Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 97

Lâm Tiễn tràn đầy tự tin trước khi Tiêu Uyển Thanh sửa xong câu trả lời. Khi cô biết Tiêu Uyển Thanh chỉ sai ba câu hỏi lại có chút hoảng hốt, khi sửa xong câu trả lời của mình, cô phát hiện ra mình sai hơn nàng một câu. Ngay lúc đó, cô hoàn toàn suy sụp.

Tiêu Uyển Thanh thấy bộ dạng của cô liền biết kết quả, nhưng vẫn cố ý trêu chọc cô: "Thế nào? Dì thua rồi sao?."

Lâm Tiễn biết Tiêu Uyển Thanh là cố ý, cô "Hừ" một tiếng chu môi hỏi Tiêu Uyển Thanh “Tiêu a di, bài kiểm tra cuối tốt nghiệp dì đạt bao nhiêu điểm?” Sau nhiều năm như vậy mà vẫn còn trình độ này, hẳn là vừa rồi Tiêu a di phải quá khiêm tốn đi !!

Tiêu Uyển Thanh kéo tờ trả lời của mình, trong khi giúp Lâm Tiễn xem cô sai ở đâu, nàng thản nhiên trả lời: "Dì không nhớ, điểm của chúng ta khác với điểm của con bây giờ. Nhưng dì nhớ, phần nghe có vẻ như ..." Nàng dừng một chút, nụ cười nhếch mép hiếm hoi, nàng tuyên bố với Lâm Tiễn, "Điểm tối đa."

Lâm Tiễn tròn mắt ngạc nhiên, oaaa cái này là lừa gạt a! Tiêu a di trước kia hẳn đại học bá. Nàng không khỏi cảm thấy tự hào cùng hãnh diện về nàng, nhưng khuôn mặt của cô lộ ra vẻ như bị lừa gạt, cô nằm nghiêng trêи bàn khóc với Tiêu Uyển Thanh: "Ô ô ô, Tiểu Tiễn Tiễn bị đả kϊƈɦ lớn rồi, tim con đau, khổ sở quá đi a... "

Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn làm nũng bán manh, không khỏi bật cười. Giống như sau khi ở bên nhau, Lâm Tiễn ngày càng làm nũng. So với những ủy khuất cùng áp lực mà cô từng trải qua, nàng thích nhìn thấy Lâm Tiễn thoải mái vui vẻ trước mặt nàng hơn.

Tiêu Uyển Thanh giúp cô phân tích câu hỏi sai, đẩy nó đến trước mặt cô, sủng nịch nói, "Vậy bây giờ làm sao mới được đây?"

Lông mày Lâm Tiễn nhíu lại, cô chu môi: "Cần phải hôn Tiêu a di."

Tiêu Uyển Thanh nhìn vào đôi mắt sáng mong đợi của cô, nụ cười hiện trong mắt cô. Sau khi nhìn nhau một lúc, nàng đặt bút xuống, chống một tay lên bàn, cúi xuống, đến gần Lâm Tiễn, định in lên má cô một nụ hôn nhẹ.

Lâm Tiễn hơi cong môi, nụ cười giảo hoạt thoáng qua mắt cô. Khi đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh sắp rơi xuống, cô đột nhiên quay đầu lại, ngẩng đầu lên, vô tư để môi của Tiêu Uyển Thanh rơi lên môi mỏng ấm áp của cô.

Cô thấy môi hai người vừa chạm vào, Tiêu Uyển Thanh hơi kinh ngạc mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt cô. Lâm Tiễn tinh nghịch chớp mắt nhìn nàng, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng.

Trong giây tiếp theo, Tiêu Uyển Thanh tựa như bị điện giật, nhanh chóng rời đi. Nàng cắn môi nhìn Lâm Tiễn, rặng mây đỏ dần dần che hai má.

"Tiễn Tiễn, đừng nháo ..." Giọng nói có chút mềm mại khàn khàn.

