra, trong đầu chỉ có một cái chấp niệm. Tìm Phán Phán, tìm Phán Phán, nói cho nàng đừng đi ...

  Không còn cách nào khác, cô gồng mình lái xe trở lại bệnh viện Dung Hợp.

  Vừa bước chân vào bệnh viện, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, cô đi về phía đích không biết gì, hướng về phòng của Lâm Mẹ.

  Chỉ có Lâm Mẹ ở trong phòng, Lâm Ba đã đi tìm Lâm Tiễn.

  Ngay khi nhìn thấy Lâm Tiễn mang vết máu trêи đầu, Lâm Mẹ hoảng sợ hét lên: "Tiễn Tiễn, con làm sao vậy?! Con đã ở đâu? Bác sĩ, bác sĩ!" Bà bước ra khỏi giường, muốn đến gần Lâm Tiễn hơn. Nhưng Lâm Tiễn đột ngột lùi lại một bước.

  Lông mi của cô ướt đẫm máu, sau khi đông lại làm cô có chút không thể mở mắt được. Cô híp mắt, đứng như một bóng ma, thấp giọng hỏi Lâm Mẹ: "Mẹ, Phán Phán đi đâu?"

  “Tiễn Tiễn, mẹ không biết. Con nên đi bác sĩ xem trước đi.” Lâm Mẹ nhìn Lâm Tiễn trêи người đầy thương tích, không quan tâm đến chất vấn của cô, muốn bắt lấy Lâm Tiễn.

  Đáy lòng Lâm Tiễn dâng lên cảm giác tuyệt vọng nồng đậm, cô sẽ không thỏa hiệp, mẹ cô có khả năng sẽ không thỏa hiệp cho nên cô không nên nghe lời mà bỏ cuộc. Cô lùi lại một bước, rồi quét con dao gọt hoa quả trong giỏ trái cây trêи tủ TV, rồi bất ngờ chộp lấy đặt vào tay mình.

  Lâm Mẹ sững sờ, hét vào mặt cô, "Lâm Tiễn, con muốn làm cái gì?"

  Lâm Tiễn tâm thần chấn động một lát, tỉnh táo lại, chống đỡ thể lực cuối cùng, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Lâm Mẹ, trêи cánh tay tinh xảo hạ một vết cắt thật dài.

  Máu tuôn ra theo từng cử động của cô, nhỏ xuống đất.

  “Mẹ, Phán Phán đi đâu?” Cô hỏi lại.

  Lâm Mẹ cả người run lên, bà theo bản năng muốn cầm lấy con dao trong tay Lâm Tiễn, nhưng Lâm Tiễn đã ngăn bà lại, "Mẹ, mẹ đừng qua đây, đừng ép con."

“Lâm Tiễn, con bỏ dao xuống, chúng ta nói chuyện.” Lâm Mẹ không dám kϊƈɦ thích Lâm Tiễn, dừng tại chỗ, hoảng sợ kêu lên.

  "Con không nên tin nàng nói bình tĩnh, hảo hảo với chuyện với mẹ. Mẹ căn bản không có ý định nói chuyện với chúng ta. Nàng đi rồi, còn có thể nói gì nữa." Ngữ khí của Lâm Tiễn mang theo hối hận, đầu choáng váng. Nỗi đau thể xác khiến cô dị thường bình tĩnh.

  Cô cắt thêm một vết ở cánh tay, cơn đau khiến cô cảm thấy lấy lại tinh thần được một chút. Cô gắt gao bức Lâm Mẹ: "Mẹ, bây giờ mẹ chỉ cần nói cho con biết, nàng đã đi đâu?"

  Lâm Mẹ nhìn nữ nhi bê bết máu, cả người suy sụp, nói không rõ ràng: "Mẹ không biết a, Tiễn Tiễn, mẹ thật sự không biết nàng đi đâu. Con để dao xuống, mẹ sẽ cùng con đi tìm. Cùng nhau tìm được không?".

  Nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng, nhiều người đã xúm lại nhưng nhìn thấy con dao trêи tay Lâm Tiễn, không ai dám bước tới.

       Lâm Mẹ thu hút sự chú ý của Lâm Tiễn từ phía trước. Hai bác sĩ nam cao lớn lặng lẽ tiếp cận Lâm Tiễn từ phía sau. Khi Lâm Tiễn không phòng bị, một người đưa tay ra thô bạo nắm lấy tay cô. Một người nhanh chóng giật con dao trêи tay cô.

