Dư Tôi Rung Động

Chương 22

Chương 22: Phác họa

Hoạt động được xác định vào chủ nhật tuần này, kế hoạch là buổi sáng leo núi, buổi chiều phác họa.

Ôn Dư không có bao nhiêu hứng thú với hoạt động này, chẳng qua nếu Diệp Kì Trăn muốn đi, cô ấy có thể đi cùng, ở chung với người thú vị, bản thân cũng không vô vị tới vậy nữa đúng không? Cô ấy đoán Diệp Kì Trăn sẽ muốn đi, Diệp Kì Trăn thích chụp ảnh, cộng thêm lần này lại là tập thể náo nhiệt cùng đi.

Sáng sớm chủ nhật, rất nhiều sinh viên tập trung tại cửa bắc của đại học Z, người nói người cười, phần lớn mọi người đều xách theo giá vẽ, rất có đặc trưng của khoa Mỹ thuật.

Buổi sáng Diệp Kì Trăn có thói quen ngủ nướng, thức dậy muộn, đợi tới khi cô vừa đi vừa chạy tới cửa bắc, phát hiện Ôn Dư đã tới nơi, "Tớ không cẩn thận dậy muộn." Đi quá vội, khi nói chuyện Diệp Kì Trăn còn thở dốc.

"Không sao, vừa đúng giờ." Ôn Dư không hề bất ngờ. Diệp Kì Trăn ngủ giỏi tới nhường nào cô ấy đã từng mục sở thị.

Khi Diệp Kì Trăn đi tới trước mặt Ôn Dư, thu hút sự chú ý một đám người xung quanh, dù sao mọi người đang vô cùng chờ mong "người thân" của Ôn Dư, đã chờ đợi suốt cả buổi sáng, bọn họ rất hiếu kì một Ôn Dư bình thường kiêu ngạo như thế sẽ vừa mắt người như thế nào.

Kết quả,

Người tới là một nữ sinh.

Chờ đợi vô ích một phen.

Đường Tiêu cũng là một trong những thành viên trong đám người ấy, sau khi nhìn thấy Diệp Kì Trăn, cả mặt cậu hoang mang, đi lên phía trước hỏi: "Diệp Kì Trăn, sao cậu lại tới đây?"

Diệp Kì Trăn vẫn đang thở dốc, không có sức trả lời Đường Tiêu, Ôn Dư liền giải thích với Đường Tiêu, "Cậu ấy đi cùng tôi."

Đường Tiêu ngộ ra, thì ra người thân Ôn Dư nói sẽ dẫn theo là Diệp Kì Trăn, không phải bạn trai, hiểu lầm to rồi, nam sinh trong khoa biết hôm nay Ôn Dư sẽ dẫn đối tượng đi du lịch chung, trái tim suýt chút nữa tan vỡ.

"Uống đồ uống không?" Đường Tiêu lấy hai lon nước cam trong cặp ra, nhiệt tình hỏi Ôn Dư.

Ôn Dư qua loa lắc đầu.

Diệp Kì Trăn lại lườm Đường Tiêu một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo gì đó.

Đường Tiêu tủi thân, không giúp người ta theo đuổi thì thôi, còn không cho người ta theo đuổi? Cậu bật lon nước ra, buồn bực uống một ngụm nước cam.

Một lúc sau Diệp Kì Trăn quay đầu hỏi Ôn Dư: "Đã ăn sáng chưa?"

"Chưa, không đói." Ôn Dư nói.

Diệp Kì Trăn đã đoán trước, cô trực tiếp lấy ra bánh mì và sữa đã chuẩn bị sẵn từ tối qua, nhét cho Ôn Dư, "Không đói cũng ăn chút đi."

Ôn Dư cười lên nhận lấy.

Mười phút sau, mọi người đều đã tới đông đủ.

Hoạt động tham gia leo núi có khoảng năm mươi người, trong đó có bảy tám người dẫn theo người thân, không hề bất ngờ, đều dẫn theo người yêu, Diệp Kì Trăn ở cạnh Ôn Dư, trở thành một trường phái riêng không giống ai.

May mà đông người, liền thuê hẳn một chiếc xe buýt lớn, xuất phát thẳng từ cổng trường tới địa điểm du lịch, tiết kiệm được rất nhiều chuyện.

"Người đã tới đủ chưa?" Sau khi lên xe, lớp trưởng cầm danh sách điểm danh lần nữa, sau khi xác nhận không có sai sót, mới bảo tài xế lái xe xuất phát.

