Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 171

Tới ngày hẹn, Ôn Đồng đúng hẹn tới cửa dùng cơm, nhưng khách khí mang nguyên liệu lên gấp mấy lần chất đầy tủ lạnh của Tiêu Uyển Thanh, khiến nàng dở khóc dở cười.

  Mặc dù tài nấu nướng của Ôn Đồng không tệ, nhưng nhìn Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh ngầm ăn ý hợp tác trong bếp, cô thực sự không có ý muốn cắm chân làm bóng đèn. Cô dời một chiếc ghế lại, ngồi ở cửa bếp, dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, trông như một đại tiểu thư đang đợi bữa tối.

  Tiêu Uyển Thanh làm nóng chảo, đổ dầu rồi trút tỏi băm nhỏ vào phi thơm để tăng hương vị. Sau khi rửa sạch, tỏi còn dính vết nước không khô lại, thời điểm vừa đổ vào nồi dầu nóng bắn tung tóe.

  Trong phòng bếp, chuyện này chỉ là bình thường. Lâm Tiễn đang rửa nấm ở bên cạnh, nghe thấy tiếng răng rắc, liền xoay người bước một bước lớn, đem Tiêu Uyển Thanh ra phía sau.

  Cô với lấy cái thìa mà Tiêu Uyển Thanh vẫn cầm trêи tay, vừa tiến lên xào vừa đau lòng nói: "Cẩn thận bị bắn tới. Trước mấy món có dầu để con nấu đi, mấy hôm trước chiên mấy khoanh mực bị dầu bắn, mấy vết phồng rộp vẫn còn chưa lành đâu".

  Tiêu Uyển Thanh cong môi cười nhẹ, dùng trán thân mật cọ ở vai Lâm Tiễn, nhẹ giọng đáp: "Được."

  Đây là tương tác bình thường trong cuộc sống của hai người, nhưng Ôn Đồng nhìn đến liền đau răng. Một tay nâng má, mặt mày thâm thúy hiện rõ, nói đùa với hai người: "Bữa tối còn chưa ăn, ăn cẩu lương của hai người đều đã no rồi a. Hai người chiếu cố mỹ nhân cô đơn tốt một chút được hay không?"

  Lâm Tiễn cười mà không ngẩng đầu, không để bụng nói: "Ôn a di, dì là mỹ nhân cô đơn sao, dì đã được Thời a di đồng ý chưa?"

  Tiêu Uyển Thanh cắt một quả cam cho Ôn Đồng, nàng còn nói đùa, "Ba mẹ người ta đều đi theo hống rồi. Cậu còn ở đây cáu kỉnh cái gì a?"

  "Tiêu, hôm nay chúng ta không nói chuyện về nàng." Ôn Đồng cau mày, giả bộ tức giận.

  Tiêu Uyển Thanh trầm ngâm nói: "Như vậy a, vốn còn nghĩ cùng cậu nói chuyện hai ngày trước thời điểm mình cùng Thời tổng bàn chuyện công tác, Thời tổng hỏi mình về cậu a."

  Ôn Đồng đang ăn cam, nghe được lời nói của Tiêu Uyển Thanh nói một nửa giữ một nửa, không khỏi buột miệng hỏi: "Nàng hỏi cậu cái gì?"

  Tiêu Uyển Thanh mang ý xấu "Ân?" một tiếng, cười như không cười trào phúng Ôn Đồng khẩu phị tâm phi, trong khi Lâm Tiễn không lưu tình trực tiếp cười lớn trong nhà bếp.

  Ôn Đồng không nhịn được mặt mũi, con mắt hình viên đạn "hừ" một tiếng, bất mãn nói: "Không nói với mấy người nữa." Cô không ngồi nữa, đứng dậy rời đi, tức giận trả đũa nói: "Nhão nhão dính dính! Còn thể thống gì! Ta đây đi phòng khách xem Kênh Thiếu Nhi rửa mắt!"

  Lâm Tiễn bị chọc cười, cười haha, tắt lửa nhìn bóng lưng của Ôn Đồng, cùng Tiêu Uyển Thanh nói, "Đây là Ôn a di độc đoán trước kia sao? Xem ra Thời a di dạy dỗ rất tốt nha."