  Lâm Tiễn phản ứng lại, dùng hết toàn lực mà giãy giụa, nhưng vẫn vô dụng, không thể thoát ra. Như biết mình đại thế đã mất, cô mất bình tĩnh bắt đầu khóc đến tê tâm liệt phế: "Mẹ, nói cho con biết nàng đi đâu, mẹ, sao mẹ có thể tàn nhẫn như vậy a..."

  Nhưng trong vài giây, thuốc an thần trêи tay y tá còn chưa kịp tiêm, Lâm Tiễn đã tự hôn mê.

  Lâm Mẹ uống hai viên thuốc trợ tim, ngồi liệt trong phòng cấp cứu, thất thần nhìn vết máu của Lâm Tiễn trêи tay.

  Vừa rồi, nữ nhi điên rồ như vậy có phải là nữ nhi luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện của bà không? Rốt cuộc là ai sai?

  Sự tình đến tột cùng làm thế nào mọi thứ lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc, là ai đang bức ai?

  *

  Lâm Tiễn bị nhiều vết trầy xước ở tay và chân, nghiêm trọng nhất là vết rách ở đầu, phải khâu 8 mũi. Ban đầu nghi ngờ có thể do chấn động, lúc này sức khỏe quá yếu, tinh thần quá mức kϊƈɦ động mà hôn mê.

  Hai giờ sáng, Lâm Tiễn tỉnh lại mà không hề báo trước.

  Lâm Ba ngồi bên cạnh cô gác đêm, ngơ ngác nhìn mép cánh tay bị băng bó của Lâm Tiễn, ánh mắt càng đen hơn màn đêm.

  “Ba.” Nữ hài đột nhiên khó khăn mở ra môi, khàn khàn gọi ông.

  “Con tỉnh rồi.” Lâm Ba kinh ngạc nói. Ông bước tới, nhẹ giọng hỏi cô: "Con có khát không? Có muốn uống nước không?"

  Lâm Tiễn khẽ lắc đầu, cảm thấy đầu đau nhức, cô dừng động tác lại, đáp: “Không uống.” Cô dừng lại, hỏi ông từng chữ một: “Ba, con hỏi lần cuối. Hai người, hai người không biết nàng đã đi đâu sao?"

  Lâm Ba dừng động tác rót nước, im lặng một lúc rồi thẳng thắn nói: "Tiễn Tiễn, chúng ta thật sự không biết nàng đi đâu. Mẹ con vừa yêu cầu nàng chia tay với con, chúng ta đã bàn bạc để con ổn định lại, để con ăn uống đầy đủ, an tâm thi cử, cũng không có yêu cầu nàng rời thành phố Ngạn Giang, đây là điều ba với mẹ con không ngờ tới”.

  "Nàng hiểu rõ con. Chỉ cần nàng còn ở thành phố Ngạn Giang, con sẽ không đồng ý cùng nàng tách ra." Lâm Tiễn khổ sở lẩm bẩm, đau lòng nói: "Cho nên, là con bức nàng đi sao?"

  Nhưng nếu biết cô kiên quyết như vậy, Tiêu Uyển Thanh nên biết so với để nàng không nơi nương tựa ở một thành phố xa lạ, cô càng tình nguyện ủy khuất chính mình từ đây không xa không gần nhìn nàng hạnh phúc.

  Cô chật vật ngồi dậy, quỳ trêи giường bệnh, cúi xuống dập ba cái phía Lâm Ba.

  Cô nói: “Ba, một lạy là cảm ơn ba mẹ vì bao năm yêu thương chăm sóc con. Hai lạy là xin lỗi hôm qua đã kinh hách đến mẹ. Ba lạy là con hy vọng ba sẽ thông cảm, sau này con sẽ không nghe hai người khuyên bảo, con sẽ chỉ nhất ý cô hành mà tiếp tục đi con đường này."

  Lâm Ba đã nhìn ra quyết tâm cùng điên cuồng của Lâm Tiễn, ông không còn dám dùng ánh mặt nhìn Lâm Tiễn như trò trẻ con nữa. Ông im lặng một lúc rồi hỏi cô: "Tiễn Tiễn, con sẽ không hối hận sao?"

  "Con sẽ không."

  "Vậy con đi con đường của con đi, mẹ con bên này, ta sẽ chăm sóc, ta sẽ nói thông. Tiễn Tiễn, ta chỉ có một điều kiện. Từ nay về sau đừng đem thân thể của con ra đùa giỡn nữa."