"Rõ ràng là Tiêu a di hôn con ..." Vẻ mặt Lâm Tiễn vô tội cười. Chỉ cô biết tim mình đập nhanh như thế nào.

Hôn và được hôn là cảm giác rất khác nhau.

Cô cho rằng Tiêu Uyển Thanh chủ động hôn mình, cô cảm thấy lòng mình như có gì đó muốn trào ra.

Cô thực sự yêu vẻ trưởng thành nhưng nhút nhát của Tiêu Uyển Thanh mỗi khi bị cướp mất nụ hôn. Cả trái tim cô đều rạo rực, muốn tiếp tục khi dễ nàng, cô muốn nhìn thấy vẻ ngoài e thẹn cùng mê hoặc của nàng nhiều hơn.

Trái tim cô nóng bừng, định kéo cánh tay của Tiêu Uyển Thanh, trong lúc nàng vẫn chưa ngồi yên, điện thoại trêи bàn đặt bên người đột nhiên rung lên một cách khó hiểu.

ID người gọi nói với Lâm Tiễn đó lại là mẹ của cô ...

Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy khuôn mặt thanh tú hồng hào của Tiêu Uyển Thanh đã rút đi, nụ cười như ngưng đọng trong khoảnh khắc, ảm đạm xuống.

Lâm Tiễn cau mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng mà tim cô nhói lên.

Cô ngồi ngay ngắn, cầm điện thoại, nhấc máy.

Lâm Mẹ gọi điện để hỏi ngày 1 tháng 5 nàng sắp xếp thế nào.

Lâm Tiễn nghe câu hỏi của Lâm Mẹ, cô nhớ tuần sau ngày 1 tháng 5 sẽ là ngày nghỉ. Sau khi ở bên Tiêu Uyển Thanh, đôi khi cô cảm thấy giống như mình đang mơ, cuộc sống của cô có chút không rõ giờ là ngày tháng năm nào.

Cô chưa trả lời Lâm Mẹ, cho nên bà đã sắp xếp trước cho cô: “Bằng hữu của ông nội con đã nghỉ hưu nên muốn mời qua đó chơi. Hai ngày trước bà nội đã gọi cho mẹ, mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ giống như là mong con có thể đi cùng họ vậy. Có thể thanh minh con không về, hai ông bà nhớ con cũng ngại nói. Với lại con nghĩ lại đi, con đã bao lâu rồi không gặp họ rồi. Tiễn Tiễn a, nếu con không có việc gì thì đi với họ đi, trải nghiệm cuộc sống, ngắm nhìn khung cảnh nông thôn a."

Lâm Tiễn chết lặng, cô cũng có chút áy náy. Từ khi lên đại học, thời gian ở bên trưởng bối càng ngày càng ít. Nếu là ngày trước, sau khi nghe mẹ cô nói câu này, cô nhất định sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ……

Cô nhìn Tiêu Uyển Thanh vẫn đang mang vẻ mặt dịu dàng lặng lẽ nhìn cô, co chút do dự.

Cô không biết ngày 1 tháng 5 Tiêu Uyển Thanh sẽ lên kế hoạch gì, nhưng dù ở nhà hay đi chơi, cô ... đều muốn ở cùng với Tiêu Uyển Thanh.

Lâm Mẹ thấy Lâm Tiễn không lên tiếng, bà biết cô có thể có chút không muốn. Bà nói có chút nghiêm nghị, hỏi Lâm Tiễn, "Con có việc gì rồi sao?"

Mặc dù bà yêu thương Lâm Tiễn, nhưng cũng không nuông chiều quá. Bà và Lâm Tiễn ngày thường hiếu kính lão nhân gia, bà không yêu cầu ở Lâm Tiễn cao, miễn là cô sẵn lòng thỉnh thoảng hiếu kính trưởng bối khi họ cần. Bà không nghĩ Lâm Tiễn sẽ có việc gì lớn không thể đi trong kỳ nghỉ, cho nên bà cảm thấy hơi tức giận cùng thất vọng vì Lâm Tiễn không hiểu chuyện cùng săn sóc trưởng bối.