  Ôn Đồng còn chưa đi bao xa, bên tai liền có thể nghe thấy được, cô lập tức tức giận, quay đầu lại kêu: "Lâm Tiễn!" Dứt lời, cô hùng hổ liền tiến vào. "Con nói cái gì?!"

  Lâm Tiễn không nhịn được ôm bụng cười, nấp sau lưng Tiêu Uyển Thanh làm nũng: "Phán Phán, Ôn a di làm sao vậy? Con chỉ nói sự thật thôi mà. Sợ quá a, dì mau bảo vệ con a."

  "Đừng sợ, dì sẽ bảo vệ con." Tiêu Uyển Thanh cười đáp.

  "Ta nôn!" Ôn Đồng mở to đôi mắt đẹp, hai tay chống nạnh nhìn Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn kẻ xướng người họa, tức giận đến ngứa răng. Hai nữ nhân không đúng đắn này, khi dễ một mỹ nhân cô đơn yếu đuối a!

  Đang ồn ào, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa lần này đến lần khác, ba lần không ngừng vang lên. Tiêu Uyển Thanh nhíu mày, cẩn thận lắng nghe, đối Ôn Đồng nói: "Đừng nháo nữa, hình như là chuông cửa nhà mình?"

  Ôn Đồng gật đầu.

  Lúc này, là ai đến? Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ một lúc. Sau đó liền có suy đoán. Trong mắt nàng hiện lên một nụ cười giảo hoạt, đối với Ôn Đồng nói: "Cậu xem, chúng ta không thể đi khỏi đây a. Cậu giúp mình đi mở cửa được không?"

  Ôn Đồng không nghĩ nhiều, vừa ngoan ngoãn đi ra ngoài vừa nghi hoặc, hỏi, "Nếu mình không quen biết thì sao?"

  Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn nhìn nhau, từ trong mắt ẩn ý của người yêu, Lâm Tiễn đột nhiên biết người đó là ai. Cười hề hề xấu xa nắm lấy cánh tay của Tiêu Uyển Thanh ra khỏi phòng bếp theo đuôi Ôn Đồng đi ra ngoài, an ủi nói: "Sẽ không, khẳng định là dì có quen biết."

  "Sao con khẳng đị..." Lời nói còn đang mắc kẹt trong cổ họng, Ôn Đồng vừa mở cửa thấy người ngoài cửa liền tự động bóp nghẹt âm thanh - Thời Kinh Lan đứng ở cửa, chăm chú nhìn cô.

Thời Kinh Lan giống như đã thay quần áo sau giờ làm việc, hiếm khi xõa mái tóc dài búi cao, mái tóc buông xõa nhẹ nhàng trêи vai khiến gương mặt vốn dĩ luôn ổn trọng hiện tại càng sống động hơn một chút.

  Mày đẹp Ôn Đồng hơi nhíu lại, không có ý tứ để cho Thời Kinh Lan đi vào, lạnh lùng hỏi nàng: "Sao chị lại ở đây?" Kẻ tham công tiếc việc, lúc này không phải nên ở công ty, lên máy bay, hay là bất luận cái gì cũng tăng ca sao?

  Thời Kinh Lan khẽ động khóe môi, thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: "Tới ăn cơm, chị cùng Tiêu Uyển Thanh đã nói qua."

  Sắc mặt Ôn Đồng trở nên cứng ngắc, tên gia hỏa này! Tiêu Uyển Thanh biết cô đang chiến tranh lạnh với Thời Kinh Lan, nói chính xác thì đó là chiến tranh lạnh đơn phương.

  Tháng trước, cô vừa mới thông qua bệnh viện Tây Tạng báo cáo cô bị lừa. Cuối cùng mới hòa giải vẫn tốt đẹp như cũ, kết quả là không lâu sau lại xuất hiện mâu thuẫn mới.

