Dư Tôi Rung Động

Chương 41

Chương 41: Trúc trắc

... Hôm nay cậu ấy đã ôm tôi.

... Cậu ấy lại làm nũng với tôi.

Từ sau khi đăng bài lên diễn đàn trường, cứ cách dăm ba hôm Diệp Kì Trăn lại lên đó, ghi lại một số chuyện trên bài đăng, còn nhận được rất nhiều câu trả lời, có người ngồi chờ kết quả, có người chúc phúc, có người lại đồng cảm với chuyện yêu thầm, đủ các kiểu.

Lại là một tuần bận rộn.

Khoa Mỹ thuật và đài truyền hình của trường hợp tác lên kế hoạch hoạt động triển lãm tranh với mục đích từ thiện, vừa hay Diệp Kì Trăn và một nữ sinh tên Chu Tình trong đài truyền hình phụ trách quay phim tuyên truyền cho hoạt động lần này.

Một tuần sắp tới ở Nam Thành là ngày quang, địa điểm diễn ra hoạt động được bố trí ở quảng trường lớn phía trước thư viện, hình thức ngoài trời.

Diệp Kì Trăn rất vui vẻ tham gia những hoạt động như thế này, không phải vì để viết lên những màu sắc rực rỡ cho cuộc sống đại học của bản thân, chỉ là cảm thấy mọi người cùng nhau chuẩn bị những chuyện này rất có ý nghĩa, lưu lại chút kí ức cũng rất tuyệt.

Hoạt động bắt đầu vào chiều chủ nhật, mấy ngày trước đó đã phải chuẩn bị bố trí địa điểm diễn ra hoạt động.

"Nghe nói khoa Mỹ thuật trường chúng ta nhiều trai xinh gái đẹp lắm." Người hợp tác với Chu Tình là một cô gái thích theo đuổi minh tinh có chút ngố tàu, cô nàng cũng rất vui vẻ tham gia hoạt động lần này, chính là vì có thể tiếp xúc với trai xinh gái đẹp.

Chiều thứ bảy, khi Diệp Kì Trăn cầm máy ảnh đi tới quảng trường thư viện, phông nền hoạt động đã bố trí xong xuôi, mọi người đang đứng trước phông nền vẽ gì đó, áp phích lần này được thiết kế vẽ thủ công, tốn không ít công sức, vô cùng cá tính.

Sau khi Diệp Kì Trăn đi tới gần, giơ máy ảnh trong tay lên, trong khung hình, Ôn Dư mặc chiếc áo đen cùng quần jean màu xanh nhạt, đầu đội mũ bóng chày.

Cô phát hiện khi vẽ tranh ngoài trời, Ôn Dư thích đội mũ, giống như cố ý duy trì trạng thái khiêm tốn, giấu đi sự sắc sảo. Nhưng trên thực tế, khí chất lạnh lùng xa cách như thế, ngược lại càng thu hút sự hiếu kì của người khác.

Mấy ngày trước khi Diệp Kì Trăn nói với Ôn Dư sẽ tham gia hoạt động triển lãm tranh với khoa Mỹ thuật của cô ấy, Ôn Dư nói cũng sẽ tham gia, Diệp Kì Trăn rất bất ngờ, trước giờ Ôn Dư không thích tham dự những hoạt động thế này.

Nghe thấy tiếng tách từ máy ảnh, Ôn Dư quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Kì Trăn đang giơ ống kính về phía bản thân, khuôn mặt bị che đi quá nửa, khóe môi cong lên, cho dù không nhìn thấy mặt mũi, cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào.

Ôn Dư không lên tiếng, cười cười với Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn tìm góc độ, chụp liên tiếp mấy tấm. Đợi khi buông máy ảnh xuống, cô nghe thấy Chu Tình đang tíu tít bên tai mình, "Mẹ khỉ, đẹp trai đẹp trai."

Tuy âm thanh của Chu Tình đã đè xuống rất nhỏ, nhưng Diệp Kì Trăn vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của Chu Tình, cô nhìn về phía tầm mắt của Chu Tình, nhìn thấy một nam sinh mặc áo phông đen, đầu cũng đội mũ bóng chày.

Diệp Kì Trăn lập tức nhận ra là Nhiếp Nam Phong.

"Nữ sinh bên kia..." Mồm miệng Chu Tình tiếp tục líu lo, "Bọn họ ngầu quá đi, trai xinh gái đẹp đứng cùng nhau thật bổ mắt."

