Trong nhiều năm, Tiêu Uyển Thanh được công nhận là người thân thiện dễ hòa đồng với người khác, nhưng cũng phải công nhận nói về công việc, nàng rất nghiêm khắc với bản thân cùng người khác. Nàng sẽ không chỉ trích người bằng những lời lẽ sắc bén, nhưng nàng sẽ dùng những lời lẽ ôn nhu hoà khó để khiến người phải thẹn.
Cũng chính vì vậy mà bao năm qua, nàng luôn nắm chắc được mình sẽ không quá gần gũi với cấp dưới cùng đồng nghiệp mà mất đi uy nghiêm, nhưng cũng không quá nghiêm túc mà mất đi khoảng cách. Khi các bộ phận khác nhau bình luận về lãnh đạo, khi nói đến Tiêu Uyển Thanh, tất cả đều đồng ý với một câu: Làm việc dưới quyền chủ biên Tiêu rất dễ dàng, cũng thực không dễ dàng, nhưng nếu làm mọi việc nghiêm túc, chắc chắn là siêu dễ dàng.
Nhưng các đồng nghiệp trong ban biên tập đều phát hiện hôm nay tổng biên tập có tâm trạng đặc biệt tốt.
Buổi sáng vào thời điểm mở họp, tất cả mọi người đều nghĩ hôm qua không nên phạm sai lầm mà suýt nữa làm ra chuyện lớn. Chủ biên Tiêu hẳn là sẽ mang đến một trận tuyết tháng tư, nhẹ nhàng âm thầm đóng băng chết người. Nhưng không nghĩ tới, nói đến lỗi nhỏ không nên có ngày hôm qua, nàng thế nhưng chỉ kết thúc trong một cơn mưa nhẹ.
Thực ra, đối với Tiêu Uyển Thanh, một nửa là do nàng tự trách mình nhất thời nghỉ phép. Nàng cũng nên có trách nhiệm với việc đó, không thể trách bọn họ. Nửa còn lại quả thực có tâm trạng tốt.
Trong giờ nghỉ trưa trong giờ ăn, Tiêu Uyển Thanh ăn gần hết. Nàng vừa dùng khăn ướt lau tay, điện thoại trong túi xách rung lên.
Nàng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy trêи màn hình hiển thị tin nhắn chưa đọc của Lâm Tiễn, ánh mắt nhu hòa một chút. Mở màn hình đọc tin nhắn văn bản, lọt vào tầm mắt là một bức ảnh, trêи bàn ăn có khắc chữ Đại học Kinh Nam to tướng. Lâm Tiễn đem cơm trắng vẽ thành trái tim, tưới lên đó là cà chua xào trứng.
Tin nhắn cuối viết: Ăn cơm cũng không nhịn được nhớ dì. [Biểu tượng cảm xúc tình yêu]
Đồng nghiệp đang ăn bên cạnh nàng nói tứ tung đề tài bây giờ đã sang phàn nàn về đối tượng mà một người nào đó giới thiệu với cô ta, nói đối phương không hiểu phong tình, đối phương đường hoàng nói ở tuổi của cô ta, ai cũng vội vàng kết hôn, liền không cần làm những cái lãng mạn giả dối.
Cô ta dùng thìa chọc thủng thức ăn, nghiến răng nói: Tôi tuổi này có gì sai? Không biết phụ nữ dù ở độ tuổi nào cũng mong được lãng mạn cùng mang mộng tưởng sao?!
Mọi người đều cảm thấy thích thú trước giọng điệu của đồng nghiệp. Tiêu Uyển Thanh cũng cười.
Nàng nhìn xuống tấm ảnh, nhìn hàng chữ, một nụ cười khẽ nở trêи khóe môi. Nàng thầm cười trước sự ngây ngô của Lâm Tiễn, ánh mắt đầy dịu dàng.
Nàng nhanh chóng di chuyển đầu ngón tay trêи bàn phím, nghiêm túc trả lời Lâm Tiễn: "Cẩn thận cơm nguội."
Nàng ngẩng đầu nhìn phòng ăn, nhìn những đồng nghiệp trẻ tuổi vốn đã lão khí nặng nề, nghe họ nói về nhà cửa, xe cộ, con cái, kinh tế, bảo hiểm y tế cùng lương hưu, bên tai đột nhiên vang lên lời Lâm Tiễn đã từng hỏi nàng: "Ngây thơ không tốt sao?"
