Duncan&#39s Bride

Chương 6

Khi Reese trở về vào buổi tối, Madelyn không hề ngước lên khỏi bát khoai tây mà cô đang trộn. Sức lực mà cô đang sử dụng để nghiền khoai tây đã đi quá xa những gì cần yêu cầu và kèm theo một chút tàn bạo. Nhìn vào gương mặt ngoảnh đi của cô, nó như nói với anh rằng cô chắc chắn đang tưởng tượng dùng cái nghiền khoai tây đấy lên người anh. Anh có vẻ trầm ngâm. Anh nghĩ rằng cô đã bình tĩnh, thậm chí có thể là còn một chút tổn thương, nhưng anh không nghĩ tâm trạng của cô vẫn sôi lên như vậy. Phải mất nhiều năng lượng để có thể duy trì sự giận dữ ngần ấy tiếng đồng hồ.Rõ ràng là cũng cần phải mất từng ấy thời gian để cô nguôi giận và bắt đầu lại.

Anh nói “Khoảng 15’nữa anh sẽ tắm rửa xong”.

Cô vẫn không thèm nhìn lên. “ Bữa tối sẵn sàng trong 10’ nữa.”

Từ đó anh luận ra rằng cô không có ý định đợi anh, một suy nghĩ sâu hơn khi anh đi lên cầu thang.

Anh tắm một cách nhanh nhất từ trước đến nay và nghĩ đến việc không cạo râu, nhưng anh không thích ý tưởng làm đau làn da mềm mại của cô với bộ râu của mình, vì vậy anh có nguy cơ tự cắt vào cổ họng bởi cái tốc độ mà anh dùng để lướt con dao cạo lên làn da mình. Anh đi chân không và chưa kịp cài hết nút áo khi đi xuống cầu thang. Cô mới chỉ đặt một cốc trà đá lên bàn và họ ngồi xuống cùng nhau. Một đĩa gà quay được đặt ngay trước đĩa ăn của anh, anh cần phải ăn con gà khốn kiếp đó hoặc phá hoại nó, dứt khoát là như thế.

Anh chất đầy đĩa của mình với gà quay, khoai tây trộn, bánh quy và nước sốt, trong khi nhìn đĩa gà một cách lạ kì. Anh tiếp tục xem xét nó trong khi ăn miếng đầu tiên và kiềm chế không thốt lên một tiếng thích thú. Miếng thịt gà mềm, da giòn và được ướp gia vị. Madelyn nấu ăn ngon hơn hơn anh nghĩ. Nhưng anh vẫn thấy đĩa thịt gà trông thật … kì lạ.

“Đây là phần nào vậy”. Anh hỏi, chỉ vào phần hình thể kì lạ của con gà.

“ Em không biết,” Cô trả lời mà không nhìn vào mặt anh. “ Em chưa bao giờ giết mổ và làm sạch thức ăn bao giờ cả ”.

Anh cắn chặt môi để tránh cười toe toét. Nếu anh mắc sai lầm bằng cách cười phá lên có thể cô sẽ ném cả bát nước sốt vào đầu anh.

Bữa ăn trôi qua một cách căng thẳng và phần lớn là im lặng. Nếu anh bình luận một điều gì đó, cô trả lời, nhưng mặt khác cô không cố gắng để duy trì cuộc nói chuyện. Cô ăn mỗi thứ một ít, chỉ một chút xíu thì đúng hơn. Khi cô ăn xong liền mang chiếc đĩa của mình tới bồn rửa và quay trở lại với một chiếc đĩa nhỏ, giống như là một chiếc bánh gatô màu anh đào vẫn đang nóng hổi..

Rất ít chuyện trong cuộc sống khiến Reese mất sự ngon miệng, và tối nay không phải là một ngoại lệ. Anh đã làm việc quá nặng nhọc để có thể ăn một cách nhỏ nhẹ thức ăn của mình. Khi Madelyn ăn xong một phần nhỏ chiếc bánh gatô, cũng là lúc Reese phá huỷ gần hết con gà, tất cả chỗ khoai tây và nước sốt, chỉ còn lại hai chiếc bánh quy. Anh cảm thấy gần như hài lòng khi Madelyn đặt một phần bánh gatô lớn lên chiếc đĩa sạch cho anh. Một cái liếc nhanh lên khuôn mặt lạnh giá của cô, mặc dù, anh biết rằng thức ăn không làm nên phép mầu giống như thế đối với cô. “ Em đã học nấu món này như thế nào đấy ?”. “ Có một quyển sách dạy nấu ăn ở trong tủ. Em có thể đọc.” Quá nhiều cho bước đầu đàm thoại.

Cô lên gác ngay khi nhà bếp được dọn sạch sẽ. Reese vào văn phòng và làm những công việc giấy tờ nhiều như không bao giờ hết , nhưng tâm trí anh không tập trung vào nó. Khi anh nhìn đồng hồ lúc 8h ,tự hỏi không biết cô đã sẵn sàng đi ngủ chưa. Rồi anh nghe thấy tiếng vòi hoa sen chảy, và sự tưởng tượng về cơ thể trần truồng của cô dưới làn hơi nước đã làm anh di chuyển liên tục trên chiếc ghế. Có những lúc bộ phận sinh dục của người đàn ông có thể khiến anh ta bực bội khó chịu, và đây là một trong những lúc như thế. Anh đã cứng cả ngày nay, nguyền rủa bản thân mình vì đã không làm tình với cô sáng nay, dù là đó có thể là một sai lầm to lớn.

Anh ném chiếc bút lên bàn và đóng quyển sổ lại, bước đi một cách kiềm chế dữ dội.

Khốn kiếp, anh cần cô, anh không thể đợi thêm một chút nào nữa.