Khi nghe ngữ khí của Lâm Mẹ, Lâm Tiễn biết bà đang rất nghiêm túc. Đáy lòng có chút áy náy, do dự rồi tìm một cái cớ nghe có vẻ dễ qua nhất: “Qua hai ngày nữa con sẽ có kỳ thi thứ hai, nên con đang nghĩ xem có nên tập lái xe không."

Lâm Mẹ nghi hoặc: "Trường học lái xe huấn luyện viên không nghỉ lễ sao?"

Lâm Tiễn căng thẳng, lắp bắp nói: "Đúng vậy, hẳn là không có ngày nghỉ."

Lâm mẹ nhìn thấy cô thật sự có chuyện quan trọng, bà mới thả lỏng, "Vậy thì con tự suy xét một chút, xem thi nắm được thế nào. Hai ngày nữa trả lời cho mẹ."

Lâm Tiễn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được ạ, hai ngày nữa con sẽ nói chuyện với mẹ."

Cô cúp điện thoại, quay đầu lại rối rắm hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, ngày 1 tháng 5 dì có việc gì không?"

Tiêu Uyển Thanh không nghe được những gì Lâm Mẹ nói. Nhưng từ phản ứng của Lâm Tiễn, có lẽ nàng đã đoán được Lâm Mẹ đã sắp xếp kỳ nghỉ cho Lâm Tiễn là gì, Lâm Tiễn bởi vì nàng mà có chút khó khăn.

Nàng nheo mắt, cố nén nỗi mất mát không thể kiềm chế được trong lòng, thấu cảm nói với Lâm Tiễn: "Suýt nữa thì dì quên nói với con. Công ty dì có tổ chức cho nhân viên đi du lịch vào ngày đó. Hình như là team building, không thể vắng mặt nên dì không thể cùng con trải qua ngày đó. "

Nàng đã nói dối Lâm Tiễn.

Buổi tối nàng vốn dĩ muốn hỏi Lâm Tiễn ngày 1 tháng 5 có việc gì không. Nàng nghĩ nếu Lâm Tiễn có thể ở lại nghỉ lễ cùng nàng, hai người có thể dùng kỳ nghỉ ba ngày để cùng nhau đi du xuân ngắm hoa. Nàng nghe nói ở đó, hoa cải dầu đang nở rộ, đủ sắc vàng rực rỡ, đung đưa trong gió ...

Nàng thậm chí đã lên kế hoạch cho tuyến đường cùng đặt khách sạn, chỉ đợi Lâm Tiễn gật đầu.

Nhưng nàng cũng chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị cho việc Lâm Tiễn không đi cùng mình. Chỉ cần gia đình Lâm Tiễn có sắp xếp khác thì nàng không muốn Lâm Tiễn ở lại, nàng sẵn sàng từ bỏ. Nàng không muốn cạnh tranh với Lâm Mẹ cùng những người khác, họ có đủ tư cách hơn nàng.

Cho nên, việc này cũng giống như nàng đã đoán trước.

Vốn tưởng có thể bình tĩnh tiếp nhận, nhưng không ngờ trong lòng vẫn có chút thất vọng không tự chủ được.

Nàng hơi thất vọng về bản thân.

Tiêu Uyển Thanh, ngươi thật tham lam cùng quá phận. Nàng tự lên án trong lòng.

Nàng nghe thấy Lâm Tiễn phiền muộn nói: "A, con ở lại Tiêu a di cũng không ở đây sao."

Lâm Tiễn thở dài, thẳng thắn nói với Tiêu Uyển Thanh: "Ông bà nội muốn con đi cùng họ đi chơi ở nông thôn. Tất nhiên con sẵn sàng đi cùng họ, nhưng con muốn ở bên dì hơn ..."

