Dư Tôi Rung Động

Chương 14

Chương 14: Buồn rầu

Nghe Đường Đường nói như thế, Diệp Kì Trăn ca thán: "Nhìn thế nào mà ra thế?"

"Nếu không có ý gì với cậu có thể chụp ảnh cho cậu như vậy không?" Đường Đường phân tích rành mạch rõ ràng: "Vừa chụp nhanh lại vừa chụp trộm, còn xinh đẹp như thế, chứng tỏ người ta vẫn luôn chú ý tới cậu, hai con mắt cũng mọc trên người cậu rồi. Diệp Kì Trăn, mình biết tại sao cậu ế rồi, cậu chính là đồ đần."

Đầu óc Diệp Kì Trăn lướt qua khuôn mặt của Ôn Dư, nói gì vậy chứ. Cô nói rõ hơn với Đường Đường: "Là con gái."

"..." Đường Đường bị ba chữ này làm câm nín, im lặng tới ba giây, sau đó gào thét với micro: "Sao cậu không nói sớm, không phải chiều nay cậu đi cùng Từ Khai Minh à?"

Diệp Kì Trăn nghe thấy Từ Khai Minh từ miệng Đường Đường, có chút khó chịu, "Sao cậu lại biết Từ Khai Minh?"

"Mình nghe Đường Cẩu nói, nói trong đội bóng rổ của nó có nam sinh muốn theo đuổi cậu, mình không được nghe ngóng à? Mình cũng nhìn ảnh mà, vẻ ngoài rất đẹp trai, Đường Cẩu nói cậu ta cao mét tám tám, cũng là học bá như cậu, mình cảm thấy hai người rất xứng..." Đường Đường càng nói càng hăng, mồm miệng thao thao bất tuyệt, giống như bắn súng liên thanh.

Diệp Kì Trăn bò ra ban công, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn kí túc xá đối diện. Thật ra cô có thể đoán Từ Khai Minh muốn theo đuổi mình, lần trước sau khi kết bạn Wechat với nhau ở buổi tụ tập, Từ Khai Minh tìm cô nói chuyện mấy lần, sau đó Từ Khai Minh lấy lí do muốn học ké nên hỏi cô thời khóa biểu, rồi dần dà, mấy lần cô tan học còn thỉnh thoảng gặp đối phương.

Một nam sinh sẽ không vô duyên vô cớ nhiệt tình với một nữ sinh.

Cô hiểu.

Nhưng phản ứng của cô vẫn rất nhạt, chủ yếu là vì vẫn không có cảm giác.

"Sao không nói gì, xấu hổ à? Cậu có cảm giác gì với cậu ta, thích không?"

"Thì..." Diệp Kì Trăn ngửa cổ lên nhìn bầu trời, mặt không cảm xúc, "Không có cảm giác gì hết."

Nói thích có lẽ còn quá sớm, đặc biệt là với tính cách chậm chạp của Diệp Kì Trăn, Đường Đường đổi cách nói: "Cậu có ghét cậu ta không, có cảm thấy phiền phức khi nhìn thấy cậu ta không?"

Diệp Kì Trăn nghĩ ngợi, nói: "Không ghét."

Đường Đường lại nói: "Vậy thì cậu tiếp xúc với cậu ta xem, nào có nhiều người nhất kiến chung tình thế, không phải đều là chầm chậm tiếp xúc tìm hiểu, sau đó phát hiện có tình cảm, cảm thấy thích hợp thì yêu nhau. Mình cũng như thế."

Diệp Kì Trăn cảm thấy dường như Đường Đường nói cũng có chút đạo lí.

Tiết ba tiết bốn buổi sáng là tiết Tiếng Anh. Vừa nhập học, đại học Z có kì thi tiếng Anh chia lớp, chia lớp dựa theo thành tích của sinh viên, Diệp Kì Trăn và La Bối được phân vào lớp A với tiến độ dạy học nhanh hơn.

Buổi sáng La Bối còn chưa kịp ăn sáng, tới tiết bốn cả người đều đói nhũn, cho nên tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô nàng liền ước có thể kéo Diệp Kì Trăn chạy ra ngoài ngay lập tức.