Anh tắt hết đèn và bước lên cầu thang, bước chân anh nặng nề và thong thả. Tâm trí anh nóng như lửa đốt, khoảnh khắc thắt ruột gan khi lần đầu tiên anh đi vào trong cô, cảm thấy sự chống cự nhỏ nhoi của phần da thịt khít khao, sự dâng hiến, sự bao bọc, ẩm ướt, cái xiết chặt nóng bỏng và cảm giác bùng nổ trong anh. Tất cả những điều đó anh có thể không giữ lại sau thời gian bên cô, và một lần nữa, cố gắng ghi nhớ rằng cô còn quá mới để làm tình và vẫn còn rụt rè, để anh giữ mình tự chủ.

Cửa nhà tắm đã mở. Anh bước vào và tìm thấy cô đang sơn móng chân trên giường. Đôi chân dài của cô để trần, cuộn lại trong một tư thế mà có lẽ chỉ có phụ nữ mới làm được, và đàn ông thường trở nên mất trí khi nhìn vào nó. Cơ thể anh căng ra, và anh trở nên hoàn toàn,cương cứng một cách nhức nhối. Cô mặc một chiếc váy lụa màu hồng sẫm đến ngang đùi, để lộ chiếc quần lót chẽn điểm hoa. Chất satanh dán vào ngực cô, cho thấy bầu ngực tròn trịa và những núm vú mềm mại, mái tóc vàng được vén sang một bên, trải dài xuống vai cô và làn da vẫn ửng lên sau khi tắm. Vẻ mặt cô nghiêm nghị và chăm chú khi tập trung đánh chiếc chổi nhỏ xíu lên ngón chân, khiến nó có màu hồng sẫm như chiếc váy cô đang mặc.

“Đi ngủ thôi.” Giọng anh trầm đục. Anh đã cởi xong chiếc áo sơmi.

Cô thậm chí còn không liếc anh một cái. “ em không thể, móng chân em vẫn ướt.”

Anh không quan tâm nhiều lắm. Anh sẽ giữ đôi chân cô giơ cao đủ để nước sơn có thể khô khi anh hoàn thành. Cô đậy nắp chai nước sơn và đặt nó sang một bên, rồi cúi xuống thổi phù lên những ngón chân. Anh tháo khoá và cởi chiếc quần jeans.

“ Dù thế nào thì cũng nên đi ngủ.”

Cô nhìn anh một cách khó chịu và đứng lên, “ Anh đi ngủ đi, em xuống lầu đọc sách một lúc.”

Anh vươn cánh tay ra trước mặt cô khi cô sắp đi qua, ngăn cản cô. Anh cầm lấy tay cô, và thì thầm , “ quên chuyện đọc sách đi.” rồi kéo cô về phía anh.

Madelyn giật mạnh ra, nhìn chằm chằm vào anh với sự tức giận đầy hoài nghi “ Không thể tin được, anh thực sự nghĩ là em có thể làm tình lúc này à ?”

Đôi mắt anh nheo lại, và anh móc ngón tay cái vào chiếc thắt lưng của mình, hỏi một cách rất nhẹ nhàng “ tại sao không ?”

“ Vì một lý do rất chính đáng, em đang tức giận, anh đã làm mọi thứ rắc rối lên và em thậm chí chưa thể chấm dứt để tha thứ cho anh điều đó.” Anh vẫn đứng móc ngón tay cái vào thắt lưng, chiếc quần jean đã mở và tư thế của anh kiêu ngạo một cách nam tính không thể tin được, khiến cô tức giận đến nỗi không thể nói lên lời.

“ Cách tốt nhất để giảng hoà là ở trên giường”

“Đó là cách đàn ông nghĩ”. Cô nói một cách khinh bỉ “Để em nói cho anh biết, không một phụ nữ nào muốn làm tình với một người đàn ông trong khi cô âý vẫn nghĩ về việc anh ta đã khoái chí thế nào khi vặn cổ một con gà.” Cô quay ngoắt đi và bước một cách hiên ngang ra khỏi phòng ngủ.

Reese bắt đầu nguyền rủa. Tâm trạng thất vọng sôi lên trong anh, trong một khoảnh khắc anh đuổi theo cô. Nhưng khi tới cửa ra vào, anh chợt đứng lại, đấm mạnh vào khung cửa. Và lại nguyền rủa.

********************************

Bầu không khí rõ ràng trở nên lạnh nhạt giữa họ vào sáng hôm sau, khi anh lái xe đưa cô vào thị trấn nhỏ Crook để mua thực phẩm. Mặc dù cô không còn quá giận dữ, nhưng cũng không kém quả quyết hơn. Anh không bỏ qua một động thái nào của cô và chờ đợi sự hoà giải tiếp theo với anh, mong rằng nó không kèm theo những câu hỏi. Nếu ý nghĩ của anh rằng một cuộc nhân phải là như thế, thì có lẽ họ sẽ phải cùng sống trong những khoảng thời gian khó khăn.

Gọi Crook là một thị trấn là tâng bốc nó quá. Ở đó có vài căn nhà ngổn ngang một cách lộn xộn, một trạm xăng, một cửa hàng thực phẩm, 1 cửa hàng tạp hoá, và một quán cà phê nhỏ với ngững chiếc xe chở hàng đỗ lộn xộn trước cửa. Madelyn tự hỏi không biết Reese nghĩ rằng cô sẽ làm điều nguy hiểm quái quỉ khi đến Crook. Có thể anh ta nghĩ cô sẽ lái xe một cách điên cuồng và đâm lên lề đường, giống như một số người nào đó đã từng làm. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái vỉa hè với nhiều vết trượt như vậy, chắc họ thực sự rất tức giận.

