Dư Tôi Rung Động

Chương 48

Chương 48: Đỏ mặt

Diệp Kì Trăn dính đôi môi lên khóe môi Ôn Dư, một động tác liền lạc, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Ôn Dư.

Ôn Dư bỗng yên lặng, cảm giác tiếp xúc ấm áp mềm mại khiến trái tim cô ấy nhanh chóng lên men.

Khi Diệp Kì Trăn đón lấy ánh mắt của Ôn Dư, tim đập thình thịch. Đã từng có tình huống tương tự, tối đó ở ban công căn nhà cũ, Ôn Dư cũng từng hôn lên má cô như thế. Hiện tại, giống như lời hồi đáp tới muộn rất lâu của Diệp Kì Trăn.

Ôn Dư lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt gần trong gang tấc của Diệp Kì Trăn, vẫn chìm đắm trong khoảnh khắc ban nãy, cô ấy vuốt ve khuôn mặt Diệp Kì Trăn, lúc này âm thanh càng thêm khẽ khàng: "Sau này chỉ được nhìn tớ, nhớ chưa?"

Ngay cả mệnh lệnh cũng dịu dàng như thế.

Một người bình thường luôn lạnh lùng, tới khi trở nên dịu dàng, dường như mang theo một loại hấp dẫn đặc biệt, càng không nhắc tới chuyện Ôn Dư chỉ đối xử với một mình cô như thế. Đôi mắt cười của Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, trong lòng nghĩ, "Chỉ ngắm cậu thôi còn chẳng đủ, nào có thời gian đi ngắm người khác? Sau khi gặp được cậu, trái tim căn bản đã không chứa nổi người khác nữa rồi."

Đối diện với mệnh lệnh của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn thực sự cam tâm tình nguyện trăm phần trăm, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Ôn Dư hài lòng, sau đó lại khẽ véo má Diệp Kì Trăn một cái, tính là trừng phạt.

Diệp Kì Trăn phát hiện Ôn Dư thật sự có sở thích véo má cô.

Thấy Diệp Kì Trăn cười hiện cả lúm đồng tiền, Ôn Dư không nhịn được hỏi: "Thích bị tớ bắt nạt vậy sao?"

"Cậu cũng biết cậu hay bắt nạt tớ à?" Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng nói, cô cảm thấy Ôn Dư vẫn luôn rất "bắt nạt" mình, đặc biệt là trong tình cảm. Vì Ôn Dư, cô có nhiều thêm rất nhiều chuyện tủi hờn, nhưng cũng vì Ôn Dư, cô có nhiều thêm rất nhiều chuyện vui vẻ.

Khi Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng hậm hực lên tiếng, cả cơ thể đều mềm nhũn, nhìn càng muốn bắt nạt, bắt nạt theo đủ mọi loại ý nghĩa. Ôn Dư cười lên, lòng bàn tay cọ lên má Diệp Kì Trăn, ánh mắt chăm chú nhìn cô, lúc này con ngươi cúi xuống.

Cảm nhận được điều gì đó, hai má Diệp Kì Trăn dần dần nóng lên, cô cảm thấy ánh mắt Ôn Dư nhìn mình cũng nóng bỏng, hơn nữa, đang chăm chú nhìn môi cô.

Khoảng cách chưa tới mấy xen-ti-mét, người yêu nhìn nhau như thế, một vài suy nghĩ rất khó che giấu.

Đầu óc Diệp Kì Trăn bắt đầu điên cuồng trào ra suy nghĩ, nhịp tim cũng không ngừng tăng nhanh.

Xung quanh không một bóng người, Ôn Dư không phải là người có tính cách kiềm chế, đầu ngón tay cô ấy gảy tóc Diệp Kì Trăn, lúc lên tiếng còn thở một hơi, nhỏ tiếng hỏi: "Có muốn hôn không?"

Tuy trong lòng nghĩ muốn hôn là một chuyện, nhưng nói ra miệng khiến người ta... Diệp Kì Trăn lập tức đỏ mặt, cô thực sự chưa từng gặp cô gái nào thẳng thừng như Ôn Dư. Ôn Dư chăm chú nhìn cô rồi hỏi như thế, khiến Diệp Kì Trăn trở nên sốt ruột, cô nhìn Ôn Dư từ khoảng cách rất gần, cầm lòng chẳng đặng, cực khẽ cực khẽ cất lên một tiếng "ừm".

Ôn Dư khẽ cười, cảm thấy như thế có chút ngốc.