Hai người nhanh chân ra cửa sau, suýt chút nữa đụng vào người một nam sinh cao lớn. Khi Diệp Kì Trăn nói xin lỗi ngẩng đầu lên, phát hiện người vừa đụng phải không phải ai khác, chính là Từ Khai Minh. Lại là một phen "tình cờ'.

La Bối là cao thủ trong việc nhìn mặt bắt hình dong, thấy anh chàng này lại tới tìm Diệp Kì Trăn, cô nàng phản ứng cực nhanh, quay đầu nói với Diệp Kì Trăn: "Diệp Diệp, tôi còn có chuyện phải đi trước đây, chiều gặp nhé."

Nói xong, liền mất hút không thấy tăm hơi.

Diệp Kì Trăn đứng nguyên tại chỗ nhìn Từ Khai Minh, có chút lúng túng.

Từ Khai Minh cười nói: "Vừa hay tôi cũng học Tiếng Anh ở lớp bên, tới nhà ăn à, có muốn đi chung không?"

Diệp Kì Trăn nhàn nhạt cười cười, không từ chối.

Ra khỏi tòa giảng đường, bầu trời làm cơn mưa nhỏ, Từ Khai Minh vội vàng rút ô trong cặp ra, cậu đứng cạnh Diệp Kì Trăn, che ô giúp cô. Đứng quá gần, Diệp Kì Trăn nhích sang bên một bước theo bản năng, cô thấy chỉ là mưa phùn, liền nói: "Cậu che đi, tôi không cần."

Nhìn thấy Diệp Kì Trăn nhanh chóng giãn khoảng cách, lần này tới lượt Từ Khai Minh lúng túng, cậu gượng gạo cười nói: "Tôi cũng không thể để con gái dính mưa, đúng không? Cậu che ô đi, đàn ông con trai như tôi không cần."

Nói xong, cậu trực tiếp đưa ô cho Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn mơ màng nhận lấy ô, cứ cảm giác có gì đó kì quái.

Mười hai giờ tan học, đúng vào giờ cao điểm dùng bữa ở nhà ăn, chỉ có một tiệm ramen trên tầng bốn ít người hơn một chút. Nhà ăn số một không có thang máy, càng lên trên càng ít người, mọi người lười leo cầu thang bộ.

Diệp Kì Trăn gọi món ramen xá xíu.

Đợi đồ ăn được làm xong.

Từ Khai Minh rất tích cực, "Tôi đi lấy, cậu cứ ngồi đây đi."

Diệp Kì Trăn: "Cảm ơn."

Mấy phút sau, người trên tầng bốn cũng dần dần đông lên. Diệp Kì Trăn và Từ Khai Minh không có chuyện gì để nói, cúi đầu ăn mì của mình, nhưng tướng ăn của Diệp Kì Trăn khiến người ta thích thú.

"Ôn Dư, hay là ăn ramen đi? Ở đây ít người hơn."

"Được."

"Cậu ăn gì?"

"Giống cậu."

"Thật phục cậu đấy."

Thấp thoáng nghe có người gọi một tiếng "Ôn Dư", Diệp Kì Trăn ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa quán mì. Đúng lúc này Ôn Dư quay đầu cũng nhìn thấy Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn liền cười cười với Ôn Dư, cũng coi như chào hỏi.

Ôn Dư vẫn đáp lại bằng nụ cười thương hiệu, sau đó chú ý tới cậu nam sinh cùng ăn mì với Diệp Kì Trăn, cô ấy quen mặt, hình như tên là Từ Khai Minh gì đó, từng gặp ở buổi tụ tập lần trước, cũng gặp ở trận thi đấu bóng rổ.

Sau khi Kỳ Uẩn gọi đồ ăn xong, tìm bàn ngồi xuống, Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn một cái, rồi ngồi xuống đối diện Kỳ Uẩn.

"Trận đấu lần trước sao cậu lại ra về thế? Bọn tôi còn có buổi tụ tập nữa, náo nhiệt lắm." Từ Khai Minh thấy Diệp Kì Trăn vẫn luôn im lặng, chủ động tìm đề tài nói chuyện để giải tỏa không khí cứng nhắc lúc này.

Diệp Kì Trăn vừa định nói gì đó, không cẩn thận bị canh làm sặc, cô quay đầu ho khẽ mấy tiếng.