“Đi uống một cốc cà phê nhé”. Reese đề nghị khi họ ra khỏi trạm xăng và Madelyn đồng ý. Thật là tuyệt để uống một cốc cà phê mà cô không cần phải rót trước khi cô có thể uống nó. Tiệm cà phê có năm chiếc ghế xoay, được bọc da giả màu đen, đặt phía trước quầy hàng. Có ba chiếc bàn tròn, mỗi chiếc được quây xung quanh bởi bốn chiếc ghế, và dọc theo tường bên trái là ba cái quầy bar. Bốn chiếc xoay đã có người ngồi, rõ ràng họ là chủ nhân của bốn chiếc xe chở hàng ngoài cửa. Những người đàn ông có những điểm đặc trưng khác biệt nhưng giống hệt nhau ở làn da phơi nắng, chiếc mũ mòn vẹt, cùng mặc quần jean và đi ủng. Reese gật đầu chào tất cả và họ gật đầu lại, sau đó họ quay trở lại với tách cà phê và bánh của mình.

Reese dẫn cô đến một cái quầy , và họ ngồi xuống những chiếc ghế nhựa.

Người bồi bàn đứng đằng sau quầy nhìn họ một cách cáu kỉnh. “ Anh có muốn ăn gì không, hay chỉ cà phê thôi ?”

“ Cà phê”. Anh nói.

Cô ta bước ra khỏi quầy bar và đặt mạnh 2 tách cà phê trước mặt họ. Sau đó cô trở lại với chiếc phin cà phê và rót cà phê vào, và vẫn không thay đổi thái độ, nó giống như một sự giận dữ. “ Cà phê 50 xen một tách.” Cô ta nói giống như đấy là tội lỗi của họ vậy, rồi bước đều về vị trí của mình đằng sau quầy bar.

Madelyn thở dài khi thấy cà phê đen như thế nào. Một hớp thăm dò cũng đã cho cô biết điều này, đủ mạnh để có thể tỉnh táo.

Một trong những người đàn ông bước xuống thong thả từ chiếc ghế xoay và tiến về góc có chiếc máy hát tự động.

Cô bồi bàn ngước lên, “ Tôi sẽ rút phích cắm nếu anh hát một trong những bản tình ca như tiếng mèo gào.” Cô ta nói, giọng điệu cáu kỉnh giống y như cách cô nhìn.

“ Cô sẽ nợ tôi 25 xen nếu cô làm như thế.”

“Và không hát bất cứ bài rock kinh khủng nào, tôi không thích âm nhạc khi mà giọng hát của ca sĩ rống lên như là họ đang bị thiến .”

Mắt Madelyn tròn xoe, và bị mắc nghẹn một chút với tách cà phê. Như bị thôi miên, cô nhìn chằm chằm vào người bồi bàn.

Anh chàng cao bồi đang gầm toáng lên “ Tôi không cần biết cô thích cái gì cả, Floris, vì vậy hãy bịt tai cô vào và đừng có nghe.”

“ Tôi sẽ nói cho anh biết tôi thích cái gì”.Cô bật lại. “ Tôi thích yên tĩnh và hoà bình.”

“ Vậy hãy tìm cái thư viện nào đấy mà làm việc.” Anh ta nhét 25 xen vào cái rãnh và đập lên những cái nút một cách ngang ngược.

Một bài hát đồng quê ầm ĩ tràn ngập tiệm cà phê. Cô bồi bàn bắt đầu làm cho những chiếc cốc và đĩa chén va vào nhau kêu loẳng xoảng. Madelyn tự hỏi không biết tiền bồi thường hàng tháng sẽ là bao nhiêu nếu Floris cứ hành hạ bát đĩa kiểu này mỗi khi có ai đó hát ở chiếc máy tự động. Anh chàng cao bồi nhìn một cách giận dữ, và Floris đập ầm ĩ hơn. Anh ta bước mạnh trở lại chiếc máy hát và vứt vào nó 25 xen khác, nhưng theo kiểu của những chiếc máy bán hàng tự động ở khắp mọi nơi, nó nhận tiền nhưng từ chối sự lựa chọn của anh ta. Anh ta cáu kỉnh và đấm mạnh vào nó, cánh tay anh ta liền sượt mạnh qua thanh ghi âm cùng với một tiếng kêu két dựng tóc gáy, rồi khi chạm đến điểm cuối cùng trên rãnh đĩa, nó tự động nhấc lên khi thanh ghi âm trở về vị trí của mình, sự im lặng được bao trùm.

Với một cái nhìn đắc thắng Floris đi một cách oai vệ qua cánh cửa đung đưa vào nhà bếp.

“ Một bồi bàn quái đản ”. Madelyn thốt lên trong sự sợ hãi, nhìn theo cánh cửa đu đưa ra vào một cách nhẹ nhàng.

Reese bị mắc nghẹn và phải phun cà phê lại cốc của mình. Cô không muốn nhìn vào mặt anh, nhưng rồi không cưỡng được sự thúc đẩy mạnh mẽ. Cô liếc về phía anh mà không quay đầu lại, và thấy anh đang nhìn cô, gương mặt anh vụng về một cách không tự nhiên. Cô nhìn anh, và anh nhìn cô, rồi họ bắt đầu cười rúc rích. Anh cố gắng kiềm chế nó và nhanh chóng nuốt một ngụm cà phê, nhưng Madelyn vẫn cười khúc khích trong khi anh chộp lấy ví của mình. Anh ném một dola và một chút tiền lẻ lên bàn, tóm lấy tay cô và đẩy ra phía cửa ra vào. Khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng họ, anh thả tay cô ra và cúi xuống, chống tay lên đầu gối và cười phá lên ầm ĩ. Madelyn ngồi sụp xuống sau lưng anh , nhìn lại một lần nữa vẻ choáng váng,bất lực trên gương mặt gã cao bồi và sự hân hoan trên gương mặt Floris ,và lại bật cười lên lần nữa.