Tiêu Uyển Thanh nghe mong muốn của ông bà của Lâm Tiễn, như nghĩ đến điều gì đó, trong lòng nàng cảm thấy có chút đau. Sau đó hoàn toàn giảm bớt chút thất vọng.

Nàng xoa đầu Lâm Tiễn, từ tận đáy lòng an ủi cô: “Tiễn Tiễn, trở về đi, đi cùng họ đi.” Đôi mắt nàng thoáng qua một tia đau đớn, ngữ khí âm trầm, dạy dỗ Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, dù sao cuộc đời của vãn bối như chúng ta vẫn còn rất dài, nhưng thời gian chúng ta ở bên trưởng bối thì ngày một ít đi."

Nàng đã từng không biết trân quý, cho đến cuối đời lâm chung vẫn không muốn thấy mặt nhau, nàng mới biết điều đó hạnh phúc như thế nào. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng cha mẹ mà nhưng người chẳng còn, nỗi đau này, tiếc nuối này, nàng không muốn một ngày nào đó, nữ hài mà nàng yêu phải cảm nhận điều đó.

Lâm Tiễn không phải là người không hiểu chuyện. Cô thở dài, gật đầu đồng ý: “Con biết rồi, vậy thì con trở về.” Cô vươn tay ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, tựa vào trong vòng tay, lẩm bẩm: “Muốn có bảo bối thu nhỏ của Doraemon. Đem Tiêu a di thu nhỏ rồi đóng gói mang theo a."

Tiêu Uyển Thanh nghe thấy lời này, nỗi buồn ở đáy lòng cũng vơi đi một chút, khóe môi nhếch lên.

Nàng khi dễ cô: “Ngốc.” Hai tay không nhịn được mà vòng qua âu yếm ôm Lâm Tiễn.

Vào ngày cô trở về nhà, Lâm Tiễn đoán Tiêu Uyển Thanh hẳn là không sẵn sàng đối mặt trực tiếp với Lâm mẹ. Cô cũng sợ sau khi gặp mặt, Tiêu Uyển Thanh có thể đột nhiên do dự mà lùi bước, cho nên cô không để cho Lâm Mẹ qua đón. Cô giả vờ quan tâm bà đã làm việc vất vả, muốn tự mình bắt xe buýt trở về.

Buổi tối hôm sau, Lâm Tiễn mang giày vào chuẩn bị xách vali rời đi.

Thấy cô sắp rời đi, Tiêu Uyển Thanh săn sóc đi tới cửa giúp cô mở cửa ra ngoài.

Không chuẩn bị trước, nàng vừa mới nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa chống trộm chỉ một khe nhỏ, liền bị một cỗ lực đạo đẩy một tiếng “cạch”.

Nàng kinh ngạc đang muốn hỏi Lâm Tiễn, vừa quay đầu lại, giây tiếp theo, nàng đã bị thân thể mỏng manh có mùi thơm tinh tế ép vào cửa.

Dựa lưng vào cửa, Lâm Tiễn vòng qua eo nàng, vùi đầu vào cổ nàng cọ tới cọ lui, có chút ủy khuất không hài lòng: “Tiêu a di, dì một chút cũng không luyến tiếc con. Hừ! "

Thời tiết đã dần nóng lên, nàng chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, lộ ra làn da từ cổ đến xương quai xanh. Trong lúc lôi kéo, đường viền cổ của chiếc áo thun bị tuột xuống, hơi thở ấm áp của nữ hài phả vào.

Đột nhiên ngứa ngáy, vừa nóng vừa ấm, Tiêu Uyển Thanh không khỏi có chút mềm nhũn. Giọng nói của nàng mềm mại, mang theo điểm khàn khàn: "Tiễn Tiễn, đừng nháo, nhột a..."

Lâm Tiễn cười khẽ, biết nàng luôn sợ nhột, muốn ngoan ngoãn không nháo nữa. Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn vào đôi mắt mềm mại, e lẹ của Tiêu Uyển Thanh, ẩn chứa một chút nhu tình cùng dụ hoặc.

