Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 91

Thế giới hai người đã mất từ

lâu cuối cùng đã trở lại.

Buổi trưa, hai người cùng nhau ăn tại bàn sau thời gian dài vắng bóng, nhưng cũng không ăn cơm yên ổn như trước. Tiêu Uyển Thanh liên tục nhận được cuộc điện thoại, như công tác của nàng vì nàng tạm thời xin nghỉ mà xảy ra vấn đề.

Lâm Tiễn nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh dừng đũa, vô thức xoa xoa thái dương mệt mỏi trong khi nói chuyện với đối phương, trong lòng cô cảm thấy áy náy lại đau lòng.

Cô thấy Tiêu Uyển Thanh cúp điện thoại, nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì, trầm ngâm không hỏi mà trầm mặc quan tâm nhìn nàng.

Một lúc sau, Tiêu Uyển Thanh như nhận ra ánh mắt lo lắng của cô, nhướng mày về phía cô, ôn thanh nói: "Cứ luôn nhìn dì làm gì? Đồ ăn sẽ nguội mất."

Lâm Tiễn cắn đũa, ngập ngừng hỏi nàng: "Con có ảnh hưởng đến lịch trình công tác của dì không?"

Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, trong mắt mang theo ý cười nhẹ. Nàng dùng đũa gắp đồ ăn đặt vào bát của Lâm Tiễn, trấn an cô: "Dì đã sắp xếp mọi thứ rồi, chỉ là bọn họ làm không tốt, nhất thời có chuyện." Nàng nhíu mi, có chút không yên lòng, do dự không biết chiều nay có trực tiếp đến đó không. Nhưng nàng cũng lo lắng không biết cơn sốt của Lâm Tiễn có lặp lại hay không.

Mặc dù Lâm Tiễn cảm thấy không muốn từ bỏ, cô hy vọng Tiêu Uyển Thanh có thể cùng cô nghỉ ngơi một buổi chiều. Rốt cuộc, đêm qua Tiêu Uyển Thanh chắc hẳn đã nỗ lực mệt mỏi hơn cô. Nhưng khi nhìn vẻ mặt của nàng, cô liền thấy được tia khó xử cùng lo lắng trong mắt nàng. Bất luận Tiêu Uyển Thanh làm gì, nàng là một người cực kỳ có trách nhiệm.

Ánh mắt cô lóe lên, chủ động đề xuất: "Tiêu a di, chiều nay nếu dì cần đến công ty, đừng lo cho con, yên tâm mà đi đi."

Tiêu Uyển Thanh do dự: "Tiễn Tiễn, nhưng con..."

Lâm Tiễn nhếch môi mỏng, lông mày cong lên, nửa đùa nửa thật nói: "Tiêu a di, bây giờ con không phải là vãn bối của dì, cũng không phải là đứa nhỏ mà dì luôn chiếu cố. Con không yếu ớt như vậy, con có thể tự chăm sóc mình. Dì không tin con sao?"

  Tiêu Uyển Thanh nhìn cô kiên định, giống như đang nhìn cô gái trẻ trước mặt với một ánh mắt mới. Một lúc lâu sau, nàng chớp chớp mắt, khóe môi dần có độ cung nhẹ. Nhưng nàng cúi đầu, nhấp một ngụm canh, vẫn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Con tự chăm sóc bản thân đến mức vào bệnh viện như vậy, vậy con muốn dì tin con có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân sao?” Rõ ràng là có ý tứ.

Lâm Tiễn nghe vậy sắc bén, không có chút lương tâm cắn rứt mà kiêu ngạo biện hộ cho bản thân: "Chuyện này khác. Ngày hôm qua con không có bạn gái nên mới có thể hành động liều lĩnh. Nhưng bây giờ con đã có dì rồi. Một người trưởng thành có trách nhiệm. Con phải có trách nhiệm chăm sóc bản thân mới có thể có trách nhiệm với dì, chăm sóc dì thật tốt chứ."

Tiêu Uyển Thanh chỉ muốn nhân cơ hội để gõ đầu Lâm Tiễn, hy vọng cô sẽ nhớ yêu quý cơ thể của mình, nhưng nàng không ngờ Lâm Tiễn sẽ nói điều này nghiêm túc như vậy. Trong đáy lòng, nàng gặm nhấm hai chữ "trách nhiệm" và câu "có trách nhiệm với dì" của Lâm Tiễn, trái tim khẽ run lên.