Sau cái tâm trạng tồi tệ của cô thì nụ cười quả thật là một cảm giác thú vị. Thậm chí còn tuyệt vời hơn nữa khi nghe thấy tiếng Reese cười, một sự day dứt thấm vào cô khi cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô được nghe anh cười. Anh rất ít khi cười, nhưng lúc này anh thậm chí còn ôm chặt lấy xương sườn và lau những giọt nước mắt, và vẫn còn những âm thanh khùng khục bùng nổ sâu trong khuôn ngực anh. Cô tràn ngập sự ham muốn mạnh mẽ được khóc, nhưng cô kiềm chế lại.

Phần lớn sự căng thẳng giữa họ đã biến mất khi họ cùng nhau mua thực phẩm. Reese nói đúng, cửa hàng tạp phẩm có hầu hết là những thứ cơ bản, nhưng Madelyn đã nghiên cứu sách nấu ăn một cách kĩ lưỡng và biết rằng cô có thể nấu với bất cứ thứ gì sẵn có. Ơn chúa là Reese không cầu kỳ trong chuyện ăn uống.

Một người phụ nữ vui vẻ với một bộ ngực thực sự kinh hoàng quan sát vẻ bề ngoài của họ, kèm theo đó là một cuộc nói chuyện ngẫu hứng với Reese. Cô ta nhìn Madelyn có vẻ dò hỏi, rồi nhìn xuống chiếc nhẫn trên bàn tay trái cô. Reese thấy cái nhìn đó và cố gắng hết sức mình trả lời sự hiếu kì anh biết sẽ phải tới. “ Glenna, đây là vợ tôi, Madelyn.”

Glenna nhìn một cách chằm chằm, rồi cô liếc xuống bàn tay trái của anh. Chiếc nhẫn vàng trên ngón tay rám nắng của anh rõ ràng làm cô ta sửng sốt. Reese kèm theo một lời giới thiệu, với hi vọng sẽ khắc phục được phản ứng của cô ta.

“ Maddie, đây là Glenna Kinnaird, cô ấy học chung với anh.”

Lấy lại bình tĩnh, Glenma tươi cười và chìa bàn tay của mình ra. “Không thể tin được, xin chúc mừng, cuối cùng anh cũng đã lấy vợ, sau tất cả những gì xảy xa. Thế nào, hãy đợi đến khi tôi kể với tất cả mọi người. Chúng tôi không thực sự đi học cùng nhau.” Cô nói huyên thuyên với Madelyn. “Tôi lớn hơn Reese mười tuổi, vì vậy tôi tốt nghiệp khi anh ta mới học lớp 3, nhưng tôi biết tất cả về cuộc sống của hắn. Làm thế nào mà cô tóm được anh ta vậy ? Tôi đã từng thề rằng anh ta chắc sẽ không bao giờ kết hôn một lần nữa – ừ, đó là…” giọng cô kéo dài một cách băn khoăn trong khi cô liếc nhìn Reese.

Madelyn mỉm cười “ Vâng, tôi biết chuyện về April, còn làm cách nào mà tôi tóm được ấy thì …ừm, tôi không biết, anh ấy đã tóm được tôi.”

Gương mặt của Glenma lấy được lại vẻ hớn hở, “ Chỉ cần một cái nhìn và quên luôn chuyện muốn sống độc thân , đúng không?”

“ Gần như là như thế.”Reese nói.

Anh chỉ cần một cái nhìn và đã trở nên cương cứng, nhưng cuối cùng thì kết quả cũng giống như vậy, một cô gái tóc vàng, cặp chân dài cùng với những bước đi lười biếng, quyến rũ giờ đã là vợ của anh. Khi họ rời cửa hàng với cái vẫy tay chào của Glenma, anh nhận ra điều gì đó khiến anh phải trầm ngâm tư lự khi họ xếp thực phẩm vào chiếc xe chở hàng.Glenma từng không ưa April ra mặt, nhưng lại rất thân thiện và hoàn toàn thoải mái với Madelyn. Dù là, theo một cách mơ hồ, Madelyn ăn mặc hợp thời trang hơn April, tuy nhiên,cô có cách cư xử thoải mái và thân thiện , và Glenma hưởng ứng lại điều đó. Madelyn không mặc đồ đắt tiền giống như April, nhưng bất cứ thứ gì cô mặc cũng có một phong cách riêng nào đó, giống như là cô đã có kinh nghiệm hàng giờ để giữ cho cổ áo mình luôn thẳng đứng, hay ống tay áo được cuộn lên một cách tỉ mỉ. Cô luôn kéo dài ánh mắt, nhưng không gây cảm giác thù địch với phụ nữ giống như April. Phong cách. Anh nhìn vào vợ mình và nghĩ về chuyện trông cô như thế nào vào ngày hôm qua, với một miếng cao su bảo vệ tuột trên cẳng chân và mái tóc xoã lên mặt. Anh không đã dám cười lúc đó, nhưng khi hồi tưởng anh không thể kiềm chế và bắt đầu cười khúc khích. Thậm chí khi bắt một con gà, Madelyn cũng làm điều đó với một phong cách riêng.

******************************

Madelyn đã ở bên ngoài cả buổi sáng, cạo sạch lớp sơn tróc ra của ngôi nhà. Sau khi cạo hết lớp bên trong, cô làm việc với lớp bên ngoài, đó quả thật là một buổi sáng tuyệt đẹp mà cô thực sự thích thú bất chấp công việc nặng nhọc. Mặc dù trời đã gần về trưa, và nhiệt độ mỗi lúc một trở nên khó chịu. Mồ hôi khiến quần áo dính chặt vào người cô. Cảm thấy đã làm việc đủ cho một ngày, cô quyết định trèo xuống thang và vào trong đi tắm.

Khi cô trở lại tầng dưới, điều đầu tiên cô nhìn thấy chiếc túi đựng bữa trưa của Reese ở trong tủ. Anh đã ra ngoài để sửa lại hàng rào và sẽ không trở lại cho đến tận bữa tối, nhưng anh đã bỏ quên bữa trưa và bình thuỷ đựng trà.

