Dục Tu Ký

Chương 27: Tia Linh Lực Cuối Cùng

Bên trong gian nhà sau có một kệ gỗ có rất nhiều chậu gỗ có hai quai xách, tốp ni cô mỗi người vứt đồ mang đã bẩn của ngày hôm vào riêng một chậu gỗ của mình.

Tiếng cười nói trêu đùa lanh lảnh, một ni cô có bộ ngực đẫy đà, bên dưới có một dương cụ gỗ to như cẳng tay đang nhấp nhô, phần dương cụ lòi ra bên dưới có trạm đuôi rồng tinh xảo lên tiếng:- Tuyết nhi, muội tặng ta cái khúc Hạt Côn của muội cho ta đi.

Nói xong tay chỉ vào dương cụ đen láy, trạm trổ hình thù một con hắc hạt tinh xảo của ni cô đứng đối diện tên Tuyết Nhi kia.

Ni cô tên Tuyết Nhi thân hình cao ráo kia lè lưỡi:- Khúc Hạt Côn này muội được vị sư tỷ ở Thiền Am tặng cho.

Nếu biết muội tặng tỷ sau này vị tỷ tỷ kia sẽ không vui a.

Suy nghĩ một chút, ni cô tên Tuyết nhi kia nói.

- Nếu tỷ tỷ thích nó vậy, tỷ và muội đổi với nhau mấy hôm đi.

Muội cũng tò mò Long Côn cảm giác như thế nào a.

Vị ni cô bộ ngực đẫy đà kia nhìn ni cô Tuyết nhi cười khẽ:- Được, đổi thì đổi.

Nhất thời, mấy ni cô khác cũng có mấy người đổi dương cụ cho nhau.

Sau khi mang nội khố, khoác lên bộ cà sa nâu nhạt, mấy ni cô nối đuôi nhau đi về phòng của mình.

Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Lý Quý sau cánh cửa.

Hắn chưa kịp đi ra thì lại thấy một tốp ni cô khác nối đuôi nhau ra suối tắm rửa.

Hắn khẽ đi đến bên khe cửa, lúc này ngoài bờ suối đang có 3 ni cô khác đang vội vàng cởi bộ cà sa, nối đuôi nhau xuống suối.

Lý Quý thu hồi ánh mắt, đi đến bên kệ có chứa san sát các chậu gỗ, hắn đi đến chậu gỗ lúc nãy ni cô tên Tuyết nhi vứt đồ bẩn vào.

Trong đầu hắn nổi lên đầy ý nghĩ bệnh hoạn, hai mắt sáng ngời lục lọi chậu gỗ, lấy bộ cà sa màu xám đã bẩn lên, hắn tò mò đưa lên mũi.

Có chút cảm khái, thì ra mồ hôi nữ nhân có mùi như vậy, không thơm nhưng cũng không khó ngửi lắm.

Bỏ cà sa kia xuống, bên dưới là nội khố màu trắng, dính đầy nước vàng đục.

Ban nãy khi nhìn các ni cô thay đồ hắn có thấy, nội khố này có hình tam giác, bao bọc hạ thân, các ni cô mang nội khố này dường như để tránh để hạ thuỷ chảy xuống phía bên dưới.

Nhất thời cả người hắn nóng ra, lấy nội khố của ni cô Tuyết nhi khẽ hửi, chỉ thấy mùi hăng pha lẫn mùi khai xông lên mũi.

Dù có chút khó ngửi nhưng Lý Quý lại cảm giác cực kì kích thích a.

Mở nội khố ra nhìn kĩ, đằng sau còn dính vài vệt nâu vàng, không lâu sau hắn bỗng hiểu ra.

Đây là dấu vết của thải phẩn a, dù vệ sinh hạ thân kĩ càng đi chăng nữa, sau khi đại tiện, đều ít nhìu để lại dấu vết.

Lý Quý đưa lên mũi, một cỗ mùi khai lẫn mùi hôi xộc vào, hắn cơ thể đầy kích thích.

Đây là mùi phân của ni cô tên Tuyết nhi kia a.

Hắn mang nội khố của ni cô Tuyết nhi ra mép cửa, vừa nhìn các ni cô khác tắm rửa, một tay cầm nội khố Tuyết nhi đặt lên mũi ngửi.

Bên dưới bàn tay ra sức vuốt ve tiểu huynh đệ mình.

Không biết qua bao lâu, hết tốp này đến tốp ni cô khác tắm rửa, Lý Quý lúc này bất giác đã phóng xuất tinh khí vào nội khố của một ni cô khác tên Đan tỷ.

Hắn nhìn xuống hậu quả.

Bất giác sực nhớ về lọ sứ màu hồng Liễu Thanh đưa cho mình, bỗng có chút tiếc nuối.