Diệp Kì Trăn cũng cảm thấy ngốc, quay đi cười lên, một tay cô chống lên bãi cỏ, đầu ngọn cỏ đâm lên lòng bàn tay, có chút ngứa ngáy, nhưng Diệp Kì Trăn không có thời gian cảm nhận, vì Ôn Dư đã cúi mặt nhích tới gần cô, nụ cười trên khóe môi Diệp Kì Trăn dần dần nhạt đi theo hơi thở tiến lại gần của Ôn Dư, chầm chậm nhắm mắt lại.

Ôn Dư đỡ lấy má Diệp Kì Trăn, khi Diệp Kì Trăn nhắm mắt, khẽ khàng ngậm lấy cánh môi cô. Muốn hôn Diệp Kì Trăn như thế, đã nhịn từ rất lâu, không phải hôn má, mà là hôn môi.

Nụ hôn đầu dịu dàng lãng mạn hơn cả ánh trăng, rơi lên trên môi, khi Diệp Kì Trăn mở mắt ra nhìn Ôn Dư, nhịp tim đã không còn là của bản thân, trước kia hai người từng có rất nhiều hành động thân mật, nắm tay ôm ấp, nhưng lúc này mới là cảnh tượng Diệp Kì Trăn khát vọng nhất. Sau khi hôn nhau, càng thêm kiên định.

Đầu mũi hai người cọ lên nhau, cho dù xấu hổ không thôi, nhưng Diệp Kì Trăn vẫn chưa nới rộng khoảng cách với Ôn Dư, mà tiếp tục duy trì tư thế hôn thích hợp, có lẽ trước kia Ôn Dư luôn tán tỉnh cô nhưng không chịu trách nhiệm, hiện tại cô muốn được "bồi thường" nhiều một chút, càng thân mật càng dính lấy nhau càng tốt, dù sao ở cùng Ôn Dư, nhiều thế nào cũng không đủ.

Ôn Dư cọ lên đầu mũi Diệp Kì Trăn, ánh mắt lưu luyến, cũng không muốn rời đi.

Diệp Kì Trăn vô thức mím môi, giống như đang hồi tưởng lại, lại giống như cuối cùng cũng nếm được kẹo ngọt mà bản thân khát vọng đã lâu. Nên nói là, hôn Ôn Dư còn ngọt hơn kẹo, rõ ràng hai người chỉ chạm môi nhau. Nhìn Ôn Dư nửa giây, Diệp Kì Trăn hít thở sâu, sau đó nhích tới gần chủ động hôn lên môi Ôn Dư, đáp lại một nụ hôn.

Ôn Dư hoàn toàn không thể phản kháng sự chủ động mang theo vẻ xấu hổ của Diệp Kì Trăn, cho nên sau khi Diệp Kì Trăn hôn cô ấy, cô ấy lập tức nhích lại gần, dùng đôi môi chặn lại đôi môi của đối phương, còn mềm mại hơn tưởng tượng. Diệp Kì Trăn nào có chống đỡ được, cơ thể cô khẽ ngửa ra sau, nhắm mắt phối hợp với Ôn Dư theo bản năng.

Ngồi trên bãi cỏ, hai người nghiêng người, đôi môi yên lặng dính lại cùng nhau, ngay cả thế giới cũng trở nên yên tĩnh. Có tiếng ve sầu lúc xa lúc gần truyền tới, không ai để tâm.

Hôn môi là cảm giác gì?

Hiện tại đã biết.

Đôi môi mỏng ma sát cùng nhau, chút lành lạnh trở nên ấm áp.

Đều là nụ hôn đầu tiên, không ăn ý tới đâu, càng không nói tới thuần thục, mang theo chút ngốc nghếch cùng xấu hổ, chầm chậm chầm chậm lại gần, tìm kiếm đối phương, cũng có vị ngọt đặc biệt.

Ôn Dư ôm Diệp Kì Trăn vào lòng, muốn để Diệp Kì Trăn ôm lấy mình, đồng thời cô ấy hé miệng ngậm lấy môi dưới của Diệp Kì Trăn, không ngừng mút lấy, sau đôi ba lần, đáy lòng trào lên sức nóng trước nay chưa từng có, hơn nữa không thể khống chế.

Bị Ôn Dư hôn như thế, Diệp Kì Trăn đã tê dại, một tay cô vòng lấy eo Ôn Dư, cũng hé miệng ngậm lấy môi Ôn Dư, thì ra ngậm thứ kẹo yêu thích vào trong miệng, trái tim cũng trở nên ngọt ngào theo đó. Thần kinh căng chặt của Diệp Kì Trăn cũng dần dần thả lỏng sau những nụ hôn, căng thẳng vô tri vô giác lùi đi, chỉ còn lại chìm đắm mê ly, cùng cảm giác không muốn dừng lại.

