Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 44

Edit: Chun

Đi chơi siêu thị là việc mà Duệ Duệ thích nhất.

Bởi vì ở đó có khu đồ ăn vặt, bé có thể thấy vô số đồ ăn ngon.

Trong siêu thị có loại xe đẩy có một chỗ cho trẻ con ngồi, Duệ Duệ đang yênvị ngồi trong đó, hai cái chân ngắn ngủn lộ ra ngoài, vung vẩy khôngngừng.

Hạ An Nhiên vừa đẩy xe, vừa nhìn hai bên, thỉnh thoảng chọn những món đồ mình cần bỏ vào trong giỏ.

Tô Mộc Thần đi bên cạnh, vừa phụ Hạ An Nhiên đẩy xe, vừa nhìn cô chọn nguyên liệu nấu ăn.

Thực ra, anh rất ít khi đi siêu thị, nếu cần gì anh sẽ bảo dì giúp việc, ngày hôm sau dì ấy sẽ mang đến.

Chính bởi vì ít đi, cho nên gặp lúc Hạ An Nhiên đi siêu thị anh không những không thấy phiền toái mà còn rất hứng thú nữa.

Duệ Duệ đã từng theo Hạ An Nhiên tới siêu thị vài lần, đối với mọi ngócngách ở đây bé cũng tương đối nắm rõ, cho nên khi xe được đẩy đến khu đồ ăn vặt, bé bắt đầu trở nên hưng phấn, chân nhỏ càng hăng hái vung vẩy.

“Mẹ, mẹ, nhanh lên…”

Ngón tay béo mập của Duệ Duệ chỉ về một cái quầy cách đó không xa, bé muốn Hạ An Nhiên đẩy xe đến đó.

Hạ An Nhiên mặc kệ bé, vẫn dừng lại ở quầy hoa quả.

“Con muốn khoai tây chiên, khoai tây chiên…”

Duệ Duệ thấy mẹ không nhúc nhích, giọng nói cố tỏ ra đáng thương, sau đó quay đầu nhìn Tô Mộc Thần.

“Baba…”

Giọng nói mềm nhũn mang theo nịnh nọt, tiểu quỷ này rất giảo hoạt, biết mẹ sẽ không chiều bé, nên chỉ còn cách quay sang cầu cứu ba.

Ở cái tuổi này của bé, khoai tây chiên và những thứ đồ ăn nhanh khác có sức mê hoặc khó cưỡng lại được.

Tô Mộc Thần vừa nghe thấy giọng điệu nịnh nọt đáng thương của Duệ Duệ liền vui vẻ đẩy xe đi về phía khu đồ ăn vặt.

“Con muốn cái này, cái này nữa,…”

Duệ Duệ cực kì vui vẻ, không ngừng la hét những thứ bé muốn, Tô Mộc Thầnkhông hề cự tuyệt, ngón tay bé chỉ cái nào, anh lập tức lấy cái đấy.

“Tô Mộc Thần!”

Đợi đến khi Hạ An Nhiên chọn xong hoa quả, đã thấy một lớn một nhỏ càn quét được đầy một xe đồ ăn vặt, vậy mà vẻ mặt còn chưa thỏa mãn nữa.

Hạ An Nhiên nhìn hai ba con, Duệ Duệ bị mẹ nhìn liền ngoan ngoãn không rên một tiếng, đầu nhỏ cúi xuống, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt to tròn vẫnlén lút nhìn biểu hiện của mẹ.

“Đây không phải đều là những thứ Duệ Duệ muốn sao…”

Tô Mộc Thần vẫn không hề hối cải.

“Nó muốn cái gì anh liền cho nó cái đó, anh cũng không thèm quan tâm xem những thứ đó có dinh dưỡng hay không!”

Hạ An Nhiên tức giận, sau đó lấy hết đồ ăn vặt trong xe ra để trở lại chỗ cũ.

“Mẹ…”

Duệ Duệ nhìn đống đồ ăn vặt thoáng cái đã bị vứt trở lại, giọng nói ngập tràn bi thương.

“Không cho phép con ăn nhiều như vậy, sau này mẹ sẽ không mang con đến siêu thị nữa.”

Hạ An Nhiên hù dọa Duệ Duệ, thói quen ăn những thứ linh tinh bậy bạ nàyphải bỏ, không được nghĩ đồ ăn vặt tiện lợi…thực ra mấy loại thức ănnhanh này không hề có chút dinh dưỡng nào, cũng không tốt cho sự pháttriển của trẻ con.