Cô nhìn đồng hồ. Chắc bây giờ anh thấy rất đói. Nhanh chóng cô đổ bình thuỷ và cho vào đấy nước trà mới cùng những viên đá mát lạnh, rồi cô lấy chìa khoá chiếc xe chở hàng và vội vàng ra ngoài với bữa ăn trưa của anh. Bằng sự tình cờ cô biết anh đang làm việc ở đâu, vì cách đây hai tuần anh đã từng chỉ sơ qua cho cô một vòng nông trại, và sáng nay anh đã nói đến việc anh sẽ ở đâu. Đó thực sự là một sự đề phòng chắc chắn cho ai đó để biết anh ấy ở đâu. Và cô tư lự khi nghĩ về những năm tháng anh làm việc một mình, với sự trống rỗng trong ngôi nhà, không ai biết anh đã đi đâu hay ở bên ngaòi bao lâu. Nếu như anh bị thương, anh có thể nằm xuống đó và chết đi mà không ai biết rằng anh đã bị thương cho đến khi quá muộn.

Cuộc hôn nhân của cô thậm chí còn chưa được ba tuần, và đương nhiên cô nhớ rất rõ cuộc rõ cuộc sống trước đó của mình. Cô chưa bao giờ tất bật như bây giờ, mặc dù cô phải thừa nhận cô rất sung sướng bỏ những công việc nhà để được cưỡi vòng quanh nông trại cùng với Reese , nhưng anh vẫn từ chối khi nghe điều đó. Cô chắc chắn rằng nếu ai đó tìm kiếm từ “ Ngoan cường” trong từ điển, bên cạnh nó phải có một bức hình của Reese. Reese quyết định cô phải ở đâu trong cuộc sống của anh, và không để cô đi quá giới hạn đó.

Cô có thể cảm thấy sự thèm khát trong anh vào những đêm anh làm tình với cô, nhưng anh không bao giờ đi quá xa, không bao giờ giải thoát sự đam mê mà cô cảm thấy, và kết quả là cô cũng không thể để mình đi xa hơn. Tình dục không còn là sự khó chịu nữa, và cô liều lĩnh muốn nhiều hơn từ những cuộc làm tình của họ, nhưng những xúc cảm mãnh liệt cô muốn không có ở đó. Anh đã giữ nó lại, giảm bớt sự thoả mãn mà cả hai người có thể có và bảo vệ thành luỹ bên trong mình bằng cách đó. Cô không biết cô có thể chịu đựng điều đó bao lâu nữa, bao lâu nữa trước khi cô bắt đầu xin lỗi và quay lưng lại với anh vào mỗi đêm. Điều đó thật kinh khủng, cô biết, khi mà cô thực sự mong chờ đến kỳ kinh nguyệt của mình.

Cô lái xe từ từ, bận tâm với những lo lắng của mình, và tìm kiếm bất kì dấu hiệu của chiếc xe tải ở đâu đó. Giống như tất cả các chủ nông trại, Reese không chú ý đến đường lối, anh chỉ đơn giản lái qua mảnh đất, chiếc xe tải là một công cụ của anh, không phải một giả thưởng hay một biểu tượng cần được nâng niu. Nếu như nó tròng trành lắc lư thì anh cũng đối xử với nó như thế, vì nó không có giá trị nào ngoài giá trị của một chiếc xe làm việc nặng.

Dù cô biết khu vực nơi anh làm việc, nhưng khu vực đó bao phủ bởi nhiều khu đất trống và anh có thể ở bất cứ đâu trên đó. Cô không nhìn thấy anh đâu cả, nhưng những vết bánh xe mới rạch lên mặt đất, và cô đơn giản chỉ đi theo chúng, cẩn thận lái xe qua mảnh đất gồ ghề mà Reese đã đi qua mà không ảnh hưởng đến chúng, vì chiếc xe chở hàng thấp hơn rất nhiều so với xe tải và không thể vượt qua địa hình đó. Mất gần bốn nhăm phút để cô tìm ra anh, anh đỗ chiếc xe dưới một cái cây, không hoàn toàn che khuất tầm nhìn. Đó là sự phản chiếu tình cờ của sợi dây thép gai trong khi anh kéo chặt nó vào mắt cô, và cô lái chiếc xe một cách thong thả ngang qua đồi đến chỗ anh.

Anh liếc nhanh lên khi cô đến lại gần nhưng không ngừng công việc lại. Cổ họng cô như căng ra. Anh đã cởi chiếc áo sơmi và vắt nó lên thành nền chiếc xe tải, và thân hình cơ bắp của anh lấp lánh mồ hôi. Cô biết rằng anh rất mạnh mẽ, và nhận ra điều đó từ lần đầu tiên khi cơ thể anh làm miệng cô khô khốc với một sự cảm nhận gần như là đau đớn. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những cơ bắp mạnh mẽ cuồn cuộn và gồng lên như thế. Anh hoạt động với sự thay đổi uyển chuyển khiến sức mạnh của anh càng đáng chú ý hơn. Bắp tay và cơ tay của anh phình lên khi anh đóng mạnh một cái đinh lên cột trụ, siết chặt sợi dây thép mới.

Khi công việc hoàn thành anh ném chiếc búa lên cái bao tải chứa đinh và bỏ mũ ra, dùng khửu tay lau mồ hôi trên gương mặt mình.

“ Em làm gì ở đây thế ?”

Giọng anh nghe có vẻ không vui mừng chút nào khi thấy cô. Madelyn chui ra khỏi xe, mang theo bình trà và bánh sanwich.

“ Anh bỏ quên bữa trưa.”