  Rõ ràng là chịu quá lớn kinh hách, tuy là không nguy hiểm nhưng những vấn đề nhỏ tích tụ trong nhiều năm cũng gây kinh người. Thời Kinh Lan thực sự đang dỗ dành cô rất tốt, sau khi thành công hoàn toàn, nàng tiếp tục cuộc sống công việc bận rộn của quá khứ, nửa điểm đều không quý trọng thân thể của mình. Cô biết Thời Kinh Lan lo lắng là một mình Thời Mãn không thể trấn áp những con sói khác trong gia tộc Thời gia đang ngo ngoe rục rịch, nhưng hiện tại thân thể cùng khí lực của Thời Kinh Lan cũng không hơn gì người trẻ tuổi, cần phải ổn định lại. Nhưng sau khi nói cả trăm lần, nàng luôn đáp ứng những lời nhắc nhở của cô mà không chịu thay đổi. Khi còn là người yêu, Ôn Đồng sẽ nhịn không được nhắc tới cho dù lo lắng, lại cảm thấy mình không có thân phận, không đủ tư cách. Nhưng bây giờ có lẽ quan hệ đã thay đổi, là người tình muốn cùng cô đến già, Ôn Đồng luôn cảm thấy sốt ruột.

  Ôn Đồng không thích chính mình có vẻ gò bó, đơn giản là coi thường, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, khôi phục khoảng cách quá khứ cùng Thời Kinh Lan không xa không gần, không mặn không nhạt ở chung. Nhưng mối quan hệ dù sao cũng đã thay đổi, cứ theo cách đó là không ổn, cuối cùng dần phát triển thành chiến tranh lạnh đáng sợ khi cô đơn phương không muốn nói chuyện.

  Ôn Đồng cau mày nhìn lại Tiêu Uyển Thanh, trong lòng lộ ra vẻ không hài lòng.

  Tiêu Uyển Thanh không thể chỉ xem chuyện phiếm, tiếp đón tầm mắt Ôn Đồng như muốn giết nàng, bình tĩnh nở một nụ cười thuần lương dịu dàng, giả vờ như không nhìn thấy ám sóng mãnh liệt của người kia, bước nhanh ra đón khách: "Kinh Lan tỷ, nhanh vào đi. Không cần thay giày. Mấy ngày nữa cũng sẽ tổng vệ sinh rồi."

  Kinh Lan Tỷ? Khi nào bọn họ có thể gọi thân thiết như vậy? Ôn Đồng nhìn giống như Tiêu Uyển Thanh rất quen thuộc, cười như cáo già, sắc mặt cô lại tối sầm lại.

  Tiêu Uyển Thanh cảm ơn Thời Kinh Lan vì mang đến rượu vang đỏ lâu năm cùng những món tráng miệng nổi tiếng, đồng thời vô tội giải thích với Ôn Đồng: "Đây là điều mình vừa chuẩn bị nói với cậu, nhưng cậu cáu kỉnh không nghe. Mình hôm đó cùng Kinh Lan tỷ nhắc tới cậu, không biết như thế nào lại nói hôm nay chúng ta có buổi họp mặt nhỏ ở nhà mình, cho nên mình tùy tiện mời Kinh Lan tỷ. Không nghĩ tới chị ấy lại cho mình mặt mũi mà vui vẻ đáp ứng a."

  Kỳ thực, là Thời Kinh Lan khéo léo hỏi nàng xem mấy ngày qua Ôn Đồng có liên lạc với nàng không. Lúc hỏi rất khắc chế, ngữ khí rất bình đạm, nhưng bởi vì Tiêu Uyển Thanh đã nói chuyện điện thoại với Ôn Đồng vài ngày trước, biết được hai người họ gần nhất có vấn đề, liền dễ dàng hiểu ý ngoài lề của Thời Kinh Lan.

  Ôn Đồng nhất thời không muốn nói chuyện với hai người, xoay người đi vào phòng khách, bật TV lên, kết nối với máy chơi game mà Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh chơi xong chưa cất đi, im lặng chìm đắm trong trò chơi.

  Tiêu Uyển Thanh tiếp đón Thời Kinh Lan ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nàng mang trái cây đến bảo nàng đợi một lúc, bữa tối sắp chuẩn bị xong. Sau đó để lại cho họ một thế giới chỉ có hai người.

  Thời Kinh Lan hai chân bắt chéo, thắt lưng thẳng tắp, ưu nhã ngồi nhìn bóng lưng người yêu đang tập trung chơi game, môi nở nụ cười sủng nịch.