Từ Khai Minh thấy vậy, vội vàng đứng dậy chạy đi mua chai nước, cậu vặn nắp, đưa tới bên tay Diệp Kì Trăn, "Uống chút nước đi, không sao chứ?" Sau khi đưa nước còn ân cần đưa giấy ăn.

"Không sao, cảm ơn." Diệp Kì Trăn ho tới đỏ mặt, không biết phải nói thế nào, nên chỉ khô khan nói một câu cảm ơn.

Nghe thấy tiếng ho, Ôn Dư đưa mắt nhìn tới, nhìn hết tất cả vào đáy mắt. Sau khi nhìn thấy Diệp Kì Trăn cười với Từ Khai Minh, khóe miệng cô ấy thoáng cong lên, trên mặt là nụ cười không quan tâm.

Thì ra với ai cũng cười như thế...

Quả nhiên là bản thân nghĩ nhiều.

Kỳ Uẩn ngửi thấy mùi không ổn, nhìn một cái theo về phía trước, cười lên như thấy người gặp họa, "Sao thế, nhìn thấy bạn trai của tình địch đẹp trai quá, trong lòng không cân bằng được à?"

Ôn Dư lạnh lùng nhìn Kỳ Uẩn, "Ăn mì của cậu đi."

Kỳ Uẩn lắc đầu, cảm thán: "Không ngờ cậu lại nhỏ nhen vậy."

Ôn Dư lười quan tâm, cúi đầu chưa ăn được mấy miếng, cũng không còn khẩu vị.

Chỉ ăn có chút vậy thôi mà cậu ấy đã no rồi à? Chẳng trách gầy như thế. Diệp Kì Trăn để ý thấy Ôn Dư chỉ ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống.

"... Chúng ta đi chung nhé?" Từ Khai Minh hỏi.

"Hả?" Diệp Kì Trăn chậm nửa nhịp hoàn hồn, không nghe rõ Từ Khai Minh đang nói gì.

"Tối nay câu lạc bộ có cuộc họp, chúng ta đi chung nhé?" Từ Khai Minh nhìn bộ dạng không tập trung của Diệp Kì Trăn, lặp lại một lần. Lúc này Diệp Kì Trăn mới phản ứng.

Thứ không thiếu nhất khi lên đại học chính là đủ các loại câu lạc bộ cùng các tổ chức lớn nhỏ, sau đợt nghỉ lễ Quốc khánh đã tuyển thành viên quy mô lớn, Diệp Kì Trăn tham gia hai câu lạc bộ, một là phòng thu thập tin tức của kênh truyền hình trong trường, một là câu lạc bộ gia sư Ái Tâm mang tính chất công ích. Câu lạc bộ đầu tiên có liên quan tới chuyên ngành của cô, có thể rèn luyện năng lực, tham gia câu lạc bộ còn lại chủ yếu là vì muốn làm một số việc có ý nghĩa, cô cũng thích trẻ con.

Khi câu lạc bộ tuyển thành viên, Từ Khai Minh liền hỏi cô muốn tham gia câu lạc bộ nào, sau khi Diệp Kì Trăn nói, Từ Khai Minh liền đăng kí giống hệt cô... Không biết có phải trùng hợp hay không.

Buổi tối Diệp Kì Trăn vẫn cùng Từ Khai Minh đi họp, vì bảy rưỡi, Từ Khai Minh nhắn tin nói đang đợi cô dưới kí túc xá.

Trong giảng đường lớn đông nghịt người đang ngồi, chủ đề hội nghị là giới thiệu về khởi nguồn phát triển cùng một số hoạt động đã được câu lạc bộ triển khai, Diệp Kì Trăn ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên, nhìn bảng trắng nghe tất chăm chú, đợi khi cuộc họp gần kết thúc, cô vô tình nghiêng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt Từ Khai Minh chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt Từ Khai Minh trốn tránh, giấu đầu lòi đuôi.

Diệp Kì Trăn không nói một lời, theo lí mà nói nam nữ trong tình huống này, có lẽ là một chuyện rất ám muội, nhưng bản thân không hề cảm nhận được ám muội, chỉ lúng túng tới nỗi tê liệt da đầu cùng cảm giác mất tự nhiên.