Duệ Duệ bĩu môi, lặng lẽ liếc nhìn Tô Mộc Thần, ý muốn ba kháng nghị vớimẹ. Tiếc rằng cuối cùng Tô Mộc Thần chỉ đưa tay sờ sờ đầu an ủi bé, dùng ánh mắt im lặng nói ‘Mẹ con quá hung dữ, ba cũng bó tay.’

Đương nhiên Hạ An Nhiên cũng không bỏ lại tất cả đống đồ ăn vặt đó, chỉ sợ cô làm như vậy Duệ Duệ nhất định sẽ khóc cho cô xem, cho nên vẫn để lạihai ba túi khoai tây chiên.

“Cho con, cho con…”

Duệ Duệ nhìn thấy mấy túi khoai chiên kia liền lên tiếng đòi.

Tô Mộc Thần ngó trộm Hạ An Nhiên, thấy cô không có ý phản đối liền lấy một túi đưa cho Duệ Duệ.

“Sau khi ăn tối xong mới được ăn.”

Hạ An Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở, bây giờ mà cho bé ăn cái này, chắc chắn tối sẽ không ăn được cơm nữa.

“Vâng…”

Duệ Duệ ôm túi khoai tây chiên, trả lời.

Hạ An Nhiên lườm Tô Mộc Thần một cái, sau đó đi về phía khu hải sản tươi sống.

Tô Mộc Thần sờ sờ mũi, nghĩ bụng chẳng nhẽ tất cả đều tại anh sao? Anh vô tội mà!

Đương nhiên Tô Mộc Thần chỉ nghĩ trong bụng, nào dám nói ra. Anh khẽ nhéo mũi của Duệ Duệ một cái rồi đẩy xe đuổi theo.

Mùi ở khu hải sản tươi sống này thật đúng là không dám khen tặng, nhất là mấy quầy cá tươi, tanh không chịu được.

Tô Mộc Thần vừa bước vào khu này liền cảm thấy không chịu nổi, nhịn không được nhíu mày.

“Thực ra đồ ăn ở bên ngoài cũng rất tốt…”

Tô Mộc Thần nói với Hạ An Nhiên.

Anh là điển hình của quân tử tránh xa phòng bếp, anh có thể cầm chổi quétnhà nhưng tuyệt đối không thể cầm dao làm cá được, nghĩ thôi đã thấynhức đầu.

“Cá bên ngoài nhiều phụ gia…”

Hạ An Nhiên bác bỏ ý kiến của Tô Mộc Thần, nhìn anh cau mày đứng sau lưng mình, khóe miệng nhếch lên.

“Đã nói với anh đừng đi theo cơ mà. Khó chịu rồi chứ gì.”

Đúng là thích tự ngược mà, rõ ràng không thích lại khăng khăng muốn đi theo.

“Ai nói thế.”

Tô Mộc Thần nhìn nhân viên khu hải sản nói.

“Cá sạo là loại cá nước ngọt vô cùng ngon, thịt cá thơm ngon, bất kể là hấp hay kho đều là tuyệt hảo.”

Nhân viên bắt một con cá sạo bỏ lên cân, sau đó thuần thục đánh vẩy, móc mang, cắt khúc rồi bỏ vào túi đưa cho họ.

Tô Mộc Thần một tay nhận lấy túi cá, một tay đẩy hàng trong xe gọn vào một chỗ rồi bỏ cá vào đó.

“Anh tự cầm về mà làm.”

Hạ An Nhiên nhắc nhở, ý là cô không có ý định để anh về phòng trọ cùng cô, cũng không có ý định vào bếp nấu cá cho anh.

“Anh muốn đưa hai mẹ con về mà? Chỉ là làm một con cá thôi, em không nhỏ mọn như vậy chứ?” Tô Mộc Thần khẽ cười, “Hơn nữa, Duệ Duệ cũng thích ăn cá, phải không?”

Tô Mộc Thần chuyển ánh mắt tới Duệ Duệ, nhanh chóng nhận được cái gật đầu nhiệt tình của bé, hai ba con hợp tác thành

công.

“Tô Mộc Thần, tôi không là gì của anh…”

Hạ An Nhiên kháng nghị, anh có thể vô sỉ hơn nữa được không?