Địa điểm tới phác họa lần này là Tuyên Sơn, tuy gần thành phố kế bên, nhưng chỉ cách Nam Thành chừng bảy mươi tám mươi cây số, ngồi trên xe buýt ngắm phong cảnh hai tiếng, còn mời thêm hướng dẫn viên du lịch rất biết cách khuấy động không khí, trên đường chơi vài trò chơi, nói nói cười cười, hai tiếng trôi qua rất nhanh.

Vì xuất phát sớm, khi cả đoàn người tới được địa điểm du lịch mới chín giờ, chiếc xe buýt dừng dưới chân núi. Sau khi dừng xe, người phụ trách trao đổi một số điều cần chú ý, sau đó giải tán đội ngũ, bắt đầu hoạt động tự do.

Khu du lịch Tuyên Sơn không lớn, cũng không quá cao so với mực nước biển, đi nửa ngày đã có thể tham quan hết, nhưng khó khăn lắm mới đi chơi một chuyến, cũng không tới mức nửa ngày đã về, thế là sắp xếp thêm hoạt động phác họa buổi chiều, vừa hay còn có thể nộp bài tập tuần sau.

Khu du lịch này không quá nổi tiếng, nhưng phong cảnh thật sự không tệ, Diệp Kì Trăn không hề hối hận vì đã vác theo máy ảnh nặng trịch tới đây.

Ánh mặt trời ấm áp, leo lên núi dọc theo con đường nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc, không lâu sau, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư đã bỏ lại đội ngũ.

Tối qua Tuyên Sơn vừa có mưa, hôm nay trời vừa tạnh, vừa lên núi liền có thể cảm nhận được không khí mát mẻ trong núi sau cơn mưa, Diệp Kì Trăn hít sâu một hơi, tinh thần sảng khoái.

"Tớ còn tưởng cậu sẽ không tham gia hoạt động như này." Diệp Kì Trăn có chút ngạc nhiên.

"Thỉnh thoảng tham gia một lần cũng không tệ." Ôn Dư nói.

Diệp Kì Trăn chậm bước, giơ ống kính trong tay lên, vừa đi vừa chụp. Ôn Dư thấy cô muốn chụp ảnh, cũng chậm bước lại.

Một lúc sau, Diệp Kì Trăn di chuyển ống kính về phía Ôn Dư, trong kính ngắm, cô nhìn thấy Ôn Dư nhìn về phía mình, ngũ quan tinh tế liền xuất hiện trên ống kính, cảm giác chỉ cần tùy ý chụp một kiểu cũng rất đẹp.

"Tớ có thể chụp cậu không?" Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư trong kính ngắm, lớn tiếng hỏi.

Ôn Dư ngầm đồng ý, khí chất bình thản cũng được thể hiện trên ống kính, không hề chật vật, vô cùng tự nhiên.

"Cậu cứ đi của cậu đi, tớ chụp của tớ." Có được sự cho phép của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn không chút kiêng dè, đi theo Ôn Dư chụp ảnh cả đường, đủ các góc độ, đủ các phong cách chụp ảnh, gần như quên đi mệt mỏi khi phải leo núi.

Đi dạo trong rừng.

"Ôn Dư..."

"Ừm?"

"Cười một cái."

Ôn Dư vẫn cười nhạt như thường ngày.

Diệp Kì Trăn đã không còn thỏa mãn, lên tiếng nói tiếp: "Ôn Dư Dư, cười vui lên chút."

Ôn Dư nghe thấy giọng điệu trẻ con của Diệp Kì Trăn, nhanh chóng cười rộ lên. Chỉ một khoảnh khắc như thế, Diệp Kì Trăn đã chụp mấy tấm, hình ảnh đẹp nhất đã được ghi lại.

Trạng thái hoạt bát ấy của Diệp Kì Trăn không duy trì được bao lâu.

Đi hơn một tiếng đồng hồ.

Khi Ôn Dư vừa định khen thể lực của Diệp Kì Trăn hôm nay không tệ, liền thấy bước chân của Diệp Kì Trăn càng ngày càng nặng, người muốn phờ phạc.

Diệp Kì Trăn nhìn con đường nhỏ quanh co không thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy máy ảnh vác trên lưng giống như gạch đá.

Ôn Dư đi về phía trước, muốn cầm máy ảnh giúp Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn không đưa cho cô ấy, "Nặng lắm."

"Biết rồi, tớ cầm cho cậu." Ôn Dư vẫn lấy đi máy ảnh trong tay Diệp Kì Trăn, "Tới phía trước nghỉ ngơi một lúc."

Mười mấy mét phía trước có một trạm nghỉ chân.