Lúc này mọi người trong phòng đã giải tán.

"Chúng ta đi thôi." Từ Khai Minh thu dọn xong bút vở.

"Ừm." Diệp Kì Trăn đáp.

Dòng người trong phòng nối đuôi nhau ra ngoài, khi Diệp Kì Trăn quay người nhìn thấy một góc nghiêng xinh đẹp quen thuộc, chỉ là xung quanh quá nhiều người, cô không đi tới đó được, mở to mắt nhìn đối phương rời đi từ cửa sau, đợi khi chen chúc ra khỏi phòng, đã không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.

Là mình nhầm à?

Cứ có cảm giác Ôn Dư sẽ không xuất hiện ở đây.

Tới thứ sáu, buổi tối có hai tiết lí luận cơ sở. Giảng viên bảo thủ nghiêm túc, nội dung vốn đã khô khốc cất lên càng khiến người ta buồn ngủ. Nhưng mọi người đều rất yêu thích, vì học xong tiết này có nghĩa là được nghỉ cuối tuần.

La Bối chống đầu, mí trên mí dưới đánh nhau, mãi tới khi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cô nàng có tinh thần, dùng khuỷu tay khẽ cọ lên Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn vừa ghi chép xong, quay đầu nhìn cô nàng.

La Bối nhỏ tiếng nói: "Này, người kia lại tới đợi cậu kìa."

Diệp Kì Trăn nhìn ra bên ngoài, to đầu. Từ sau hôm cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm, mấy lần cô đều nhìn thấy Từ Khai Minh ở ngoài lớp học đợi mình, cũng không nói là trùng hợp nữa, mà là không chút kiêng nể đợi cô.

Từ Khai Minh muốn theo đuổi cô.

Không, nên nói là đang theo đuổi cô.

Rất chắc chắn.

Tình hình này, mấy người trong kí túc xá đều biết Từ Khai Minh đang theo đuổi Diệp Kì Trăn, cho nên vừa tan học, bọn họ liền rất biết ý "cô lập" Diệp Kì Trăn, tạo điều kiện cho hai người ở riêng.

Diệp Kì Trăn ngồi tại chỗ xoa trán, đợi mọi người lần lượt rời đi, cô mới đứng dậy chầm chậm đi ra ngoài, chỉ thấy Từ Khai Minh dựa bên hành lang, trong tay còn cầm trà sữa chờ đợi cô, trên mặt là nụ cười tỏa sáng.

Từ Khai Minh cao cao gầy gầy, ngũ quan rất đẹp trai, là mẫu con trai được rất nhiều cô gái yêu thích, nhưng Diệp Kì Trăn cảm thấy dường như bản thân không giống những nữ sinh khác, hoàn toàn vô cảm. Suốt những ngày qua, Diệp Kì Trăn cảm thấy Từ Khai Minh rất tốt, ân cần biết chăm sóc người khác, rất có chừng mực, sẽ không để người khác không thích ứng, nhưng khi bản thân và Từ Khai Minh ở cùng nhau, luôn có cảm giác mất tự nhiên không nói thành lời.

"Cho cậu, lần trước nghe cậu nói thích uống trà sữa của tiệm này."

Diệp Kì Trăn nhìn cốc trà sữa to, sau khi suy nghĩ vẫn thấy nói rõ ràng sẽ tốt hơn, chắc chắn Từ Khai Minh không thích hợp với cô, nếu không cô sẽ không cảm thấy loại tiếp xúc này là gánh nặng. Tuy Diệp Kì Trăn rất muốn thoát ế, nhưng trước tiên cũng phải gặp được người bản thân thấy rung động, tóm lại loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Cô không định nhận trà sữa, chỉ cười nói: "Cậu uống đi, tôi không muốn uống."

"Mua riêng cho cậu đấy, cầm đi."

"Xin lỗi, tôi không muốn uống." Diệp Kì Trăn cố chấp nói.

Từ Khai Minh nghe thấy Diệp Kì Trăn nói vậy, liền biết tình hình không ổn, cậu trở nên im lặng.