Cổ họng Lâm Tiễn chuyển động lên xuống, tim đập như trống.

Ngày đó, ý nghĩ bị Lâm Mẹ cắt ngang mà không hành động lại hiện lên trong đầu cô, ngo ngoe rục rịch.

Cuối cùng cô không nhịn được nữa, vòng qua Tiêu Uyển Thanh, chớp chớp hàng mi, đến gần nàng rồi đem nụ hôn rơi xuống cằm nàng. Cô cảm thấy nữ nhân trong vòng tay mình khẽ run lên.

Nhưng Lâm Tiễn không có quy củ mà dừng động tác, không thõa mãn.

Cô hơi ngẩng đầu tiếp tục hướng lên trêи, đôi môi mỏng trượt lên môi dưới đầy đặn của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, rồi tiếp tục hướng lên trêи.

Hơi thở của Tiêu Uyển Thanh cũng loạn cả lên, giơ tay nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiễn, nhưng Lâm Tiễn không lùi lại. Khi hơi thở đan xen, sức lực của nàng dần dần giảm bớt.

Lâm Tiễn khẩn trương mà sắp hít thở không thông, nhưng dù thế nào thì cô cũng không đành lòng rời đi, cô cảm thấy Tiêu Uyển Thanh đang mềm hóa, cầm lòng không đậu không thõa mãn hai môi giao triền, muốn tiến xa hơn.

Nhưng giây tiếp theo, răng của cô đập vào răng của Tiêu Uyển Thanh. Sau đó, bị ép vào môi, đau nhức truyền đến khiến nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh đỏ bừng, nàng bình phục lại hơi thở. Khi từ bỏ giãy giụa, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nghe thấy Lâm Tiễn hít một hơi, nàng đột nhiên mở mắt lo lắng, quan tâm nhìn nữ hài. Nàng nhìn đôi mắt ướt như thể nhỏ giọt nước của Lâm Tiễn, nhìn thấy cô đang che môi tỏ vẻ đau đớn, bộ dáng chật vật, không kịp ɖu͙ƈ cự còn nghênh mà hờn dỗi cô, trong mắt dần dần lộ ra ý cười.

Sau đó, một tiếng cười khẽ vui vẻ vang lên giữa hai người.

Lâm Tiễn lập tức cảm thấy không đúng: "Tiêu a di, huhuhu, dì không an ủi con mà còn cười nhạo con a ..."

Tiêu Uyển Thanh không nhịn được cười, sờ sờ môi, hơi thở còn có chút không ổn, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu: "Khả năng đây là hình phạt hài tử hư không nghe lời nha."

Lâm Tiễn xấu hổ cùng buồn bực mà "Hừ" một tiếng.

Cô còn nghĩ có thể tiếp tục nữa không, sợ thu thập quá lâu sẽ không kịp chuyến tàu dự kiến, đồng hồ báo thức cũng vang lên.

Tiêu Uyển Thanh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói nhỏ: "Đi đi, sẽ không kịp mất."

Dù thế nào thì bầu không khí cũng không thể quay trở lại. Lâm Tiễn từ bỏ hoàn toàn. Cô lưu luyến không rời, rầu rĩ hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Con có thể yêu cầu dì một chuyện không?"

"Ân?"

“Phải nhớ đến con a.” Cô ghé vào tai Tiêu Uyển Thanh nói nhỏ.

Tiêu Uyển Thanh nhìn xuống Lâm Tiễn, ánh mắt đầy nhu tình. Nàng thở dài từ tận đáy lòng, nói, "Được ..."

Trêи xe buýt, Lâm Tiễn chạm vào môi mình, không khỏi cười ngốc, đồng thời ảo não mở trình duyệt lên, tìm kiếm một vài——

Kỹ năng hôn môi.

Rốt cuộc cô nghe được lúc trước ai nói dối cô, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết!! Đáng giận, muốn đánh người! Đáng lẽ cô phải nghe lời Thời Mãn, hối hận a!!