Sau khi nghỉ ngơi mấy phút, độ dốc phía trước càng tăng lên, vẫn không nhìn thấy điểm cuối. Lúc này có người đã bắt đầu xuống núi, đúng lúc chạm mặt với hai người, "Cố thêm chút nữa đi, sắp lên tới nơi rồi."

Ôn Dư cười Diệp Kì Trăn, "Không leo được thì đừng leo nữa, chúng ta xuống thôi."

Diệp Kì Trăn rất cố chấp: "Còn chưa lên tới đỉnh."

Đi thêm mấy phút nữa, Diệp Kì Trăn thở phì phò, chân cũng nhũn ra, Ôn Dư nhìn ra thể lực của Diệp Kì Trăn đã cạn, lại nói: "Không leo nữa."

Nhưng Diệp Kì Trăn vẫn cố chấp lắc đầu, đã leo một tiếng, lúc này từ bỏ thì quá đáng tiếc. Ngoại trừ ngồi cáp treo, trước giờ cô chưa từng leo lên đỉnh núi, cũng rất muốn thử thách một phen.

Ôn Dư nhìn tình hình này cũng không khuyên được Diệp Kì Trăn, cô ấy bất đắc dĩ đưa tay mình về phía Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn nhìn thấy, ngừng lại giây lát sau đó tự giác nắm lấy tay Ôn Dư.

Trèo lên càng cao, phong cảnh càng đẹp. Hai người đi đi dừng dừng, tốn thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng leo lên đỉnh.

Đi tới đài quan sát trên đỉnh núi, nhìn lớp mây mù mỏng bao quanh ngọn núi, hai người đều thở phào một hơi.

"Mệt không?" Ôn Dư hỏi.

"Không mệt." Diệp Kì Trăn thở phì phò cười nói.

"Xem ra mệt tới ngốc rồi." Ôn Dư không cầm lòng được nói, cô ấy leo lên đây cũng không nhẹ nhàng, đừng nói tới Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn cười ngốc, lúc này gió trên núi thổi qua, từ trên cao nhìn xuống phong cảnh phía dưới, giống như tiên cảnh, dù có mệt hơn nữa cũng đáng giá.

May mà có Ôn Dư ở cạnh cô. Có phải hai người đi cùng nhau, có thể đi được đoạn đường xa hơn không?

Thật hiếu kì.

Lòng bàn tay nóng hổi rịn mồ hôi, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư vẫn nắm lấy tay nhau, giống như cặp tình nhân bên cạnh...

Trên đường leo lên đây, tâm tư Diệp Kì Trăn đã dừng trên đôi bàn tay đang nắm chặt của bản thân và Ôn Dư những mấy lần, không biết tại sao, cô rất thích Ôn Dư nắm tay mình. Cho nên Ôn Dư không buông ra, cô cũng không buông ra.

Ôn Dư cũng vậy, thấy Diệp Kì Trăn không buông tay mình ra, liền cứ nắm như thế... Không muốn buông ra.

Lên đỉnh núi lại chụp thêm rất nhiều ảnh, đợi nghỉ ngơi đủ rồi, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư mới xuống núi, trong dự đoán, hai người là cặp xuống núi muộn nhất, khi xuống tới chân núi đã là buổi trưa. Mọi người quyết định giải quyết cơm trưa ở nhà hàng tại thị trấn gần đó, vẫn là hoạt động tự do.

Buổi chiều mọi người liền ở thị trấn phác họa. Tuyên Thành có lịch sử văn hóa lâu đời, quanh thị trấn đều mang theo vẻ cổ xưa, còn lưu lại rất nhiều kiến trúc đặc sắc của địa phương, là một nơi rất thích hợp để phác họa.

Đầu đông, ánh mặt trời lúc hai ba giờ chiều ấm áp, nhàn nhã thoải mái.

Buổi sáng leo núi, tới chiều Diệp Kì Trăn cảm thấy hai chân mình tàn phế, không đi được tới đâu, liền ngồi trên ghế đá bên sông, yên lặng nhìn Ôn Dư vẽ phác họa.

Đầu bút xào xạc lướt qua giấy vẽ, giống như làm ảo thuật, chớp mắt một cái liền vẽ phác xong.

Sau đó tỉ mỉ tạo nét, chi tiết hiện ra trên trang giấy.

Diệp Kì Trăn nhìn ngón tay linh hoạt xinh đẹp của Ôn Dư, nhìn tới mất hồn.

"Không thấy nhàm chán chứ?" Ôn Dư dành ra chút thời gian hỏi Diệp Kì Trăn đang ngồi bên cạnh yên lặng quan sát cùng bản thân.

"Rất thú vị." Diệp Kì Trăn chống cằm nhìn đến say sưa, có thế nào nói thế ấy.