Nàng luôn cảm thấy Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ. Đối với cô, tình yêu hiện tại có lẽ chẳng qua là sự bùng phát thiếu hiểu biết của hormone thời trẻ đã phóng đại nhiệt tình của cô thành tình yêu. Cho nên, tình yêu của cô sẽ đầy nhiệt huyết, bồng bột, kiên trì, đẹp đẽ nhưng hư ảo. Tình yêu tuổi thanh xuân luôn nồng nhiệt ngọt ngào lúc ban đầu, cho nên mang tính hưởng thụ nhiều hơn trong tưởng tượng, ít bền chặt hơn. Hai chữ trách nhiệm là chịu đựng nhiều kɧօáϊ lạc, níu kéo hôn nhân trưởng thành cũng khó không kém, chưa nói đến tình yêu bồng bột, xúc động luyến ái của tuổi trẻ.

Nhưng Lâm Tiễn lại vì nàng mà nghĩ tới.

Lâm Tiễn, 18 tuổi, nói với nàng 31 tuổi vào ngày đầu tiên hẹn hò rằng con có trách nhiệm với dì.

Tiêu Uyển Thanh cảm thấy cho dù đây là tấm séc trắng do những người trẻ tuổi thiếu hiểu biết không sợ hãi lập ra, cho dù tất cả những lời hứa trêи đời này, nói dễ hơn làm, nhưng ít nhất vào lúc này, Lâm Tiễn đã có ý định này, nàng nên mãn nguyện.

Nhưng nàng không thể tiếp thu, cũng không nên tiếp thu.

Đôi mắt ẩn ẩn thủy quang trìu mến nhìn Lâm Tiễn, nói từng chữ một: “Tiễn Tiễn, dì không cần con có trách nhiệm với dì.” Thấy cô gái nhướng mày nghi hoặc, liền đưa tay ra vuốt ve đôi lông mày xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng nói: "Tiễn Tiễn, con nên nhớ, đối với bản thân có trách nhiệm chính là trách nhiệm lớn nhất đối với con."

Từ lúc đáp ứng Lâm Tiễn, nàng chưa từng mong Lâm Tiễn có trách nhiệm với nàng, huống chi có thể ở bên nàng mãi mãi. Ngay từ khi bắt đầu, nàng đã luôn sẵn sàng, sẵn sàng cho một ngày nào đó sẽ kết thúc, sẵn sàng cho Lâm Tiễn rời đi bất cứ lúc nào.

Nàng là trưởng bối, nàng đã trưởng thành, nàng là người đáng lẽ phải dẫn Lâm Tiễn đi đường vòng. Nhưng nàng đã tự dung túng mình, ảnh hưởng đến Lâm Tiễn, thay đổi cô. Cho nên, nàng phải chịu trách nhiệm với cô.

Nàng có trách nhiệm để Lâm Tiễn có được hạnh phúc cùng niềm vui giống như cô chưa từng được ở bên nàng, nàng có trách nhiệm để Lâm Tiễn trở lại cuộc sống bình thường sau khi rời xa nàng.

Giữa hai người, không có địa vị bình đẳng, hai người được định sẵn là không có trách nhiệm cùng nghĩa vụ ngang nhau. Nàng chỉ hy vọng cho Lâm Tiễn hưởng thụ, không cần chịu đựng điều đó vì nàng. Nàng có thể tham lam hỏi một tiểu hài tử vừa mới lớn có trách nhiệm gì với nàng sao?

Lâm Tiễn cảm thấy Tiêu Uyển Thanh chỉ coi cô vẫn còn nhỏ, cho nên nàng không tin lời nói của cô. Nghĩ Tiêu Uyển Thanh cảm thấy cô có thể chăm sóc bản thân cùng không gây phiền phức cho nàng là đã có trách nhiệm. Lâm Tiễn có chút không vui, nhưng cô cũng hiểu rõ một vài quan niệm cùng suy nghĩ không thể thay đổi.