Nụ hôn có qua có lại, lồng ngực hai người đều trập trùng dữ dội, nhưng không ai nỡ rời đi. Chiếc hộp bị đè nén rất lâu trong tim được mở ra, có một số chuyện đã kiềm chế rất lâu, không dễ được thỏa mãn, giống như lúc này.

Giống như không tiết chế, lần đầu hôn nhau liền quấn lấy đối phương rất lâu rất lâu, khi đôi môi rời đi, Diệp Kì Trăn đã thở không ra hơi, hơn nữa đòi mạng hơn là, bên dưới ánh sáng yếu ớt, cô lại nhìn thấy Ôn Dư bị bản thân hôn tới đỏ mặt.

Một người thường ngày có trấn tĩnh tới đâu, được người mình thích hôn như thế cũng khó lòng bình tĩnh, Ôn Dư khẽ thở dốc, không hề để ý tới khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Kì Trăn trước mặt, rất tự nhiên nhìn Diệp Kì Trăn, còn nhỏ tiếng hỏi: "Cười gì thế?"

Diệp Kì Trăn mím môi tiếp tục cười, mặt lại nóng thêm mấy phần, không trả lời Ôn Dư, sau đó trực tiếp nghiêng người tới ôm chặt lấy Ôn Dư, vùi mặt lên cổ Ôn Dư, ra sức dính lấy người kia. Nhớ lại nụ hôn ban nãy, đã dừng lại một lúc, nhưng vẫn đỏ mặt tim đập nhanh.

Có cần đáng yêu vậy không? Ôn Dư liếm môi, thoải mái ôm lấy Diệp Kì Trăn, sau đó nghiêng đầu hôn lên tóc cô.

Trong mắt người ngoài, quan hệ của Diệp Kì Trăn và Ôn Dư không có gì thay đổi quá nhiều, vẫn chờ đợi đối phương tan học, cùng nhau tới thư viện, cùng nhau tự học, như hình với bóng. Chỉ là hai người họ biết, ở nơi không có ai làm phiền, họ sẽ nắm tay, ôm ấp, hôn môi.

Vào tháng thi cử, phần lớn thời gian đều dành cho việc ôn tập.

Bình thường rất khó tìm nổi một chỗ ngồi trong thư viện, Ôn Dư đi theo Diệp Kì Trăn tới phòng học trống đọc sách. Ôn Dư không nói nhiều, Diệp Kì Trăn cũng không tính là người lắm lời, khi hai người ở cùng nhau, không phải là kiểu sẽ nói tới đủ loại chuyện chân trời góc bể không ngừng, phần lớn thời gian đều yên lặng, nhưng ở cạnh nhau luôn có cảm giác thoải mái tự do không thể diễn tả thành lời.

Da mặt Diệp Kì Trăn trở nên dày hơn một chút, đọc sách mệt rồi, cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ thả lỏng, mà lười biếng bò ra bàn nghiêng đầu nhìn Ôn Dư, hết cách, bạn gái còn đẹp hơn phong cảnh bên ngoài, sau đó lại lặng lẽ nắm tay Ôn Dư bên dưới gầm bàn, ấu trĩ nghịch ngón tay Ôn Dư.

Ôn Dư thường cúi xuống nhìn Diệp Kì Trăn rồi cười, để mặc Diệp Kì Trăn làm mọi thứ. Cô ấy luôn cảm thấy lời của Kỳ Uẩn không đáng tin, nhưng có một chuyện Kỳ Uẩn nói rất đúng, chính là yêu đương cùng Diệp Kì Trăn, mỗi ngày đều có thể là một ngày ngọt ngào. Đại khái là trước kia trải qua quá nhiều chuyện không vui, so sánh ra, càng thêm rõ ràng.

Diệp Kì Trăn chỉ cần nhìn thấy Ôn Dư cười, sẽ không tiếc cho đi nụ cười của bản thân, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền thật sâu.

Thực ra có lúc Ôn Dư không hiểu tại sao Diệp Kì Trăn lại thích ở cùng mình, người như cô ấy rất nhạt nhẽo, có rất nhiều người có tính cách tốt hơn cô ấy. Nhưng cô ấy quá may mắn, đã gặp được Diệp Kì Trăn từ sớm chăng?

Ngồi lâu trong phòng học có chút bí bách, thế là liền ra hành lang bên ngoài hóng gió. Ngã rẽ cầu thang mỗi tầng trong tòa nhà giảng đường đều được lắp đặt máy bán hàng tự động, đúng lúc có chút khát, Diệp Kì Trăn liền nói với Ôn Dư: "Bạn học Ôn, tớ mời cậu uống nước nhé?"

Ôn Dư liếc Diệp Kì Trăn một cái, gật đầu.

Diệp Kì Trăn lại hỏi: "Cậu muốn uống loại nào?"