Tốt, cũng không tốt.
Kỳ thật cũng khá tốt.
Có vẻ như với Lâm Tiễn cũng giống họ, nhưng cũng không quá giống nhau.
Sau giờ học buổi chiều, Lâm Tiễn với chiếc cặp xách trêи lưng ai cũng không cần đợi mà một mực chạy ra ngoài. Khi đến gần cổng trường, cô nhìn thấy rõ chiếc xe của Tiêu Uyển Thanh đã "chờ đại giá" ở phía đối diện như nàng nói trong tin nhắn.
Lâm Tiễn nhìn trái nhìn phải, tranh thủ lúc xe cộ qua lại không nhiều, chớp thời cơ liền lon ton băng qua vạch vằn, chạy đến chỗ xe của Tiêu Uyển Thanh.
Cửa kính xe của Tiêu Uyển Thanh hạ xuống hết cỡ để nhìn cô chạy tới. Nàng nhìn thấy Lâm Tiễn, nhìn thấy những giọt mồ hôi nhỏ từ chóp mũi nhỏ trắng của cô, chỉ muốn cảm thấy đau lòng, vừa định hỏi cô làm gì mà háo hức như vậy, liền thấy Lâm Tiễn cúi xuống, cười rạng rỡ nói: “Mỹ nữ, đợi lâu chưa a?"
Có phải là ảo giác không, a! Cảm thấy không gặp nhau một ngày, Tiêu a di của cô càng mê người!
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt trong chốc lát, dừng lại nói chuyện phiếm, đôi mắt ấm áp mang theo ý cười, nhìn cô thích thú.
"Có thể để lại cho tôi số điện thoại được không? Tôi là tuyển trạch viên của một công ty giải trí, mỹ nữ, tôi thấy cô ..." Ánh mắt cô sắc bén nói, nhưng chưa kịp nói xong, khóe môi Tiêu Uyển Thanh đột nhiên nhẹ cong một chút.
Giây tiếp theo, cửa kính xe bị chủ nhân không thương tiếc nâng lên.
Xe phát ra âm thanh khởi động.
Lâm Tiễn lập tức "A" một tiếng, khẩn trương đi vòng qua thân xe, lo lắng chạy đến chỗ ghế phó lái, mở cửa nhanh chóng leo lên xe. Cô đóng cửa xe lại, quay đầu lại nói: "Tiêu a di, dì thật nhẫn tâm a, cứ như vậy muốn bỏ mặc con."
Tiêu Uyển Thanh vốn dĩ muốn trêu đùa cô, nhưng nghiêng người thấy chóp mũi Tiêu Uyển Thanh lấm tấm mồ hôi nàng lại thở dài. Lấy trong hộp ra một gói khăn giấy, rút
tờ giấy lên, giơ tay cẩn thận giúp Lâm Tiễn lau mồ hôi trêи trán và mũi, ôn thanh nói: "Đều ra mồ hôi, lần sau đừng nóng lòng như vậy, dì chờ một lát cũng không có việc gì. "
Lâm Tiễn đang tận hưởng người yêu săn sóc phục vụ, đáy lòng ngọt ngào đến lông mày cùng mi mắt cong lên. Cô chớp chớp mắt nói: “Con nghĩ đến dì một ngày rồi, nóng lòng muốn gặp dì a.” Phong cách như đột nhiên nhảy lên thẹn thùng đáng yêu.
Tiêu Uyển Thanh dừng lại một chút. Nàng không đáp lại lời yêu thương ngọt ngào của cô, nhưng độ cong của khóe môi khẽ nhếch lên.
Sau khi Lâm Tiễn nói xong, cô cũng có chút xấu hổ, khoa trương khoanh tay vuốt ve cánh tay của mình, như muốn kìm nén nổi da gà.
Tiêu Uyển Thanh giúp cô lau mồ hôi xong, bình tĩnh rút tay ra.
Lâm Tiễn cởi cặp sách trêи lưng ra đặt ở băng ghế sau, trêu ghẹo Tiêu Uyển Thanh "Tiêu a di, dì tan ca sớm vậy? Nếu bị phát hiện có bị trừ lương không?" Buổi chiều cô chỉ có hai buổi học, hiện tại khoảng cách thời gian tan tầm bình thường vẫn còn sớm.