  Thật lâu sau, nàng rốt cuộc không nhịn được nhắc nhở Ôn Đồng ở cấp độ này đã chết rất nhiều lần, hơn nữa càng chết càng nhanh: "Em mỗi lần đều quên giết một con ở góc trêи bên phải. Những con quái vật mới luôn xuất hiện."

  Ôn Đồng sững sờ hai giây, kế tiếp liền thoát game quay về trang chính chọn trò chơi khác.

  Lông mày của Thời Kinh Lan khẽ nhíu lại, nàng bất đắc dĩ mỉm cười. Nàng buông xuống hai chân đang bắt chéo, đi đến bên cạnh Ôn Đồng, ngồi trêи sàn nhà giống như cô, vươn hai tay ôm cô từ phía sau, dựa vào vai cô thở dài, "Ôn Đồng, nói cho chị biết em đang tức giận cái gì?"

  Ôn Đồng im lặng không nói, cô không nhìn thấy, lông mày của Thời Kinh Lan bởi vì công tác nhiễm có chút mệt mỏi nhưng là không giấu được nhu tình.

  Thời Kinh Lan cũng không giận, mà nghiêm túc chậm rãi nói: "Ôn Đồng, gần đây chị không có thời gian vui vẻ." Nàng dừng lại, rồi nói tiếp: "Chị đang nghĩ, chúng ta bây giờ là người yêu của nhau, có nên thay đổi phương thức khác không? Thẳng thắn đối mặt với nhau một chút." Giọng nói của nàng hiếm khi mềm nhẹ, giống như lông tơ cào vào trái tim Ôn Đồng.

   Đã kết giao nhiều năm như vậy, Ôn Đồng lần đầu tiên nghe thấy Thời Kinh Lan từa trước đến nay luôn kiêu ngạo nay lại dùng ngữ khí mềm mại nói chuyện với cô, cũng là lần đầu tiên nghe được Thời Kinh Lan luôn che giấu cảm xúc lại yếu ớt cùng cô thổ lộ tiếng lòng.

  Cô buộc trái tim cứng rắn của mình đột ngột rơi xuống, không khỏi suy ngẫm bản thân. Cô luôn cảm thấy Thời Kinh Lan quá kiêu ngạo cùng quá tự cao trong mối quan hệ này, thậm chí thỉnh thoảng cô còn nghi ngờ Thời Kinh Lan chỉ có ham muốn chinh phục bản thân nên càng không muốn bị thuần phục. Nhưng nghĩ đến, kỳ thực chính mình có quá tự cao không?

  Từ trước đến nay, Thời Kinh Lan luôn ngẩng cao đầu giống như đã học được cách cúi đầu vì cô, rốt cuộc ai mới là người bị thuần phục? Ôn Đồng không khỏi mềm lòng. Cô dần dần mềm mại ngả thân thể vào vòng tay Thời Kinh Lan, để nàng ôm thoải mái hơn một chút.

  Thời điểm Thời Kinh Lan nhận thấy chuyển động của cô, làn sóng trào ra từ đôi mắt sâu thẳm của nàng, nàng siết chặt vòng tay ôm lấy eo Ôn Đồng.

  *

  Lâm Tiễn một lần trong lúc ra tới, muốn cho Ôn Đồng cùng Thời Kinh Lan nếm thử món tôm viên tươi. Đi được nửa đường, cô kinh hãi nhìn vào phòng khách thấy bóng dáng hai người họ dựa sát vào nhau thì thào. Sau đó lại thức thời mà tay chân nhẹ nhàng đi trở lại phòng bếp.

Thời điểm ăn cơm, Ôn Đồng và Thời Kinh Lan ngồi cùng nhau, hai người không trực tiếp nói chuyện nhiều, cũng không thân mật gắp thức ăn cho nhau, nhưng Tiêu Uyển Thanh thấy rõ thái độ của Ôn Đồng đối với Thời Kinh Lan lúc này hoàn toàn khác vừa rồi.

  Ôn Đồng là người rộng lượng, cũng không dễ nổi giận với người khác. Nhưng nếu thật sự tức giận, cô thật sự nhớ kỹ mà không nói lời nào. Tiêu Uyển Thanh không khỏi thầm trêu chọc trong lòng, Thời tổng thực sự rất giỏi dỗ người a.