Anh bước về phía cô và lấy cái bình trà, mở nắp nó ra rồi tu trực tiếp. Chiếc cổ mạnh mẽ của anh hoạt động trong khi anh nuốt từng ngụm nước mát lạnh. Cô nhận ra anh đã làm việc cả buổi sáng mà không uống cái gì cả. Một giọt trà rớt ra khỏi môi anh và chạy xuống cổ, cô nhìn nó như bị thôi miên một cách đau đớn khi nó trượt xuống làn da nóng bỏng của anh, và cô ghen tỵ với nó . Có đôi khi cô muốn những hôn những nụ hôn dài lên cơ thể anh nhưng anh đã giữ cô lại, vì anh không muốn những loại cử chỉ hôn hít vuốt ve như thế. Tất cả những gì anh muốn là sự giải phóng tình dục, không phải là sự bày tỏ tình yêu một cách chậm rãi, gợi lên sự khoái lạc đầy thích thú.

Anh đặt bình trà xuống bên dưới sàn sau xe và với lấy chiếc áo, dùng nó để lau mồ hôi trên mặt, trên vai, cánh tay và ngực. Ném chiếc áo trở lại qua thành xe, anh thong thả ngồi xuống sàn sau xe và lấy những chiếc bánh sanwich từ cô. “ Xe chở hàng không phải dùng để lái qua những quả đồi.” Anh nói trong khi mở túi sanwich.

Madelyn mím chặt môi, “ Em không muốn anh đi cả ngày mà không ăn hay uống bất cứ thứ gì, và em lưu ý chuyện đó.”

“ Làm thế nào mà tìm được anh ?”

“Em đi theo vết lốp xe tải”

Anh cằn nhằn và tự lấy cho mình một miếng sanwich. Nó và những thứ khác biến mất mà không kèm thêm bất cứ lời nào được nói giữa họ. Madelyn nâng tóc lên khoi cổ, để một chút gió hiu hiu thổi nhẹ qua làm mát làn da nóng nực của mình. Cô luôn luôn bện tóc gọn suốt cả ngày, nhưng cô đã thả nó ra khi tắm và không buộc lại trước khi bắt đầu tìm kiếm Reese.

Reese quan sát cử chỉ duyên dáng của cô, và nhịp tim anh đập mạnh hơn. Cô mặc một chiếc váy chun coton trắng với một trong những chiếc áo yếm mà cô ưa thích bên trên, và một đôi xăng đan nhỏ hơn cả những đôi giày đế mỏng với những cái quai mảnh dẻ. Trông cô mát mẻ và thơm ngát, trong khi anh nóng nực và đầy mồ hôi, đó là kết quả của sự khác biệt trong công việc hàng ngày của họ. Giờ thì căn nhà đã sạch sẽ và bóng lộn và có lẽ không còn mất nhiều thời gian để giữ nó luôn như thế. Một cơn gió nhẹ tóm lấy những sợ tóc và cuốn nó vương lên mặt cô, cô vuốt nó ra đằng sau, nghiêng đầu để cả mái tóc xoã xuống lưng.

Mọi động tác của cô đều làm nên sức quyến rũ tự nhiên. Anh cảm thấy sự đáp ứng từ háng của mình, từ tĩnh mạch của mình, khi huyết mạch anh bắt đầu nóng lên và chảy mạnh. Càng ngày anh càng cảm thấy khó khăn hơn để giữ cho đôi tay mình tránh xa cô suốt cả ngày, giữ cho mình không hướng về cô nhiều lần trong suốt đêm. Anh trở nên giận dữ với chính bản thân mình vì đã thèm muốn cô quá nhiều, và với cả cô vì bất cứ điều gì cô có thể làm sai.

“ Thực sự em ra đây vì cái gì ?”. Anh hỏi một cách khắc nghiệt.

“ Anh làm xong việc và sẽ trở về nhà vào một giờ khác.Trước đây,anh cũng đã từng cả ngày không ăn uống gì cả, vậy thực sự là em phô trương ra ngoài này vì cái gì?” Đôi mắt Madelyn nheo lại khi cô chậm chạp quay đầu lại để nhìn vào anh. Cô không hề nói gì, sự kết hợp giữa cảm giác giận giữ và tâm trạng thất bại về tình dục thậm chí còn thúc ép anh hơn nữa.

“Có phải em muốn anh ngừng tất cả công việc lại và đùa giỡn với em

không ? em không thể ở cả ngày mà không có sự chú ý của đàn ông được à?

Hay là em nghĩ chúng ta sẽ có một cuộc dã ngoại bên ngoài gợi tình ở đây và chiếc váy của em được lật lên?”

Cô quay lại đối diện mặt anh, đôi mắt cô nhìn chằm chằm, âm thanh của cô chậm rãi và rõ ràng,

“Tại sao em phải quan tâm điều đó, những gì em có thể nói là tình dục không đáng để vượt qua cả một quãng đường như vậy, em còn khối việc đáng để làm hơn với thời gian của mình.”

Anh như nhận được một nhát đâm mạnh vào cái tôi của mình, và đột nhiên nó trở nên mạnh mẽ. Nó thực sự là quá mạnh, sự ham muốn mà không có được, sự đòi hỏi mà không chiếm được. Một màn sương đỏ đẫm trước mắt anh, toàn bộ cơ thể anh dường như căng ra khi anh mù quáng với lấy cô, tóm lấy tay cô và kéo dựa vào mình.

Madelyn không chuẩn bị trước cho hành động chớp nhoáng ấy. Cô thậm chí còn không có thời gian lùi lại. Đột nhiên anh nắm chặt tay cô một cách đau đớn, một cử chỉ khiến cô va chạm với thân thể cứng rắn của anh, gần như làm cô ngừng thở. Môi anh cúi xuống, nóng hổi và mạnh mẽ, không đợi sự ưng thuận của môi cô và chiếm lấy nó. Răng anh cào vào môi dưới của cô, và khi cô thốt lên một âm thanh run rẩy để ….hưởng ứng ? hay phản đối ? anh tận dụng cơ hội đó để đi vào môi cô bằng lưỡi của mình.