Khóe miệng Ôn Dư mang theo nụ cười, sau đó vẽ tranh của bản thân, tốc độ dần dần tăng nhanh.

Ánh mắt của Diệp Kì Trăn vô thức chuyển từ tay lên góc nghiêng của Ôn Dư, cho dù Ôn Dư đang đội chiếc mũ bóng chày màu đen trên đầu, cả người rất khiêm tốn, nhưng chỉ cần lưu tâm một chút, sẽ để ý thấy khuôn mặt kia bổ mắt nhường nào.

Khi Ôn Dư vẽ tranh rất chăm chú nhập tâm, giống như thể hiện ra một mặt nghiêm túc một cách hiếm thấy, Diệp Kì Trăn chưa từng nhìn thấy Ôn Dư vẽ tranh ở khoảng cách gần như thế, nhưng cô chắc chắn dáng vẻ lúc này của Ôn Dư tuyệt đối có thể mê hoặc rất nhiều người, tự mang theo một loại khí chất thu hút, thật ra bắt đầu từ cấp ba, cô đã có cảm giác này.

Không lâu sau, Ôn Dư liền hoàn thành một bức kí họa phong cảnh, cô ấy quay đầu sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt chăm chú nhìn bản thân của Diệp Kì Trăn, sau đó cười cười, nói: "Tớ xinh lắm đúng không? Cậu nhìn chằm chằm tới vậy mà."

Diệp Kì Trăn sắp quen với việc bị Ôn Dư chặn họng không nói thành lời, rất lâu sau, cô nhìn Ôn Dư nói: "Da mặt cậu dày ghê."

Ôn Dư cười lên, nhìn Diệp Kì Trăn giây lát, đột nhiên khẽ nói một câu, "Đừng động đậy."

Diệp Kì Trăn: "Hửm?"

Ôn Dư đổi một tờ giấy vẽ, cầm bút tiếp tục phác thảo, thỉnh thoảng lại nhìn về phía người trước mặt, có lúc một đôi giây, có lúc mười mấy giây.

Diệp Kì Trăn biết Ôn Dư đang vẽ mình, chỉ là khoảng cách của hai người gần như thế, Ôn Dư lại tập trung tinh thần nhìn cô như vậy, cô không chuyên tâm nổi. Ngược lại, Ôn Dư đã tiến vào trạng thái chăm chú nhập tâm lúc trước, không hề để ý.

Sau mười phút, Ôn Dư sờ lên bức tranh ký họa người có ý tưởng ngẫu nhiên kia. Diệp Kì Trăn nhìn bản thân trên giấy vẽ, "Tặng... cho tớ sao?"

Ôn Dư trêu cô: "Không phải, phải nộp bài tập."

Diệp Kì Trăn mím môi: "..."

Ôn Dư nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, lại nói: "Lần sau tới phòng vẽ tìm tớ, tớ nghiêm túc vẽ cho cậu một bức."

Hai người đang nói chuyện, lúc này có một cậu trai đi tới, chần chừ do dự. Diệp Kì Trăn và Ôn Dư nhìn nhau, đều nhận ra đối phương có ý bắt chuyện.

Hôm nay Diệp Kì Trăn có số đào hoa, buổi sáng khi leo núi, bị hai cậu trai tới bắt chuyện, một là sinh viên khoa Mỹ thuật, một là người lạ.

Tuy Ôn Dư và Diệp Kì Trăn rất được nam sinh chào đón, nhưng người bắt chuyện với Diệp Kì Trăn nhiều hơn Ôn Dư, vì Diệp Kì Trăn cười lên rất ngọt ngào, không giống cảm giác xa cách Ôn Dư mang tới cho mọi người.

"Bạn ơi, tớ có thể kết bạn Wechat với bạn không? Sau này muốn hẹn bạn đi vẽ."

Xem ra lần này tới bắt chuyện với Ôn Dư, quả nhiên vẽ vời cũng thu hút được người khác, hẹn đi vẽ, lí do này cũng thật hay ho. Diệp Kì Trăn ở bên cạnh không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Ôn Dư, rất hiếu kì Ôn Dư sẽ có phản ứng thế nào.

Ôn Dư không có phản ứng gì, cô ấy thong dong liếc cậu trai kia một cái, nghĩ ngợi giây lát, trấn tĩnh như không ném lại một câu: "Tôi không có hứng thú với đàn ông."

Rõ ràng đối phương đờ ra một lúc, sau đó nhìn hai cô gái trước mặt... Cậu trai liên tục áy náy nói: "Ngại quá, làm phiền hai bạn rồi."