  Sau khi ăn xong, Tiêu Uyển Thanh không cho khách động tay. Nàng cùng với Lâm Tiễn dọn dẹp bát đũa, sau đó quay trở lại bàn lấy trà quý đãi khách.

  Đun trà thưởng thức trà, xua tan cái lạnh, làm ấm bụng, giết thời gian rất tốt.

  Thời Kinh Lan là một người rất thích rượu với trà, nhìn thấy bộ ấm trà rất đơn giản tao nhã, cầm trêи tay cảm thấy tinh tế, yêu thích không buông tay. Lâm Tiễn pha trà, hết động tác này đến động tác khác, động tác điêu luyện đẹp mắt, hương trà dần dần tràn khắp phòng khách. Thời Kinh Lan thưởng thức ấm trà, lại ngưỡng mộ tư thái của Lâm Tiễn, không khỏi khen ngợi, mỉm cười nói đã đến lúc Mãn Mãn nên đến bái sư học nghệ.

  Lâm Tiễn không còn là tiểu hài tử của trước đây, ngồi ở giữa ba người bọn họ, biểu tình tự nhiên, cũng không kiêu ngạo, khiêm tốn nói: "Là tài nghệ của Phán Phán tốt. Là con mưa dầm thấm lâu bất tri bất giác trộm học một chút. Sợ là Mãn Mãn sẽ không học được, chỉ là nàng không thích." Cô lấy ra một hộp trà mới từ trong ngăn kéo, mỉm cười nói tiếp: "Trà này là con lúc trước đi thăm đạo diễn Trương Thọ, hắn đưa cho con. Thời a di, nếu dì thích hương vị của loại trà này, nơi này con còn có một hộp a."

  Cô nói thực tùy ý, ngữ khí giống như đối với người thân thiết. Thời Kinh Lan không khách khí từ chối, vui vẻ nhận.

  Ôn Đồng trêu chọc Lâm Tiễn, nói: "Tiễn Tiễn, dì cũng thích, con còn có thể chia cho dì một hộp được không a?" Cô thấy rõ trong ngăn kéo không có hộp trà cùng loại, cố ý làm cho Lâm Tiễn khó xử.

  Tiêu Uyển Thanh muốn giúp Lâm Tiễn thoát khỏi vòng vây, nhưng chưa kịp nói, Lâm Tiễn đã cười đáp lại, "Không phải Thời a di là người của dì sao? Thực xin lỗi, không còn nữa."

  "Nga, con đây là thiên vị a." Ôn Đồng trêu chọc.

  "Cứ coi con như vậy đi." Lâm Tiễn giảo hoạt cười. Cô rót đầy vào tách trà rỗng của Thời Kinh Lan, nửa đùa nửa thật nói, "Con đây là hối lộ. Từ giờ trở đi, Thời a di là đối tác của Phán Phán. Con đây là nội trợ, phải giúp Phán Phán xử lý tốt quan hệ a." Cô lặng lẽ đẩy Phán Phán của mình vào trung tâm chủ đề.

  Ôn Đồng ghét bỏ cô: "Tiễn Tiễn, sao con lại thực tế như vậy."

  Thời Kinh Lan nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Tiễn Tiễn còn chưa đủ thực tế, cho nên còn không biết uy lực của chuyện chăn gối."

  Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn cùng Ôn Đồng đều sửng sốt. Ngay sau đó, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn buồn cười, không hẹn mà cùng ái muội nhìn về phía Ôn Đồng. Ôn Đồng tức giận mặt không đổi sắc liếc Thời Kinh Lan một cái, cũng không khỏi cuối đầu bật cười.

  Sau khi cười xong, chủ đề thành công chuyển sang dự án hợp tác của Tiêu Uyển Thanh và Thời Kinh Lan. Thời Kinh Lan muốn đầu tư vào phương tiện truyền thông do Tiêu Uyển Thanh điều hành.