Thầm nghĩ hắn cũng nên tích trữ dần cho bà ta.

Dù sao cũng đã hứa với Liễu phu nhân rồi a.

Lý Quý không nói không rằng, trở về giường ngủ đánh một giấc thật sâu sau một ngày mỏi mệt.

Lý Quý đáng thương không hề biết các ni cô ban nãy tắm đều đang sau gian nhà phóng thần thức quan sát hắn.

Vị ni cô ban nãy hạ bộ không chút lông lá nhìn sang ni cô tên Tuyết Nhi trêu ghẹo:- Dường như thiếu chủ chúng ta để ý Tuyết Nhi a.

Ni cô tên Tuyết Nhi kia khẽ cười:- Sư tỷ đừng trêu muội, huynh ấy dù ngửi nội khố ta nhưng lạiphóng xuất vào nội khố của Đan Tỷ đấy a.

Bên cạnh, vị ni cô sư tỷ tên Đan Tỷ khuôn mặt nhăn lại, nhìn về hướng Lý Quý :- Chẳng hiểu tại sao Liên Hương trưởng lão lại bắt chúng ta phải tỏ vẻ như không biết chuyện này a.

Còn tên thiếu chủ ngu ngốc này, báo hại ta, phải giặt giũ nội khố kĩ lại mấy lần mới được.

Ni cô đằng sau xen vào:- Đan tỷ đừng giặt để vậy mặc luôn là được.

Nghe vậy mấy người khác cười ồ lên.

Vị Đan đôi môi hếch lên:- Các ngươi ai nấy cũng thật bệnh hoạn a.

Một ni cô khác đứng bên cạnh lên tiếng, khuôn mặt có chút mếu máo:- Có lẽ trưởng lão muốn Thiếu chủ trải nghiệm lén lút a, lén lút dù gì cũng có cảm giác kích thích khó hiểu.

- Nhưng chúng ta cũng thật bi ai a, đều tu vi Địa Ma, thần thức vốn không kém bây giờ lại phải tỏ ra không hay biết mấy chuyện ngu ngốc này.

Ni cô tên Tuyết Nhi khẽ cười:- Theo như ta thấy, dường như hắn ta không hề hay biết đến việc phóng xuất thần thức a.

Dù sao Liên Hương trưởng lão đều có chủ đích của mình, các ngươi cũng chớ bận tâm gì cho mệt.

Vị ni cô Đan tỷ liếc sang thâm ý:- Dường như ngươi đang bao che cho tên thiếu chủ ngu ngốc này a.

Ni cô tên Tuyết Nhi chỉ khẽ cười, đôi mắt nhìn về phía trước:- Tính cách dù chút biến thái, tu vi thì kém cỏi, nhưng khuôn mặt anh tuấn, hạ thân lớn thế kia, cũng không đến nổi a.

Mấy ni cô khác nghe vậy đồng loạt cười ồ lên một mảng.

Vị Đan sư tỷ kia trầm mặc một chút rồi nói:- Không biết Liên Hương trưởng lão từ lúc nào có tên tư sinh tử (con riêng) này.

Ta đã từng nghe các điển tịch trong phái nói qua, nam nhân tu luyện Hợp Hoan đại pháp tính tình càng cổ quái bấy nhiêu thì tu luyện tu vi sẽ càng tiến nhanh bấy nhiêu a.

Ni cô tên Tuyết Nhi gật đầu tiếp lời:- Đúng vậy, mấy vị sư tỷ trong tông trước đây có nói qua, Tà Đế trước đây nổi danh là biến thái, ngay cả thân mẫu lẫn nữ nhi mình cũng không tha.

Bỗng nàng ta có chút bần thần.

- Sau này một thân tu vi khủng khiếp, chấn kinh hắc bạch lưỡng đạo, chỉ tiếc Sát Sanh Thần Tăng tông chủ năm đó tư chất không quá đặc biệt, nếu không…Nói đến đây, mấy ni cô ai nấy cũng đều cảm khái.

Vô Không Am bất giác chìm vào trong yên tĩnh.

Liễu phu nhân đang ngồi xếp bằng, thần thức từ trước đến giờ vẫn toả ra bao bọc lấy Vô Không Am.

Mọi động tĩnh cả cành cây nhánh cỏ trong Am đều không qua khỏi thần thức của bà.

Chuyện lén lút của Lý Quý hay buổi nói chuyện của mấy ni cô bà đều biết rõ.

Nghe đến đoạn Tuyết Nhi nói về Sát Sanh Thần Tăng, Liễu phu nhân bất giác trong lòng cũng trầm xuống, khuôn mặt hiện lên nét bi thương.

Buổi sáng mùa đông của Vô Không Am khá yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chim hót.