“Có một số việc, không cần phải nhiều lời. Anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi, không phải sao?”

Tô Mộc Thần nhìn cô, những gi cần nói cũng đã nói rồi, chỉ là cô vẫn không tin mà thôi.

Anh định nói thêm nữa, nhưng thấy Hạ An Nhiên đang nhìn về một hướng khác, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cô.

Thì ra là tay cảnh sát họ Thẩm, lúc này anh ta mặc bộ quần áo ở nhà, nhìn vô cùng thoải mái.

Trên tay Thẩm Hi cầm một hộp cá hố, ánh mắt nhìn họ dường như có chút không dám tin.

Cùng là đàn ông với nhau, Tô Mộc Thần ít nhiều vẫn có thể hiểu được nhìnthấy cảnh tượng này trong lòng Thẩm Hi sẽ nghĩ như thế nào, nhất là khianh đã từng gặp hai người ở tiệc buffet lần trước.

Nếu hai người họ không có gì, Tô Mộc Thần đương nhiên cũng sẽ tin, nếu quảthật có gì gì đó, sắc mặt Hạ An Nhiên sẽ không thể bình tĩnh như vậy, đã sớm bày ra vẻ mặt giống như bị bắt gian rồi, sao có thể thản nhiên nhưvậy được.

Nhưng mà nếu như giữa họ hoàn toàn không có gì, Tô Mộc Thần cũng không tin, bởi vì ánh mắt của người đàn ông kia, anh hiểu.

Đáng tiếc, so với việc để mình thất vọng thì việc khiến người đàn ông kia thất vọng tốt hơn nhiều.

Tô Mộc Thần tuyệt nhiên không hề che giấu suy nghĩ đáng xấu hổ trong lòngmình. Huống hồ anh vẫn luôn tự nhận mình là một gian thương.

Gian thương tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào vai Hạ An Nhiên, nhìn cô trợn mắtanh cũng không giận, chỉ xích gần lại, thì thầm vào tai cô: “Anh và DuệDuệ đợi em ở phía trước.”

Khi đi ngang qua người Thẩm Hi, Tô Mộc Thần khẽ cười một tiếng.

Hạ An Nhiên không nghĩ sẽ gặp Thẩm Hi trong tình huống này, chỉ có thể cảm thán một câu, trong đời thiếu gì nơi có thể gặp nhau.

Mặc dù cô đối với Thẩm Hi cũng không có ý gì cả, nhưng mà động tác kề sátkia của Tô Mộc Thần khiến cô bực mình, cái tên đàn ông này quá gian xảo.

“Đi mua thức ăn sao?”

Thẩm Hi miễn cưỡng nở nụ cười, lại gần bắt chuyện với Hạ An Nhiên.

“Vâng.”

Thành thật mà nói, Thẩm Hi là một người đàn ông tốt, chỉ đáng tiếc hai người họ không có duyên.

“Thực ra, tôi vẫn luôn cho rằng em và ba của Duệ Duệ không có quan hệ gì với nhau, xem ra là tôi sai rồi.” Thẩm Hi mỉm cười nói.

Tính tình của anh vẫn luôn rất tốt, nhưng mà cho dù hai người bọn họ có quan hệ gì đi chăng nữa, muốn trách móc anh cũng không có đủ tư cách.

“Bởi vì có chút quan hệ, không thể không…”

An Nhiên đắn đo mở miệng nói.

“Em muốn nói sao?”

Thẩm Hi hỏi.

“Cũng không phải rất muốn.”

Hạ An Nhiên bất đắc dĩ nói. Cho dù nói ra cũng không có ý nghĩa gì cả, loại chuyện này ai sẽ tin chứ!

“Được rồi.”

Thẩm Hi hít sâu một hơi.

“Vậy, tạm biệt.”

Thẩm Hi đẩy xe, lách qua Hạ An Nhiên đi.

Thực ra chuyện tình cảm, không phải cứ nỗ lực là sẽ được đáp lại. Tình cảm của anh, trong mắt người khác có khi lại là áp lực.

Thẩm Hi không muốn trở thành người khiến cho người khác chán ghét.

Cho nên khi đã qua rồi thì chỉ còn cách buông bỏ.

Thẩm Hi tự an ủi chính mình, may mà tình cảm chưa sâu đậm.