Cô thở dài, kéo tay mà Tiêu Uyển Thanh đang vuốt ve trêи lông mày xuống, dụi dụi vào mũi nàng, giống như sự thăng trầm của cuộc đời, giật lấy những dòng chữ thường ngày của Tiêu Uyển Thanh, thở dài: “Aizz, đợi sau này dì sẽ hiểu những gì con nói. "

Tiêu Uyển Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe được ngữ khí của cô, đau buồn chưa hoàn toàn tiêu tán, liền nhịn không được "Xì" một tiếng cười thành tiếng.

Nàng không biết Lâm Tiễn có nghe vào lời nàng hay không, nhưng nàng không có ý định đánh lạc hướng Lâm Tiễn, nàng sợ nữ hài chân thành nếu nghe quá kỹ sẽ không vui. Nàng ăn xong đứng dậy, dọn dẹp bát đĩa, nhẹ nhàng liếc nhìn Lâm Tiễn một cái, xoay người rời đi, trêu chọc: "Là ta hiện tại còn quá nhỏ sao? Lâm a di."

Lâm Tiễn ăn xong, lau miệng, sau đó đứng lên. Cô nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, đột nhiên cầm lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng kéo ra. Tiêu Uyển Thanh không đề phòng, ngã vào vòng tay cô.

Lâm Tiễn thỏa mãn ôm nữ nhân mình yêu vào giữa vòng tay, xoa má nàng, nói nhỏ câu cuối cùng: "Ừ, còn quá nhỏ, nữ hài của ta a."

"Ta đang đợi trái tim nữ hài của ta luôn sợ hãi ngày càng mạnh mẽ. Đừng sợ, ta rất kiên nhẫn, sẽ cùng con trưởng thành."

Tiêu Uyển Thanh cảm thấy tim giống như đang rung động. Nàng vô thức vùi đầu vào cổ Lâm Tiễn, siết chặt lấy vòng eo thon thả của cô, hờn dỗi: "Đồ ngốc."

Buổi chiều, sau khi Lâm Tiễn uống thuốc xong, Tiêu Uyển Thanh giúp cô đo nhiệt độ một lần nữa, xác nhận nhiệt độ bình thường, nàng dần cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng muốn dành thêm một buổi chiều nữa với Lâm Tiễn, nhưng trong thời gian đó, nàng nhận thêm một vài cuộc gọi, lông mày của nàng bất giác căng hơn.

Thấy tình hình có lẽ thực sự không ổn lắm, Lâm Tiễn thúc giục Tiêu Uyển Thanh không cần ở cùng cô, yên tâm đi công ty xử lý công việc. Tiêu Uyển Thanh là người có trách nhiệm nên không thể yên tâm, cho nên nàng hôn lên trán Lâm Tiễn, nói nàng sẽ sớm trở về, sau đó không thoải mái mà rời khỏi nhà.

Sau khi Tiêu Uyển Thanh rời đi, Lâm Tiễn đang nằm trêи giường, trong lòng có chút trống trải. Cô nhớ lại mọi chuyện từ hôm qua đến hôm nay, cảm giác như một giấc mơ. Cô lật người lại nhìn Teddy nhỏ đang nằm ở bên cạnh, duỗi tay ôm nó, đột nhiên chu môi, giật nhẹ bộ lông của nó, hỏi: "Đau không? Nếu đau thì không phải là nằm mơ a."

Teddy bất động, đôi mắt đen lúng, thế nhưng bị Lâm Tiễn nhìn ra có vào phần ủy khuất.

Lâm Tiễn không khỏi lại cười ngây ngô.

Cô đẩy Teddy nhỏ ra, xoay người lại, đột nhiên suy nghĩ của cô lại nhảy lên, mỗi khi ngủ buổi tối, cô có thể ôm Tiêu Uyển Thanh thay Teddy. Nghĩ đến cảnh này, trong lòng cô không khỏi gợn sóng, cắn môi cười.

Nhưng Tiêu Uyển Thanh bây giờ sẽ không cho cô hôn nàng, nhất định sẽ không để cô ngủ cùng nàng mà ôm nàng ... Lâm Tiễn nghĩ ngàn vạn lần, vui buồn cùng bối rối rồi dần dần mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, cô mở mắt ra đã thấy phòng ngủ không còn sáng như lúc đi ngủ, lúc này đã tối tăm một mảnh. Cô dụi đôi mắt ngái ngủ, tự hỏi mình đã ngủ bao lâu rồi.