Đứng trên hành lang ngoài phòng học, Diệp Kì Trăn muốn nói rõ ràng, dù sao nếu không từ chối rõ ràng, đối phương sẽ coi đó là ngầm thừa nhận, "Sau này cậu đừng đợi tôi tan học nữa, cũng đừng mua đồ cho tôi nữa."

Tuy Diệp Kì Trăn là người rất dễ nói chuyện, nhưng khi từ chối người khác tuyệt đối không dây dưa, thái độ rõ ràng.

Cuộc đối thoại im lặng giây lát.

"Có phải tôi gây phiền phức cho cậu không? Xin lỗi." Đương nhiên Từ Khai Minh nghe hiểu ý nghĩa đằng sau, chỉ là có chút không cam tâm, cậu cười nói: "Chỉ là tôi vẫn muốn hỏi, không có một chút cơ hội nào sao? Tôi thật sự thích cậu."

Trước kia Diệp Kì Trăn cũng từng được nam sinh tỏ tình, lần này vẫn không hề động lòng như trước kia, cô nhìn người trước mặt, nói câu thoại tiêu chuẩn: "Xin lỗi, cậu rất tốt..."

"Chỉ là không có cảm giác với tôi, tôi biết." Từ Khai Minh xoa đầu cướp câu trả lời, lấy nụ cười che giấu chật vật cùng thất vọng, xem ra thật sự không có cơ hội, "Không sao, thật sự không sao, cậu đừng nói xin lỗi, đây vốn là hai người phải thấy hợp mắt nhau."

Bên cạnh có người ôm sách vở đi ngang qua, hai người đều yên lặng.

Sau đó.

Diệp Kì Trăn chào hỏi trước: "Tôi về kí túc xá đây."

Từ Khai Minh ừ một tiếng, "Vậy tôi không tiễn cậu nữa."

Chuyện này coi như đã giải quyết xong, còn thuận lợi hơn tưởng tượng. Sau khi Diệp Kì Trăn quay người, liền thở một hơi thật dài, giống như trút bỏ gánh nặng nghìn cân. Một mình cô đi về phía tòa nhà kí túc xá, không biết có phải là vì kì kinh nguyệt hay không, từng cơn đau thắt lại, cả cơ thể đều rất khó chịu.

Khi đi qua sân vận động phía nam, Diệp Kì Trăn nhìn thấy rất nhiều người đang chạy bộ. Cô đi mãi đi mãi, lại quay đầu nhìn về hướng đó mấy cái, sau đó, chậm bước đi về phía sân vận động.

Cơ thể không được thoải mái, Diệp Kì Trăn gần như vòng một vòng trên sân vận động với tốc độ rùa bò, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, mới đi được hơn nửa vòng, cô nhìn thấy trước mặt bóng dáng cao ráo quen thuộc chạy qua, liền hân hoan gọi một tiếng: "Ôn Dư..."

Người kia quay đầu lại nhìn Diệp Kì Trăn một cái. Diệp Kì Trăn ngẩn ra, nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, cô vội cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Lúc này cơn đau bụng càng thêm rõ ràng, quả thật không đi nổi nữa, Diệp Kì Trăn đi tới bậc thềm trên khán đài rồi ngồi xuống. Đột nhiên nghĩ tới lần trước bản thân cũng ngồi ở đây khóc lóc.

Gió đêm lành lạnh.

Cô kéo chặt áo khoác, bao trọn lấy bản thân, co ro thành một nhúm.

Diệp Kì Trăn không biết tại sao bản thân muốn gặp Ôn Dư, rõ ràng bản thân và Ôn Dư cũng không tính là thân thiết... Suy đi nghĩ lại cô lại nghĩ, lần trước Ôn Dư nói có thể dẫn cô đi chạy cùng, sớm biết thế đã đồng ý.

Hay là nhắn tin cho Ôn Dư?

Mời cậu ấy ăn khuya?

Diệp Kì Trăn cô đơn ngồi đó, nắm lấy điện thoại chần chừ, cô nhìn về đường chạy trong đêm tối, có lẽ biết tại sao bản thân muốn gặp Ôn Dư, cô muốn nghe Ôn Dư dỗ dành...

Dường như rất khó xử, nhưng trong lòng thật sự nghĩ như thế.

Lần chần mãi không quyết, cuối cùng cô vẫn gửi cho Ôn Dư một tin nhắn.