Tim của cô đập loạn xạ trong lồng ngực khi cô nhận ra anh đã mất sự tự chủ.

Đôi tay anh quấn chặt lấy cô, nhấc cô lên cao và môi anh chiếm lấy cô với sự cưỡng đoạt. Sự phấn chấn cuộn lên trong cô, và cô vòng tay mình ra sau cô anh và hôn trả lại. Anh nhấc cô lên sàn sau xe, tìm kiếm chiếc áo sơ mi của mình, ném nó xuống thùng xe.

Với một chuyển động nhịp nhàng, anh trượt cô về phía sau và cúi mình nhảy lên sàn xe, rồi anh đẩy cô xuống chiếc ao sơ mi và hạ mình lên trên người cô.

Lờ mờ cô nhận ra rằng mọt khi bạn giải phóng một con hổ, thật không dễ dàng gì để anh ta kiềm chế lại nữa. Tất nhiên, cô không chắc rằng mình muốn điều đó. Tia nắng xuyên qua những chiếc lá, lốm đốm trên làn da bóng của anh, mắt anh đầy sự mãnh liệt nguyên thuỷ khi anh dùng đầu gối tách đùi cô ra. Trông anh thật đẹp và hoang dã, và cô thì thầm dịu dàng khi cô với lấy anh. Anh giật tung quần áo cô, và cô không hề quan tâm. Chiếc áo sơmi của cô tung ra dưới những ngón tay xoắn lại của anh, nâng bầu ngực trần trụi căng tròn lên miệng, anh mút mạnh lên ngực cô trong khi đẩy váy cô lên tới thắt lưng và móc ngón tay vào dây nịt của chiếc quần con. Cô nhấc mông mình lên để giúp đỡ , nhưng chợt nghe tiếng xé toạc của đường viền, rồi anh ném những mảnh vải vụn ra thành xe. Anh chuyển môi mình sang bên ngực khác rồi mút núm vú vào miệng trong khi tay làm việc với cái khoá quần của mình. Anh càu nhàu khi chiếc khoá tách ra, giải thoát cho cái bề dài đang nhoi nhói, và đẩy cả quần lót lẫn quần jean xuống chỉ với một động tác. Sự đi vào của anh nhanh mà mạnh. Cơ thể cô giật bắn lên dưới sự va chạm mạnh đó. Anh rên rỉ thích thú khi phần cơ thể tế nhị của người đàn bà bao bọc lấy anh, ngay lập tức biến nỗi đau không thể chịu được của anh trở thành cảm giác thích thú không thể chịu được.

Madelyn bấm sâu ngón tay vào lưng anh, cô uốn cong người lên vì sự bùng nổ nóng bỏng. Cơ thể cô căng ra và siết chặt cho đến khi cô nghĩ mình sắp bị điên, và cô vật lộn với cả anh lẫn tình trạng căng thẳng, khẽ thét lên , cơ thể cô cố gắng nâng lên để quẳng anh ra ngay cả khi đôi chân cô đang quấn chặt quanh anh để đẩy anh vào sâu hơn. Nếu như anh đã trở nên hoang dại, thì cô cũng vậy. Anh đâm mạnh vào cô, và cô đón nhận , hông cô nện mạnh lại vào anh và anh cưỡi trên cô, đôi tay anh quấn quanh mông cô nhấc nó cao hơn, để anh có thể vào sâu hơn trong cô.

Một cơn sóng lớn dâng tràn bùng nổ trong tâm trí cô mà không báo trước, và cô thét lên một cách đầy bản năng làm xua tan không khí nặng nề. Anh vẫn đâm thật mạnh vào trong cô, và điều đó lại xảy ra một lần nữa. Lần thứ hai quá gần với lần thứ nhất khiến cô không kịp lấy lại hơi thở, và lần thứ hai này thật mạnh mẽ, đẩy cô thậm chí cao hơn nữa. Cô cắn lấy vai anh, thổn thức bởi sự tác động mạnh mẽ của nó, và đột nhiên cô cảm thấy anh trở nên cứng rắn và to lớn hơn trong cô, toàn bộ cơ thể anh căng pồng ra và run bắn lên, anh ngửa đầu và hét lên một tiếng như xé toạc trong lồng ngực, trong khi hông anh thình lình thúc mạnh trong sự nổ bùng hoàn toàn thoả mãn.

Không gian sau đó trở nên tĩnh lặng, mơ hồ. Cô có thể cảm thấy ánh mặt trời chiếu lên da mình, sức nóng của sàn sắt bên dưới mình, chiếc áo sơ mi của anh lót dưới đầu cô. Có tiếng chim hót, và cơn gió xào xạc thổi qua cỏ cây. Cô có thể tiếng vỗ cánh vo ve của một con ong đâu đó, và âm thanh chầm chậm của hơi thở anh. Họ nằm cạnh nhau, cánh tay nặng nề của anh quàng qua bụng cô. Cô lơ mơ ngủ. Cơn gió hiu hiu làm khô mồ hôi trên thân thể cô một cách mát mẻ, dịu dàng. Sau một thời gian rất, rất dài, tưởng chừng như nhiều phút trôi qua, cô quay vào vòng tay anh và áp môi mình lên môi anh.

Lúc này anh đã cởi giày và quần jean, lần đầu tiên thật điên cuồng, nguyên sơ, và lần này cũng kém hơn là mấy. Nỗ lực để kiềm chế sự thèm khát đã được dựng lên cho đến khi, giống như một cơn lũ tràn qua đê, nó bị vỡ tan và không thể kiểm soát được. Anh cởi váy cô và trượt nó xuống chân cô, rồi cô tách đùi ra và với lấy anh lần nữa, anh đã không thể đợi thêm một phút nào nữa. Cảnh tượng đôi chân ngọc ngà này mở rộng đón anh là một hình ảnh thường xuất hiện trong những giấc mơ. Anh có ý định lần này sẽ dịu dàng hơn với cô, nhưng ngay khi anh thâm nhập vào, cô lập tức rên rỉ từ trong cổ họng và hông rung lên , khiến anh lại nổi điên một lần nữa.