Trong cổ am bướm bay dập dờn trên các luống hoa, khuôn cảnh mỹ lệ không thôi.

Lý Quý thức dậy khá sớm, sau khi dùng điểm tâm của A Ly mang đến, liền bắt đầu cùng Liễu Thanh lao vào tập luyện như ngày hôm trước.

Hắn vẫn rất kiên trì, từng chút từng chút khống chế linh lực, nhưng tới gần cổ, linh lực lại tiêu tán.

Dần dần, mặc cho tiếng òng ọc phát ra không chút nhịp điệu từ phía đối diện của Liễu phu nhân, Lý Quý vẫn cực kì chăm chú vào điều khiển linh lực, không biết thất bại đến bao nhiêu lần.

Ngoại trừ dùng bữa trưa, buổi tối lén xem cảnh xuân sắc của mấy nữ đệ tử Hợp Hoan tông, dường như cả ngày hắn chỉ có một việc tu luyện điều khiển linh lực.

Bình sứ màu hồng của Liễu Thanh đưa hắn lúc này cũng đã có một chút tinh khí của hắn bên trong a.

Bình sứ kia cũng có chút tà môn, hắn cảm giác tinh khí khi tích trữ bên trong hoàn toàn được lưu trữ hoàn hảo.

Ngày qua ngày trôi qua ở Vô Không Am vẫn không có gì thay đổi.

Buổi chiều ngày thứ tư, tia linh lực đầu tiên của Lý Quý chạm được đến mắt, hắn tràn đầy phấn khích dù cả người ướt sũng mồ hôi.

Được một tia linh lực thành công, hắn dần quen với việc điều khiển linh lực này.

Đến sáng ngày thứ 6, hắn đã đưa được tổng cộng gần 40 đốm hắc linh lực lên mắt.

Lý Quý ngưng thần tập trung vào đôi mắt, chỉ thấy mí mắt trở nên trong suốt, lớp vải như ẩn như hiện, hắn biết công sức mấy ngày qua không uống phí.

Đến chiều ngày thứ 7, Liễu phu nhân vẫn như những ngày trước.

Ngồi đối diện Lý Quý, ra sức chọc ngoáy âm đạo mình, tiếng òng ọc phát ra đều đặn.

Bà nhắm hờ mắt, mỉm cười buông lời châm chọc như mọi khi:- Lý Nhi à, ngươi không lẽ không muốn thấy mẫu thân đang làm gì sao a?Theo dự tính của Liễu phu nhân, với tư chất yêu nghiệt của hắn, vốn dĩ hắn sớm nhất phải ngày thứ 15 mới có thể luyện thành.

Nên mặc dù nói khiêu khích như vậy, bà ta vẫn không để tâm đến hắn lắm, châm chọc mấy ngày qua đã thành thói quen.

Tâm tư Liễu phu nhân mấy ngày này chỉ tập trung vào việc tu luyện, cách không hấp thu hắc linh lực từ cơ thể của Lý Quý.

Nhưng lần này Liễu phu nhân dường như vẫn xem thường hắn.

Tiếng òng ọc phát ra từ âm hộ Liễu phu nhân không còn làm hắn khó chịu nữa, mà đã trở thành động lực.

Vì Lý Quý hiện tại biết, hắn chỉ còn thiếu một chút.

Một chút nữa thôi.

Bây giờ hắn thấy tấm vải đã dần trở nên trong suốt.

Nhưng vẫn có một lớp nhỏ sợi vải còn chắn phía trước.

Dù có chút mờ mịt nhưng dáng ngồi đầy dâm dục của Liễu Thanh đã ẩn ẩn hiện trước mắt.

Lý Quý hắn đoán chừng chỉ cần vài tia linh lực nữa thôi.

Lý Quý tập trung cực độ, dù cơ thể trần truồng nhưng cả người đã đẫm mồ hôi.

1 tia2 tia3 tia4 tia.

.

.

.

Khi tia hắc linh lực thứ 9 đưa vào mắt.

.

.

.

.

Bất ngờ, trong chớp mắt có gì đó chợt loé, đôi mắt hắn như đang nhìn vào mặt trời ban trưa.

Chói loà không thôi.

Sau đó đột ngột trở lại như cũ.

Lúc này, dù hắn đang nhắm mắt, nhưng có thể thấy, mí mắt đã trở nên trong suốt.

Tấm vải quấn quanh mắt trở nên trong suốt như làn nước, có vài gợn sóng chạy ngang, hắn biết đây là do nếp nhăn của tấm vải tạo thành.

Nhưng cảnh tượng đối diện làm Lý Quý hắn bất giác thở dốc, cả người nóng ran không thôi.

Sau 7 ngày, rốt cuộc hắn mới biết âm thanh “òng ọc” kia phát ra như thế nào.

.