  Trong những năm gần đây, Thời Tinh đã tăng cường bố trí trong lĩnh vực giải trí, có ý định xây dựng một đế chế sách trực tuyến, để IP có thể kết nối trực tiếp với mảng giải trí của mình cùng giành được nhiều quyền chủ động hơn. Mạng lưới tiếp thị riêng của Thời Tinh là do một tay Ôn Đồng xây dựng, thiên về giải trí. Cấp dưới truyền thông của Tiêu Uyển Thanh có các dự án có thể kết nối trực tiếp với tác phẩm trực tuyến. Lượng khán giả lớn, quá trình tích hợp của tiếp thị thương mại cũng rất phát triển. Tiêu Uyển Thanh cần thêm vốn để mở rộng quy mô hoạt động, hoàn thành quá trình chuyển đổi theo từng giai đoạn. Thời Kinh Lan cần nền tảng tương đối phát triển này cùng một nhà điều hành đáng tin cậy. Khi hai người gặp nhau, Thời Kinh Lan muốn mời Tiêu Uyển Thanh làm tổng biên tập của Book Group. Sau đó, vô tình nói lên phương diện này, ăn nhịp với nhau, lập tức triển khai hợp tác chuyên sâu.

  Khi nói đến kế hoạch sau này của nền tảng này, bốn người có thế mạnh riêng, có quan điểm khác nhau, nói chuyện thoải mái, điều này khá bổ ích. Lâm Tiễn đã đắm chìm trong làng giải trí được vài năm, có những hiểu biết riêng. Tiêu Uyển Thanh nhìn người yêu của mình tự nhiên hào phóng, bộ dáng thong dong trầm ổn, không khỏi cảm thấy tự hào lại vui mừng.

  "Thập Niên Ký bây giờ là..." Ôn Đồng vừa muốn nói chi tiết về một trong số các tài khoản, Lâm Tiễn đột nhiên cắt ngang: "Thập Niên Ký?" Cô nghi hoặc lặp lại cái tên đó, trong giây tiếp theo, cô nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, đôi mắt trong trẻo đầy nhu tình, nóng rực như có thể chạm vào trái tim Tiêu Uyển Thanh.

  Cô biết Weibo cùng tài khoản công chúng này.

  Tài khoản này từng đăng một vài bài dài lên tiếng bênh vực cô khi bị cộng đồng mạng công kϊƈɦ. Chính vì vậy, tài khoản này nhận rất nhiều công kϊƈɦ nhưng cũng thành công trong việc hướng dẫn lý lẽ cho một số người ăn dưa không biết sự thật. Lâm Tiễn từng cho rằng bên kia chỉ cố gắng bắt điểm nóng cùng thu hút sự chú ý của mọi người nên đã đảo ngược hoạt động. Nhưng sau đó cô quan sát phát hiện ra có vẻ như tài khoản này đối với mình mà thiên vị. Tài khởng này ở khai tân để giúp cô đề cử, hoàn thành nó viết một bài phê bình sách cho cô. Bộ phim của cô đã được phát hành trêи TV, tài khoản này giúp cô viết một bài review phim, viết một bài phân tích so sánh, thậm chí còn viết một chủ đề tác giả cho cô, điều này là đãi ngộ độc nhất vô nhị trong số các tác giả trực tuyến.

  Lâm Tiễn tự hỏi, đằng sau tài khoản này có phải là người hâm mộ chân ái của cô không. Bây giờ, cuối cùng đã rõ ràng.

  Quả nhiên, chỉ có Phán Phán của cô mới có thể viết một bài review sách chạm đến trái tim cô như vậy. Chỉ có Phán Phán của cô mới có thể hiểu cô, mới có thể dụng tâm làm những việc đó vì cô.

  Ôn Đồng không biết, liền theo Lâm Tiễn nghi hoặc đáp: "Đúng vậy, sao vậy?"

  Tiêu Uyển Thanh biết Lâm Tiễn kinh nghi cái gì, nhưng nàng chỉ nghiêng đầu đối cô cười ôn nhu.

  Lâm Tiễn cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy trong nụ cười của Tiêu Uyển Thanh. Đôi mắt cô đầy nhu tùnh, không trả lời câu hỏi của Ôn Đồng, ngược lại nửa lên án Tiêu Uyển Thanh làm nũng: "Dì cũng chưa nói cho con biết."