Ôn Dư lướt nhìn một vòng, ngón tay thuôn dài gõ lên kính, chỉ cho Diệp Kì Trăn.

Là nước cam có ga, Diệp Kì Trăn đã thấy, nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau vào năm nhất lúc vừa nhập học. Quét mã thanh toán, cô cong lưng lấy lon nước lạnh từ chỗ lấy đồ, đưa cho Ôn Dư.

Ôn Dư chỉ hờ hững nhìn Diệp Kì Trăn, cố ý không đưa tay ra lấy.

Cách hai năm, phong thủy đã luân chuyển.

Vẫn còn nhớ chuyện trước đây sao? Diệp Kì Trăn bật lon nước, sau đó ân cần đưa tới trước mặt Ôn Dư, cười ngọt ngào nói: "Uống nước có ga."

Lúc này Ôn Dư mới nhận lấy, không nhanh không chậm đưa tới bên miệng uống một ngụm xong, sau đó trả lại cho Diệp Kì Trăn, rồi cất lên một câu: "Cậu uống nốt chỗ còn lại của tớ đi."

Diệp Kì Trăn buột miệng nói: "Cậu thù dai vậy à?"

Ôn Dư cây ngay không sợ chết đứng: "Ừm."

Diệp Kì Trăn không còn lời nào để đáp trả, quả nhiên cung Thiên Yết thù dai.

Ánh nắng ban chiều có chút chói mắt, chiếu trên lá cây dã hương, tỏa ra ánh sáng, cơn gió thổi tới bắt đầu có thêm hơi nóng nồng đượm của mùa hè. Đứng bên hành lang, hai người thong thả uống chung một lon nước có ga, thời gian cũng chầm chậm trôi đi.

Chỉ còn lại một ngụm nhỏ, Ôn Dư rất tự nhiên để dành cho Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn nhận lấy, uống hết trong một hơi, nghĩ sắp được nghỉ hè, "Ôn Dư", càng ngày càng thích gọi tên Ôn Dư, yêu ai yêu cả đường đi lối về, tên của Ôn Dư cũng là cái tên hay nhất trần đời, gọi lên cũng rất dễ chịu.

Ôn Dư quay người lại.

Diệp Kì Trăn: "Cậu có sắp xếp gì cho kì nghỉ hè không?"

Ôn Dư không cần nghĩ ngợi: "Giống như trước kia."

Diệp Kì Trăn miết lon nước rỗng trong tay, cẩn thận hỏi: "Không về nhà à?"

"Không về." Ôn Dư trả lời rất dứt khoát, chậm rãi, sau đó cô ấy lại hỏi Diệp Kì Trăn: "Cậu thì sao?"

"Đàn chị có dự án thực tiễn vào kì nghỉ hè, phải đi tỉnh khác..."

Diệp Kì Trăn còn chưa nói xong, Ôn Dư liền đáp một tiếng: "Ừm." Thực ra cô ấy cũng đã nghĩ tới chuyện Diệp Kì Trăn sẽ có sắp xếp khác, Diệp Kì Trăn không giống cô ấy, cuộc sống đơn điệu tới nỗi có thể chỉ cần nhìn một cái là thấy điểm cuối.

"Không thể ở cùng cậu rồi."

"Không sao." Ngữ điệu Ôn Dư nhẹ nhàng.

Nhìn thấy phản ứng của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn cảm thấy liệu có phải bản thân có chút dính người, chỉ xa nhau một tháng, nhưng cô lại thấy rất lâu, cô ước có thể ngày ngày dính lấy Ôn Dư. Tuy không nỡ, nhưng Diệp Kì Trăn cũng không nhiều lời trước mặt Ôn Dư, chỉ cười với Ôn Dư, nói: "Khi về sẽ mang quà cho cậu."

Ôn Dư bật cười: "Được."

Thời gian vẫn còn sớm, còn có thể đọc sách thêm đôi tiếng. Diệp Kì Trăn tới nhà vệ sinh một chuyến, khi rửa tay xong ra ngoài, đột nhiên bị người ta che mắt từ phía sau, cô hòa hoãn lại, "Ôn Dư..."

Đối phương không buông tay, còn che mắt Diệp Kì Trăn lại.

"Có trẻ con không hả, cậu buông tớ ra..." Giày vò một lúc Diệp Kì Trăn không đùa nổi nữa, dứt khoát dùng sức quay người lại, còn rất lưu manh trực tiếp ôm lấy eo người kia từ sau lưng.

Sau khi quay người lại, Diệp Kì Trăn lập tức ngẩn ra, lúc này mới phát hiện ôm nhầm người. Mà ở cách đó không xa, Ôn Dư đang dựa vào bên hành lang, nghiêng đầu nhìn cô...