Ngoài cửa phòng khép hờ, có tiếng bát đũa chạm nhẹ, Lâm Tiễn lập tức tỉnh lại- Tiêu a di đã về rồi!

Cô lập tức đứng dậy, nhảy ra khỏi giường, bước nhanh về phía cửa. Khi cô đi qua phòng tắm, bước chân của cô đột nhiên chậm lại, tạm dừng một chút, cô nôn nóng mà gãi gãi tóc, vẫn là quyết định đi vệ sinh cá nhân trước.

Sau khi chải đầu, rửa mặt súc miệng, Lâm Tiễn nhìn thẳng vào gương. Sau đó mới yên tâm đi nhanh về phía phòng bếp.

Rõ ràng là Tiêu Uyển Thanh rời đi không lâu, lúc nàng không có ở nhà, cô thấy dì Lưu bận rộn trong phòng bếp này. Nhưng khi cô nhìn thấy bóng dáng mảnh mai được bao quanh bởi tạp dề dưới ánh đèn mờ ảo, cô lại cảm thấy như đã trải qua mấy đời. Tiêu Uyển Thanh không lấp đầy căn bếp, mà là trái tim của cô. Đột nhiên mũi cô chua xót không thể giải thích được.

Bước chân của cô không hề nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Uyển Thanh nhập tâm đến mức hoàn toàn không nhận thấy sự xuất hiện của cô. Lâm Tiễn đưa tay ra ôm chặt nàng từ phía sau, thì thầm vào tai nàng: "A di vì sao không kêu con dậy?", Tiêu Uyển Thanh hơi dừng lại, cọ má vào tóc cô. Ôn thanh mỉm cười đáp lại: "Thấy con ngủ ngon, nên muốn con ngủ thêm một chút."

Trước đây, khi yêu thầm Tiêu Uyển Thanh, hai người tự nhiên mà làm nhiều thứ, nhưng khi đó Tiêu Uyển Thanh sẽ không bao giờ chủ động đáp lại tình cảm. Lâm Tiễn cảm thấy chủ động thân mật của nàng đối với cô, không khỏi cảm thấy nóng bừng sung sướиɠ, vòng tay cô ôm lấy Tiêu Uyển Thanh càng chặt hơn.

“Nhưng, con muốn thấy dì sớm hơn.” Cô thì thầm.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh được Lâm Tiễn ôm thoải mái như vậy, nàng nghe thấy tiếng thì thầm của cô, trái tim dịu lại. Khóe môi nàng nhếch lên, tắt lửa bếp ga, nhẹ giọng nói đùa với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, dì vẫn luôn muốn hỏi con, con học những cái hoa ngôn xảo ngữ này ở đâu hả?"

Lâm Tiễn bất mãn chọc vào bờ vai gầy của Tiêu Uyển Thanh: "Dì cư nhiên nói những lời từ đáy lòng của con đều là hoa ngôn xảo ngữ a! Cho dù là vậy thì con cũng có thể hiểu được mà không cần ai dạy."

"Vừa nhìn thấy dì, con liền cảm thấy vui vẻ, những lời này từ trong lòng nói ra. Con muốn nói cho dì nghe, nhưng là chỉ muốn nói cho một mình dì nghe."

Tiêu Uyển Thanh là người từng trải, tự lập, chín chắn, bao năm nay lòng nàng bình lặng, khó lay chuyển. Nhưng yêu nhau chưa được bao lâu, giờ nghe những lời ngọt ngào thẳng thắn cùng nồng nàn của người yêu nhỏ, nàng không khỏi cảm thấy mình là một nữ hài dễ bị dụ dỗ. Nàng cắn môi, vừa xấu hổ vừa giận dỗi Lâm Tiễn: "Hoa ngôn xảo ngữ nhưng mê hoặc..."

Lâm Tiễn làm nũng: "Vậy thì dì có thích không?"

Trong mắt Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười sáng như sao, vừa định trả lời Lâm Tiễn thì điện thoại ở một bên đột nhiên rung lên.

Lâm Tiễn cảm thấy thân thể người trong vòng tay cô đột nhiên cứng đờ. Cô nhìn theo ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh, nhìn vào màn hình điện thoại, thấy ID người gọi hiện ra ba ký tự - Chu Thấm Tỷ.