  Lâm Tiễn chua xót trả lời: "Cảm ơn ba. Con hứa với ba. Khi nàng rời đi đây là yêu cầu duy nhất mà nàng đưa ra với con".

  Lâm Ba nghĩ đến không biết Tiêu Uyển Thanh đã đi đâu, thở dài một hơi. Ai đúng ai sai, ai nợ ai, giống như vẫn chưa rõ ràng.

  *

  Năm 2013 là một bước ngoặt trong cuộc đời Lâm Tiễn. Năm nay, người yêu của cô đã ra đi không lời từ biệt, hiện vẫn chưa rõ tung tích. Sau khi xuất viện, cô mới biết mấy ngày trước, Thời Mãn đã đi du học, từ đó không có tin tức gì.

  Biến hóa lớn xảy ra chỉ trong chốc lát, nỗi đau cùng tiếc nuối để lại giống như dài vô tận.

  Quan hệ giữa Lâm Tiễn và Lâm Mẹ sẽ không bao giờ trở lại như xưa, hai mẹ con giống như vĩnh viễn chỉ cách nhau một tấm màng mỏng, sẽ không bao giờ có thể rời khỏi lòng nhau. Sau khi xuất viện, Lâm Tiễn đến nhà Ôn Đồng lấy thẻ ngân hàng, giấy chứng nhận bất động sản cùng các tài liệu khác mà Tiêu Uyển Thanh để lại cho cô. Cô ôm những thứ này, phóng xe khóc cả đường về. Cô hoàn toàn dọn khỏi nhà của cha mẹ, trở về nhà của Tiêu Uyển Thanh, cho dù cô có vất vả đến đâu, cô cũng chưa từng sử dụng thẻ ngân hàng mà nàng để lại cho cô, cô cũng chưa bao giờ nhận được bất kỳ giúp đỡ nào từ cha mẹ, tự lực cánh sinh.

  Năm 2014, Lâm Tiễn im hơi lặng tiếng trong một thời gian dài, dưới bút danh "Lâu Mong Quân Về", cô đã xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên trêи Internet mà cô đã hoàn thành bản phác thảo dưới hướng dẫn của Tiêu Uyển Thanh. Nó được một số blogger Weibo đề cử. Nhất cử thành danh, ngay lập tức nổi tiếng. Tất cả thu nhập của cô đều được gửi vào thẻ mà cô giao cho Tiêu Uyển Thanh, cuối cùng đã để lại cho cô qua Ôn Đồng.

  Cô đã nghĩ về nơi Tiêu Uyển Thanh có thể đi, những gì nàng có thể tham gia vào ngành. Nhiều lần, cô đến Nghi Binh, nơi Tiêu Uyển Thanh thường đến nhất, đi qua những con đường cùng ngõ hẻm mà hai người đã đi qua, cố gắng tìm một chút dấu vết nàng đã đặt chân đến, nhưng không tìm thấy gì. Sau lưng, Lâm Ba cũng đã nhờ ai đó giúp cô tìm Tiêu Uyển Thanh, nhưng trời đất mênh ʍôиɠ, cũng không hề có manh mối.

Cô được nhiều người biết đến nên thay đổi trang Weibo cá nhân, từ đầu đến cuối đều là một câu: Ta chờ ngươi trở về. Nếu ngươi không đến, ta sẽ không gả.

  Cô mong chờ một ngày Tiêu Uyển Thanh có thể nhìn thấy, thấy cô đáng thương mà quay lại gặp cô.

  Năm 2015, lúc 2 giờ 30 phút sáng, một trận động đất lớn đã xảy ra ở thành phố Ngạn Giang. Lúc ba giờ, Lâm Tiễn chân trần đang tìm tín hiệu điện thoại trong sân đông đúc của trường học. Đột nhiên, cô nhận được một cuộc gọi lạ. Đầu dây bên kia là một mảnh yên lặng.

  Sân náo loạn, nhưng Lâm Tiễn cảm thấy cả thế giới giống như đều yên lặng, ngoại trừ tiếng thở bên tai. Cô giống như có chút cảm giác, đột nhiên nghẹn ngào, "Phán Phán? Con không sao, đừng lo."

  Cô nghe thấy tiếng thở ở đầu dây bên kia đột nhiên nặng nhọc cùng gấp gáp. Vài giây sau, điện thoại liền cúp.

  Lâm Tiễn ngẩng đầu lên, trêи bầu trời nổi lên một cơn mưa nhẹ. Cô sờ lên mặt mình, mặt đầy vết nước.