Diệp Kì Trăn không nghe thấy Chu Tình đang nói gì, mà nhìn bóng lưng Ôn Dư.

Lúc này đàn chị phụ trách kế hoạch hoạt động đi tới, lúc trước khi đi học đã gặp mặt một lần, "Tới rồi à."

"Vâng, chào đàn chị." Diệp Kì Trăn hoàn hồn, cũng cười lên đi về phía trước chào hỏi.

Đàn chị có khuôn mặt búp bê, hơi béo, nói chuyện rất thân thiện hài hước, "Hai em có quay thì quay hai người kia nhiều chút nhé, là nam thần nữ thần khoa Mỹ thuật bọn chị đấy, đảm nhận vai trò mặt tiền."

"Nữ thần thì ở đây, nam thần thì em không dám." Lúc này Nhiếp Nam Phong quay người sang, trò chuyện một câu.

"Anh đẹp trai, anh khiêm tốn gì thế."

"Anh Nam, hai người mặc đồ đôi kìa."

Mấy người đang vẽ nói chuyện với nhau, vừa nhắc tới đồ đôi, mọi người không hẹn mà gặp nhìn về phía Ôn Dư và Nhiếp Nam Phong cùng đội mũ bóng chày, đương nhiên Diệp Kì Trăn cũng thế.

Rất giống đồ đôi, chiều cao cũng rất xứng.

Không nhìn ra cảm xúc cụ thể qua biểu cảm của Ôn Dư, vẫn mang tới cho người ta cảm giác lạnh lẽo thờ ơ. Nhiếp Nam Phong nhận ra Ôn Dư không phải người thích trêu đùa, nhắc nhở mọi người bên cạnh, "Đừng nói linh tinh."

Diệp Kì Trăn yên lặng nhìn vào trong mắt, trong lòng nghẹn không thôi, nếu là nam sinh khác chắc chắn cô không để trong lòng, nhưng Nhiếp Nam Phong... Hiện tại cô vẫn nhớ rõ chuyện Ôn Dư giúp Nhiếp Nam Phong nhặt bóng, canh cánh trong lòng. Cho nên lần này Ôn Dư phá lệ tham gia hoạt động, vì cậu ta? Là vậy sao? Có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không?

Nhiệm vụ chụp ảnh hôm nay không quá nặng, ngày mai mới tương đối mệt, Diệp Kì Trăn còn muốn quay về viết bản thảo, công cuộc vẽ tranh của Ôn Dư cũng không thể hoàn thành trong một chốc một lát, trước khi đi cô còn đặc biệt nói với Ôn Dư: "Tớ phải về viết bản thảo, tối nay cậu nhớ ăn chút gì đi nhé."

"Ừm." Ôn Dư gật đầu.

Diệp Kì Trăn dặn Ôn Dư nhớ ăn bữa tối nhưng bản thân lại quên mất chuyện này, đợi khi viết bản thảo xong đã đói mốc meo, cũng không muốn ăn nữa. Tuy cô thích ăn, nhưng khi có tâm sự, dạ dày sẽ co lại.

Đợi làm việc xong, Diệp Kì Trăn nhàm chán mở bài đăng của mình trên diễn đàn lên, nghĩ đi nghĩ lại, cô lặng lẽ viết thêm một dòng:

... Hình như nhìn thấy cậu ấy và nam sinh khác ám muội, khó chịu...

Điểm tốt của việc sử dụng tài khoản nặc danh chính là cho dù đăng những câu ngang ngược hay chân thành nhường nào cũng không phải chịu trách nhiệm, có nơi nói ra, cũng tốt hơn nhịn trong lòng. Thứ bảy, mức độ thảo luận trên diễn đàn cao hơn thường ngày, tới nửa đêm, khi Diệp Kì Trăn nhấp vào bài đăng thêm lần nữa, phát hiện có rất nhiều bình luận mới.

... Quả nhiên là gái thẳng biết cách tán tỉnh.

... Kiến nghị chủ top bình tĩnh, là trò chơi của gái thẳng.

... Gái thẳng tán tỉnh gái cong, trời đánh thánh vật.

... Chấn động, trường chúng ta có nhiều buê đuê vậy à?

... Kinh nghiệm của người qua đường, khuyên chủ top đừng dây vào gái thẳng, cho dù bọn họ ôm cậu sờ cậu hôn cậu, cũng chỉ là tình chị em đơn thuần, sẽ không có kết quả.