Tiêu Uyển Thanh đến gần, giúp cô thắt dây an toàn, vừa nói vừa đùa: "Bởi vì đón con cho nên mới bị trừ lương. Con có muốn bồi thường cho dì không?"
Lâm Tiễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, trong lòng không khỏi dâng lên yêu thích, mấp máy môi. Cô ghé sát vào Tiêu Uyền Thanh, đột nhiên "Chụt" một tiếng đặt lên má Tiêu Uyển Thanh một nụ hôn.
“Bị trừ một khối tiền, con sẽ bồi thường cho dì bằng một nụ hôn, được không?” Cô nhìn nàng cười ranh mãnh.
Nhịp tim của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên lệch một nhịp. Nàng lùi lại, theo bản năng muốn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt mình, nhưng lý trí đã khiến nàng nhịn xuống. Nàng nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa kính xe, vô số người đi bộ qua lại, tai bắt đầu đỏ lên, cắn môi thì thào nói: "Tiễn Tiễn, sẽ bị người nhìn thấy."
Lâm Tiễn nghiêng đầu phản bác nói: "Ở đây không ai biết chúng ta. Nhìn thấy thì sao? Hơn nữa chỉ là hôn một cái trêи má thôi a."
Tiêu Uyển Thanh nhìn vẻ ngây thơ khó hiểu của cô, hơi mở miệng, muốn nói lại thôi.
Nếu đối tượng trong mối quan hệ yêu đương của Lâm Tiễn không phải là nàng, nếu bây giờ nàng bằng tuổi Lâm Tiễn, vậy thì cứ hôn lên má như thế này, thật sự không có gì to tát.
Đôi mắt nàng tối sầm lại, tia áy náy hiện lên trong mắt nàng. Nàng không nên dùng kinh nghiệm của mình để mài giũa quyết tâm cùng dũng khí của Lâm Tiễn. Nàng cũng không nên dùng kinh nghiệm của mình để kìm hãm nhiệt tình cùng trái tim không sợ hãi của những người trẻ tuổi.
Nàng muốn Lâm Tiễn cùng bạn học cùng trang lứa giống nhau, cố gắng trở nên tốt hơn, đối với mối tình đầu thoải mái khoa trương một chút.
Cuối cùng nàng không nói gì, chạm vào khuôn mặt của cô, cong mắt cười nhẹ, việc này coi như đồng ý với lời nói của cô.
Trêи đường đến bệnh viện, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đã nhắc đến việc Hạ Chi Cẩn cùng Thời Mãn cãi nhau. Trong lòng Lâm Tiễn, Thời Mãn thông minh hoạt bát, còn Hạ Chi Cẩn điềm đạm săn sóc, cả hai đều là người rất tốt. Đối với những bạn học khác, hai người đều lịch sự nhường nhịn, ít khi cãi nhau với người khác. Nhưng không biết tại sao, hai người như vậy ở cùng nhau là bởi vì thích nhau, ngược lại là so với bạn học bình thường kém hòa thuận, liền ầm ĩ.
Cô thở dài, xúc động nói: “Người yêu thích lẫn nhau luôn tâm ý tương thông a.” Nếu là như vậy, hẳn nên bớt ầm ĩ không đáng có đi?"
Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến Hạ Chi Cẩn là người khắc chế ẩn nhẫn, nghĩ đến Thời Mãn nhiệt tình, nghĩ đến thân phận chênh lệch quá lớn giữa họ, đôi khi nghĩ đến người phụ nữ khó nắm bắt Thời Kinh Lan, nàng không khỏi cau mày.
"Tiễn Tiễn, Thời Mãn có nói cho con biết tại sao nàng lại cãi nhau với Chi Cẩn không?"