Lúc này, khi mọi chuyện đã qua, anh không rút mình ra, như muốn liên tục sở hữu cô. “

Reese”.cô thì thầm, những ngón tay cô lùa vào mái tóc ẩm ướt của anh. Anh lướt ngón tay cái xuống cằm cô và nâng mặt cô lên, nghiêng đầu cô để anh có thể hôn cô thật sâu và thật lâu cho thoả khao khát. Anh bắt đầu cứng lên một lần nữa, nhưng anh vẫn còn bên trong cô nên không có sự cấp bách, chỉ từ từ tăng thêm sự khoái lạc.

Cả hai đều mê mệt với điều đó. Anh tìm ngực cô, mơn trớn chúng bằng cả tay lẫn miệng, đôi tay mảnh khảnh của cô chuyển động như dải lụa, mượt mà trên bờ vai rộng, lướt xuống những cơ bắp đang căng ra trên lưng, và cuối cùng chúng âu yếm và xoa bóp cặp mông anh. Anh nâng người lên, bắt đầu những cú đâm chậm chạp và đều đặn. Cô cũng dâng người lên theo, hôn lên cổ anh, ngực anh và liếm vào những núm vú nhỏ, thấp thoáng trong bộ lông quăn trên ngực anh. Khi lên đến đích, cô quằn quại trên chiếc áo nhàu nát, anh nhìn cô một cách mê hoặc khi những núm vú cô căng ra, thân hình cô đầy kích thích. Anh tóm lấy hông cô và nhấc nó lên, trượt nó lên xuống trên cơ thể anh, và hình ảnh cô giật lên đầy thoả mãn đã mang anh lên đến đỉnh trước cả khi cô kết thúc.

Cái nóng buổi trưa đã trôi qua khi họ tự thoả mãn lẫn nhau. Không có gì tồn tại ngoài sự khám phá nhục dục và khoái lạc nóng bỏng. Anh hôn cô từ đầu đến chân, nếm trải hương vị ngọt ngào của xác thịt cô, say mê cái cách mà cô hưởng ứng lại sự đụng chạm dịu dàng của anh. Khi lưng cô trở nên nhạy cảm bởi sự cọ xát với sàn cứng, anh đẩy cô lên thân thể mình, nhìn ngắm cô thích thú với sự tự do mà anh dành cho cô để chiếm hữu bằng nhịp độ của chính mình.

Anh nghĩ rằng mình đã hoàn toàn trống rỗng, nhưng anh không thể dừng lại. Anh không biết bao giờ mình có thể dừng lại, đỉnh điểm không còn gây choáng váng nữa, nhưng nó chậm rãi, mãnh liệt như sẽ kéo dài mãi mãi.

Madelyn dính sát vào anh, không suy nghĩ, chưa bao giờ muốn suy nghĩ. Đây chính là điều kì diệu cô đã khao khát, sự bùng nổ khoái lạc mà cô cảm thấy ở anh. Không chỗ nào trên cơ thể cô không được vuốt ve, âu yếm. Sự kiệt sức len vào và kết hợp cùng sự thoả mãn khiến họ thiếp dần đi.

Mặt trời đã xuống thấp khi họ tỉnh dậy, không khí trở nên lạnh hơn. Reese kéo cô vào thân thể nóng ấm của anh và vuốt tóc cô ra sau gương mặt. “ Em ổn chứ ?” Anh thì thầm, lo lắng khi anh nhớ lại cường độ mãnh liệt của cuộc ân ái. Cô rúc mặt mình vào cằm anh, nâng cánh tay mảnh khảnh quấn quanh cổ anh, “Ừmm” cô nói và nhắm mắt lại. Cô không cảm thấy muốn hoạt động nữa.

Anh quàng tay mình qua hông cô và vuốt ngược lên trên, rồi ôm lấy ngực cô. “ Dậy thôi, em yêu”

“ Em thức mà.” Hơi thở chậm chạp và quấn vào cổ anh.

“ Mặt trời gần lặn rồi, chúng ta phải về thôi.”

“ Chúng ta có thể ngủ ở đây ”. Cô chuyển động khi cố gắng chìm đắm vào làn da anh, cánh tay cô lạc dần xuống dưới, anh nhắm mắt khi những ngón tay dịu dàng vuốt ve quanh mình. Môi cô hé mở áp vào cổ anh, rồi trượt dần lên quai hàm anh, “ Yêu em thêm lần nữa đi, Reese.”

“đừng lo lắng về điều đó”. Anh nói với giọng khàn khàn, không có cách nào để anh có thể kiềm chế mình lại nữa khi mà anh đã được nếm trải những cảm xúc mãnh liệt trong cô, và cô cũng không để anh làm điều đó, vì giờ cô đã biết. Với một sự pha trộn giữa giận dữ và tuyệt vọng, anh biết mình không bao giờ có thể giữ tay mình tránh xa cô. Nhiệt độ đang lạnh dần lên từng phút khi mặt trời lặn xuống phía chân trời, mặc dù anh bị cám dỗ về việc nằm đây với cô nhưng anh không muốn cô bị cảm lạnh.

Anh ngồi lên và kéo theo cô, “ Về nhà thôi” giọng anh nặng nề, “đầu gối anh hết chịu đựng nổi rồi, anh muốn lần tiếp theo ở trên giường.”

Đôi mắt cô mơ màng, bờ môi sưng phồng vì những nụ hôn của anh, “ Chỉ cần nó đến sớm là được” Cô thì thầm, và nghĩ mình muốn gào lên, rằng cô yêu anh rất nhiều.