Dường như đều là những bình luận nhắc nhở.

Diệp Kì Trăn bò ra giường, sau khi đọc một đống bình luận này, liền vùi mặt vào gối buồn bực, tới nỗi sắp thở không ra hơi... Cho nên Ôn Dư hôn cô, ôm cô, thật sự không có gì sao?

Ngày hôm sau hoạt động triển lãm tranh với mục đích từ thiện diễn ra còn thuận lợi hơn tưởng tượng, hơn nữa còn kết thúc sớm.

Khoảnh khắc hoàng hôn.

"Chúng ta tới nhà ăn ăn cơm thôi." Chu Tình kéo tay Diệp Kì Trăn, bận rộn xong vừa đói vừa khát.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư.

Ôn Dư không muốn lần nào Diệp Kì Trăn cũng chiều theo ý mình, sẽ khó xử trước mặt bạn bè, giống như sinh nhật lúc trước của Diệp Kì Trăn. Cô ấy chủ động nói: "Đi chung đi."

Đúng lúc Nhiếp Nam Phong cũng hoàn thành công việc, tiến lên phía trước một bước nói: "Hay là dẫn theo cả tôi nữa nhé?"

Chu Tình sâu xa cười cười: "Thế đi chung đi."

Tâm trạng Diệp Kì Trăn phức tạp, nhưng phải lịch sự với người khác là thứ cô được tiếp thu từ nhỏ, cho nên từ đầu tới cuối trên mặt vẫn nở nụ cười khẽ dịu dàng.

Từ thư viện tới nhà ăn, cả đường Diệp Kì Trăn yên tĩnh tới kì lạ, tuy bình thường không phải là người lắm lời, nhưng cũng không tới mức trầm ngâm ít nói như thế.

Tâm tư Ôn Dư rất tinh tế, nhìn hết những chi tiết nhỏ này vào mắt, có lẽ cũng thấp thoáng đoán được điều gì đó. Cô ấy nhỏ tiếng hỏi Diệp Kì Trăn: "Hôm nay mệt lắm à?"

Diệp Kì Trăn lắc đầu.

Sau khi đi vào tầng 1 nhà ăn, đột nhiên Chu Tình nhanh trí, cô nàng nháy mắt với Diệp Kì Trăn, nói: "Diệp Diệp, không phải lúc trước cậu nói muốn ăn mì ở nhà ăn số 2 à? Đột nhiên tôi muốn ăn, hay là chúng ta đi ăn đi?"

Hành động không muốn làm bóng đèn công suất lớn của Chu Tình hết sức rõ ràng, giây tiếp theo Diệp Kì Trăn liền hiểu ý tứ trong câu nói của Chu Tình. Chu Tình lại vui vẻ nói với Ôn Dư và Nhiếp Nam Phong, "Hai người ăn chung đi, chúng tôi muốn tới nhà ăn số 2."

Ôn Dư và Diệp Kì Trăn đều không lên tiếng, chỉ có ánh mắt không hẹn mà gặp nhìn sang nhau.

Chu Tình là người theo phái hành động, đã kéo Diệp Kì Trăn chuẩn bị chuồn ra ngoài.

Trong tình huống gượng gạo thế này, Diệp Kì Trăn bị Chu Tình kéo đi một cách mơ hồ, cô phải làm gì? Hất tay Chu Tình ra, sau đó xông vào trong dẫn Ôn Dư đi? Quả thật trong lòng Diệp Kì Trăn đã nghĩ như thế...

Không khí nhanh chóng biến đổi, Ôn Dư đứng nguyên tại chỗ đôi giây, không chào hỏi người trước mặt, trực tiếp quay người rời đi.

"Suýt chút nữa đã làm bóng đèn." Ra khỏi nhà ăn, Chu Tình cảm thán, dựa vào kinh nghiệm đẩy thuyền nhiều năm của cô nàng, cô nàng cảm thấy có lẽ quan hệ của hai vị ban nãy có gì đó.

Diệp Kì Trăn mím môi không trả lời, ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu tới, có chút chói mắt, sắp tới giờ ăn cơm, sinh viên đi về phía nhà ăn trở nên đông đúc, cô không tập trung, vai trái bị người ta đụng mạnh một cái.

Cũng vào lúc này, Diệp Kì Trăn cảm nhận được cổ tay bị nắm chặt lại, bị người ta kéo đi, cô quay đầu nhìn người kéo bản thân không phải là ai khác, mà chính là Ôn Dư.