Lâm Tiễn nhớ lại sơ lược những gì Thời Mãn nói với cô vào buổi trưa, tóm tắt ngắn gọn những điểm chính: "Có vẻ như là vì Mãn Mãn muốn chị Chi Cẩn làm việc ít hơn, muốn bồi cậu ấy nhiều hơn, cũng muốn chị Chi Cẩn không phải lúc nào cũng rõ ràng với cậu ấy như vậy. Nhưng chị ấy có vẻ không muốn, Mãn Mãn liền không cẩn thận cãi nhau với chị ấy. "
Khuôn mặt đoan trang diễm lệ của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên hiện lên tia tiếc hận cùng thương xót. Nàng nhẹ nhàng chỉ dẫn Lâm Tiễn: "Kia là những việc Thời Mãn muốn Chi Cẩn làm. Vậy Thời Mãn có nói với con, nàng có biết Chi Cẩn muốn nàng làm gì không?"
Lâm Tiễn nghe được câu hỏi, chớp chớp mắt, liền ngây ngẩn cả người.
Cô cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian mà Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đã ở bên nhau. Trong khoảng thời gian đó, cô dường như chưa bao giờ nghe nói Hạ Chi Cẩn muốn Thời Mãn làm gì, Hạ Chi Cẩn cũng không chủ động nhắc đến chuyện đó. Trong những chi tiết nàng tiết lộ, cũng không có nói đến.
Mãn Mãn, không biết chị Chi Cẩn muốn gì sao?
Tiêu Uyển Thanh lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện. Sau khi xe đậu xong, nàng tháo dây an toàn, ánh mắt nhu hòa nhìn Lâm Tiễn còn đang suy nghĩ, giải thích với cô: “Kỳ thực tâm đầu ý hợp cũng rất đơn giản. Đó là trao đổi trái tim của mình với trái tim của đối phương. "
"Điều nàng muốn ở ta nhiều hơn, điều ta muốn ở nàng ít hơn".
Lâm Tiễn nhai câu này, cảm giác như chưa giác ngộ. Nhưng sau khi cẩn thận xem xét, lại có vẻ hiểu ra. "Điều nàng muốn ở ta nhiều hơn, điều ta muốn ở nàng ít hơn". Liệu "Ta" có cảm thấy ủy khuât chính mình quá không?
May mà Tiêu Uyển Thanh đã giải đáp những nghi hoặc của cô trong câu tiếp theo, nói với cô: "Nhưng trêи thực tế, điều đó rất khó. Mỗi người chúng ta không phải là thánh nhân, tư duy theo bản năng hình thành thói quen, không thể tránh khỏi việc lấy góc độ làm điểm xuất phát. Do đó tâm ý tương thông là không có khả năng. Thực tế, để đạt được nửa câu này liền rất khômg dễ dàng. "
Nàng không biết Lâm Tiễn có thể hiểu hay nghe được bao nhiêu, nàng không cần Lâm Tiễn hiểu ngay. Có rất nhiều sự thật, thực tế thì hầu hết ai cũng đã từng nghe qua từ nhỏ, nhưng họ chưa thể thực sự hiểu khi chưa trải nghiệm. Nàng nguyện ý để Lâm Tiễn trải qua quá trình tự nhiên thuộc về cô.
Nàng vừa muốn cho Lâm Tiễn biết thêm một chút, vừa muốn xem một ngày Lâm Tiễn thực sự trải qua những gì, nghĩ đến câu này có thể cho cô một chút cảm hứng, hoặc khiến cô sống tốt hơn một chút. Bây giờ, cô không cần có gánh nặng quá sớm.
Ít nhất bây giờ không thành vấn đề, Lâm Tiễn hiện tại ở bên nàng. Lâm Tiễn không cần phải hiểu, chỉ cần nàng hiểu.
Sau khi nghĩ xong, Lâm Tiễn nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, mở to đôi mắt sáng long lanh hỏi nàng, "Tiêu a di, vậy con có thể hỏi dì, dì có muốn cái gì không?"
Trái tim Tiêu Uyển Thanh liền bị rung động bởi ánh mắt chân thành rực lửa của cô, nàng mềm lòng, nâng tay Lâm Tiến lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, yêu thương mà nghĩ: đồ ngốc, không thể hỏi. Con người là sinh vật khó thẳng thắn nhất, ngôn ngữ là công cụ giảo hoạt nhất a.
Nàng đưa tay nhéo mũi Lâm Tiễn, hai mắt như có nước, cười nói: "Con muốn gì thì dì cũng muốn cái đó."
Đây là một lời nói dối, nhưng cũng là nói thật.