  Năm 2016, cô bán bản quyền, trả cho cha mẹ một khoản tiền như thường lệ, khi nghe cha mẹ nói nhớ cô, cô không đáp ứng về sau một thời gian dài trầm mặc.

  Từ cuộc điện thoại năm ngoái, cô có thể chắc chắn Tiêu Uyển Thanh đang ở Nghi Binh. Nhưng, cô không còn biết bao nhiêu lần chờ mong nhận được báo trước mà đặt chân lên con đường tìm vợ, rồi tuyệt vọng hơn, lại một mình đặt chân lên đường về nhà.

  Miêu Tả Hoan đến khu Nam tìm cô. Cô mang Miêu Tả Hoan đến đường khu Nam, đi từ đầu phố đến cuối ngõ, nhìn đôi bạn nhỏ trước mặt ăn kem, đột nhiên cô nhớ tới đôi lông mày ôn nhu của nữ nhân năm đó. Môi khẽ mở, trong làn sương mù, nàng đẹp đến mức lấy đi bao tâm tư thời niên thiếu.

  Cô ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trêи bầu trời, trong lòng chợt rơi lệ.

  Đêm nay trăng thật đẹp. Phán Phán, dì có nghe thấy không?

  Năm 2017, cô tốt nghiệp cao học, bắt đầu toàn chức sáng tác. Cuối năm, cô nhận được tuyến báo đến Nghi Binh một lần nữa để tìm Tiêu Uyển Thanh, trong khi bắt taxi, một vụ va chạm từ phía sau trêи đường cao tốc.

  Trước khi bất tỉnh, những gì xuất hiện trong đầu cô là những chuyện đã lâu, rất lâu trước kia.

  Khi lên tám tuổi, cô mặc một chiếc váy nhỏ, ngữ khí ngây ngô nói với Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu a di, con muốn gả cho dì", Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng gãi mũi cô, mỉm cười đáp ứng "Được, đợi con lớn lên rồi lại nói."

  Tên lừa gạt ……

  Con không đợi được ...

  Năm 2018, do bị tai nạn ô tô nên Lâm Tiễn bị gãy hai xương sườn, may mà được cứu sống trở về, ở nhà dưỡng thương. Trong năm năm qua, hai mẹ con lần đầu tiên phá băng, Lâm Mẹ bưng xương hầm bước vào nhà Tiêu Uyển Thanh, cùng cô nói về Tiêu Uyển Thanh.

  Lúc đi, bà đóng cửa lại, để lại một câu: "Mẹ cũng nhờ người cùng tìm."

  Đôi mắt Lâm Tiễn lập tức đỏ bừng, không biết trong lòng chua xót là vì bất mãn hay vui mừng. Phán Phán, nhìn xem, chỉ vì câu này thôi, đáng giá sao?

  Không đáng, không đáng chút nào.

  Máy chiếu bởi vì quá mức cũ kỹ. Lâm Tiễn đã bỏ ra một cái giá

đắt, cuối cùng đã thu hồi được một chiếc máy giống hệt như vậy.

  Cô dọn dẹp tủ TV, sắp xếp các đĩa nhạc mà Tiêu Uyển Thanh trân quý, trầm mặc một lúc lâu.

  Một lúc lâu sau, cô đặt xuống, lấy ra một đĩa tiếp theo, đưa vào đầu máy.

  Nhiều năm sau, người mad Quý Thụ đã từng yêu cùng đi ngang qua trêи phố, Quý Thụ quay lại, đợi chuyến tàu dài chạy qua, chờ thấy người dừng chân mà nhìn lại.

  Chuyến tàu cuối cùng cũng chạy hết, Quý Thụ dừng lại, nhìn chằm chằm vào phía đối diện một lúc lâu, nhưng không có một bóng người.

  Lâm Tiễn cúi đầu nhìn nét chữ đã mờ do Tiêu Uyển Thanh để lại trêи bìa đĩa. Đột nhiên, khóc không thành tiếng.

  Hoạn nạn nâng đỡ, không bằng quên nhau. Tiêu Uyển Thanh viết.

  *

  Ngươi đã từng vì một người mà đọc một bài thơ.

  Tương hận chẳng như triều đúng hẹn. Tương tư mới biết biển không sâu.

  Năm đó, khi cô cùng Tiêu Uyển Thanh xem một bộ phim, khi Tiêu Uyển Thanh nghe bài hát kết thúc vang lên liền rơi nước mắt. Mấy năm nay, cô cũng dần dần nhận ra.

  Ngươi có phải đã quên ta?

  Tiêu Uyển Thanh.