  Tiêu Uyển Thanh nắm tay Lâm Tiễn, đặt trêи đầu gối của nàng, ôn nhu vô tội nói, "Không có gì để nói." Trong đôi mắt của nàng phản chiếu Lâm Tiễn nho nhỏ, chỉ có Lâm Tiễn.

  Tận tâm vì tình yêu như vậy, nàng lại bình thản nói giống như mọi thứ không đáng nói. Hai mắt Lâm Tiễn nóng rực, trong lòng cũng mềm nhũn.

Hóa ra cô chưa bao giờ đơn độc chiến đấu.

  Hóa ra Phán Phán đã đồng hành cùng cô trong suốt quá trình trưởng thành.

  Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh, cổ họng cô khẽ động, hơi nước trong đôi mắt sáng của cô bắt đầu chảy ra, nhu tình nhìn nhau ...

  Cả Ôn Đồng và Thời Kinh Lan đều không hiểu hai người đang đưa mắt ẩn ý cái gì, nhưng hai người có thể thấy bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên dày đặc. Ôn Đồng nhìn đồng hồ, giương mắt lên, cùng ánh mắt Thời Kinh Lan âm thầm giao nhau.

  Còn có khách ở đây, Tiêu Uyển Thanh ngượng ngùng nên thẳng thắn trấn an nữ hài. May mà Lâm Tiễn nhanh chóng nhận ra mình thất thố, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

  Cuộc trò chuyện hầu như không trở lại đúng hướng. Nhưng kéo dài không được bao lâu, Ôn Đồng và Thời Kinh Lan khách khí cáo từ.

  Sau khi nhìn Thời Kinh Lan và Ôn Đồng rời đi. Lâm Tiễn đóng cửa lại, đưa tay ra ôm Tiêu Uyển Thanh vào vòng tay của mình.

  Tiêu Uyển Thanh không hề chuẩn bị trước, lùi lại từng bước nhỏ rơi vào vòng tay ấm áp của Lâm Tiễn. Nàng nghi hoặc xoay đầu lại muốn hỏi Lâm Tiễn làm sao vậy, nụ hôn mềm mại của nữ hài đã rơi vào trêи môi nàng, dần dần mất đi lý trí.

  Nút của quần tây bị nữ hài vô tình cởi ra, Tiêu Uyển Thanh sắp mất thăng bằng, nhưng nữ hài vẫn như cũ không muốn buông nàng ra.

  Nàng bám vào đầu vai của nữ hài, kiều nhu khẩn cầu cô trở lại phòng, nữ hài bế nàng lên, vừa ɭϊếʍ vừa hôn lên cằm cùng cổ của nàng mà bước vào. Cuối cùng, chỉ dừng lại ở sô pha.

  Nữ hài nhẹ nhàng đặt Tiêu Uyển Thanh xuống, săn sóc cởi áo khoác dài ở thân Tiêu Uyển Thanh. Sau đó vén quần áo lên, lại lần nữa cuối người phủ lên nàng.

  Đây là lần đầu tiên bên ngoài phòng ngủ như vậy, ánh đèn nóng rực trêи trần nhà khiến đêm đen sáng như ban ngày, từng cử động của cô có thể không chút che đậy rơi vào mắt Tiêu Uyển Thanh. Nhưng nàng cảm thấy nữ hài của mình rất thích ...

  Cho nên nàng kìm nén ngượng ngùng, cắn chặt môi dung túng người yêu. Một tay bắt lấy quần áo dưới cơ thể, tay kia nắm mái tóc dài của Lâm Tiễn, vô thức nhìn chiếc ghế sô pha nơi Thời Kinh Lan và Ôn Đồng vừa ngồi, không hiểu sao lại ngượng ngùng hơn, nhưng lại càng thêm động tình hơn.

  Ánh trăng ngoài cửa sổ trong như nước, trong phòng tràn ngập ái muội mê người.

  Một lúc lâu sau, mây mù lặng lẽ che nửa vầng trăng, Lâm Tiễn kéo áo bên dưới phủ lên làn da trắng như tuyết có những dấu hôn đỏ của người yêu, sau đó cẩn thận bế nàng đi vào phòng ngủ. Cô yêu thương dùng nụ hôn vuốt ve lông mày của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Phán Phán, dì còn

có bao nhiêu bí mật, lại còn có bao nhiêu ngọt ngào mà con không biết."