Ôn Dư đuổi theo...

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy." Ôn Dư nói với Chu Tình.

Chu Tình có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bị khí thế của Ôn Dư đè lại, cô nàng nhanh chóng buông Diệp Kì Trăn ra, vẫn cười khà khà, tự nhiên tránh đi.

Ôn Dư kéo Diệp Kì Trăn tới một góc vắng người, Diệp Kì Trăn đi sau lưng Ôn Dư, cảm nhận cổ tay nhỏ bé bị Ôn Dư nắm chặt nóng bừng bừng.

Thỉnh thoảng có người xung quanh lướt qua. Hai người đứng đờ ra nhìn đối phương, nhất thời không ai lên tiếng trước.

"Sao cậu lại ra đây?"

"Cậu đi đâu?" Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn hỏi.

Diệp Kì Trăn cố gắng tự nhiên hết mức, cười lên khẽ nói: "Tạo cơ hội cho cậu." Phần lớn thời gian, cô vẫn rất giỏi giả vờ.

Tạo cơ hội? Cậu ấy không hề thích mình trên phương diện kia lấy một chút sao? Hay thật sự như Kỳ Uẩn từng nói, hôn rồi ôm rồi, cũng có thể làm bạn bè bình thường? Ám muội chỉ là ảo giác của bản thân? Lần đầu tiên Ôn Dư không muốn nhìn thấy Diệp Kì Trăn cười như thế, cô ấy cười nhạt hỏi Diệp Kì Trăn: "Cậu hi vọng tớ với cậu ta yêu nhau?"

Ôn Dư không dùng giọng điệu nghiêm túc khi nhắc tới chuyện này, giống như nói đùa, đại khái là cơ chế tự bảo vệ bản thân lại phát huy công hiệu, cho dù đã để tâm không thôi, nhưng vẫn biểu hiện như không quan tâm.

Diệp Kì Trăn thầm hít một hơi, trái tim hỗn loạn thành mớ tơ vò, cô vẫn cố gắng tiếp tục cuộc đối thoại này, "Tớ hi vọng cậu ở bên người cậu thích."

"Tớ nói thích cậu ta lúc nào?" Ôn Dư nhìn thẳng vào mắt Diệp Kì Trăn hỏi ngược lại, chậm chạp bổ sung thêm một câu, "Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ không có hứng thú với cậu ta."

Diệp Kì Trăn ngẩn ra, Ôn Dư vội vàng đuổi theo, chỉ là để giải thích rõ chuyện này với mình sao?

"Cậu thật sự ngốc đấy." Ôn Dư bất đắc dĩ.

Trời chầm chậm tối đi, mông lung, giống như tâm tư không rõ ràng của hai người, không ngừng lảng vảng giữa ranh giới của việc không giấu nổi cùng đè xuống.

"Diệp Kì Trăn." Chu Tình ở gần đó vẫy vẫy tay, "Nhóm trưởng nói 6 rưỡi phải đi họp đấy."

Cuộc nói chuyện bị ngắt đoạn.

Sau giây phút im lặng...

"Cậu đi làm việc đi." Ôn Dư nói.

"Ừm... nhớ ăn tối đấy." Diệp Kì Trăn nhắc nhở theo thói quen, vẫn không yên tâm.

Sáng ngày hôm sau.

"Nữ thần, cho tôi mượn ghi chép tiết trước." Sắp tới cuối kì, Kỳ Uẩn bắt đầu để tâm tới nội dung trọng tâm trong vở ghi chép.

Ôn Dư chống cằm, có chút mất hồn, không lập tức trả lời. Một lúc sau mới đẩy vở ghi chép sang.

Kỳ Uẩn lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dư mất hồn, rất muốn lấy điện thoại ra chụp một kiểu, "Cậu sao thế? Có tâm sự à? Hay là cãi nhau với em gái ngọt ngào?"

Ôn Dư cúi đầu nhìn sách, không lên tiếng.

Kỳ Uẩn nghĩ tới một chuyện, đột nhiên run lên, "Ôn Dư, cái kia... cái kia..."

Ôn Dư chê phiền: "Gì?"

Kỳ Uẩn đè giọng xuống, dùng ánh mắt chất vấn hỏi Ôn Dư, "Bài đăng nói thích nữ sinh trên diễn đàn... Không phải là cậu đăng đấy chứ?"