  Tiêu Uyển Thanh vòng tay qua cổ Lâm Tiễn, mệt đến mức nàng chỉ muốn nhắm mắt ngủ, nhưng lại bị giọng nói nhẹ nhàng cùng đôi mắt ôn nhu của nữ hài làm không muốn ngủ. Nàng chống đỡ đến gần hôn lên khóe môi nữ hài, khàn khàn cười khẽ mói: "Dì nói cho con biết bí mật gần nhất được không?"

  "Ân?" Lâm Tiễn rất có hứng thú.

  "Chúng ta đi xem tuyết đi, dắt tay đi đến tuyết mãn bạc đầu." Giọng nói càng lúc càng thấp, cơ hồ lẩm bẩm.

  Lâm Tiễn dừng lại một chút, trong lòng cô dao động, lại vui mừng khôn xiết. Cô cúi đầu định kiểm chứng gì đó, nhưng chỉ thấy Tiêu Uyển Thanh đang dựa vào vai cô, lông mi dài khẽ rung, môi cong cong, giống như đã mệt mỏi ngủ thϊế͙p͙ đi.

  Nữ nhân xấu xa này! Lâm Tiễn không khỏi bật cười. Như thế nào có thể nói chuyện lãng mạn như vậy lúc sau lại ngủ rồi?

  Vẫn là chính mình sai, làm nàng quá mệt mỏi. Lâm Tiễnôm chặt Tiêu Uyển Thanh hơn, tăng tốc trở lại phòng ngủ, cẩn thận đặt mỹ nhân đang say ngủ trở lại giường.

  Nhưng vừa giúp Tiêu Uyển Thanh chỉnh tốt góc chăn, nàng vẫn không an ổn mà tỉnh dậy. Thói quen ở sạch chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đột nhiên phát tác, nàng mở đôi mắt mờ sương, ngữ khí có chút ủy khuất, giãy giụa như sắp ngồi dậy: "Dì chưa ngủ được. Bát đũa còn chưa rửa."

  Lâm Tiễn mềm thành một mảnh, vừa buồn cười vừa đau lòng. Cô ấn động tác của Tiêu Uyển Thanh xuống, đặt cánh tay của nàng trở lại trong chăn bông, nói, "Con liền đi rửa bát, bộ trà con cũng sẽ rửa rồi cất đi."

  Dứt lời, cô sợ Tiêu Uyển Thanh sẽ từ chối, cho nên tắt đèn đầu giường mà không có bất kỳ lời giải thích nào, rời khỏi căn phòng đầy bóng tối. Cô chạm vào gò má mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, đặt tay lên mắt nàng, thấp giọng nói: "Dì cứ yên tâm ngủ đi, ngoan."

  Trong bóng tối lờ mờ, Tiêu Uyển Thanh cảm nhận được ôn nhu ở giữa lông mày cùng đôi mắt của mình, trái tim tràn đầy ngọt ngào, cuối cùng không chịu được buồn ngủ, bất tri bất giác mất đi ý thức...

  Lâm Tiễn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại. Cô đóng gói ấm trà, bên tai vẫn luôn quanh quẩn câu nói của Tiêu Uyển Thanh "Chúng ta đi xem tuyết đi, dắt tay đi đến tuyết mãn bạc đầu."

  Mình cùng nhau già đi, cứ tưởng tượng thôi cũng đã thấy ngọt ngào dâng tràn a...

  Lâm Tiễn cúi đầu, nhắm mắt hôn lên miệng chiếc cốc mà Tiêu Uyển Thanh đã uống. Đột nhiên quỳ gối trước vầng trăng sáng cùng ngôi sao sáng ngoài cửa sổ, trong lòng thành tâm cảm tạ chư Thần mấy năm nay cô luôn cầu nguyện khi tuyệt vọng.

  Nhân sinh khó cầu được hoàn mỹ, nhưng Lâm Tiễn đối với cuộc sống sau này đã không còn hối tiếc.