Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 4: Trùng Hợp

Tác giả: Tiểu Vũ

Chương 4: Trùng hợp

Ngày 20 tháng 8 năm 20xx

Hôm nay bầu trời rực rỡ đến khó tả, những đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh.

Ánh nắng ấm áp khẽ khàng rọi soi xuống sân trường, cơn gió nhẹ khẽ lay bộ đồng phục trắng tinh.

Liễu Minh đứng trên hành lang của một dãy phòng học, đối diện cậu là sân thể thao.

Từ đây có thể thấy được một tốp nam sinh đang hào hứng đánh bóng chuyền, mỗi lần bóng chạm đất đều vang lên một tiếng giòn tan cùng với tràn cười vui vẻ của đội ghi bàn.

Liễu Minh khẽ liếc một cái là đã có thể thấy được một chàng trai với vẻ ngoài bắt mắt đang ngồi dưới tán cây nhỏ bên cạnh sân thể thao.

Hắn đang chăm chú hoạt động đôi tay xinh đẹp của mình trên trang giấy.

Liễu Minh nheo nheo mắt, dù cho lúc này cậu không hề mang kính nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng chàng trai kia chính là Nghiêu Nhạc, bạn cùng nhà của cậu.

Tuy vậy nhưng Liễu Minh cũng không đi đến, cậu chỉ đứng ở đó nhìn một lúc rồi xoay người quay trở về phòng học.

Giờ nghỉ trưa, căn tin trường như thường lệ đông nghẹt, người đến người đi chen lấn nhau muốn hoa cả mắt, kiểu này dù có đói chết thì cũng chưa chắc đã mua được cái gì ăn.

Liễu Minh ôm một hộp sữa cùng một ổ bánh mì đứng ở bên ngoài căn tin, vừa ăn vừa xem đám học sinh chen lấn nhau, cái này cũng không biết nên gọi là loại thú vui gì nữa.

Đằng xa xa bỗng có một bóng dáng cao ngất xuất hiện, còn có ai khác ngoài Nghiêu Nhạc sao.

Liễu Minh nhướng mày, chuẩn bị quan sát trai đẹp chen lấn xếp hàng, khóe môi không nhịn được mà nở nụ cười.

Nghiêu Nhạc đi ngang qua Liễu Minh, một cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu, bình tĩnh tự nhiên đi vào căn tin.

Ai nấy thấy hắn đều chủ động nhường đường, đi vào rồi đi ra cũng không quá 10 phút, Liễu Minh ở bên cạnh trợn tròn mắt.

Whyyyy?

Buổi chiều, bầu trời dần tắt nắng, ánh nắng dịu nhẹ loang lỗ trong từng lớp học, phủ lên mặt bàn gỗ, phủ lên chiếc ghế, phủ lên từng gương mặt thanh xuân tươi trẻ.

Trong trường chỉ còn thanh âm của gió và tiếng giảng bài, chậm rãi hòa vào nhau tạo thành một giai điệu êm tai.

Theo lời thầy giáo, Liễu Minh đem một chồng bài thi thử về phát cho cả lớp.

Đang lúc đi ngang qua thư viện thì tầm mặt chạm phải một bóng dáng, là Nghiêu Nhạc.

Lúc này hắn đang ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ, bên cạnh là một chồng sách cao dày.

Bàn tay trắng nõn cầm bút thoăn thoắt viết lên giấy, mắt đào chuyên chú, một tay khác gõ nhè nhẹ lên mặt bàn như đang suy nghĩ, vì cúi đầu nên có vài lọn tóc rơi xuống phủ lên cái trán cao.

Tia nắng bên ngoài rơi lên khuôn mặt góc cạnh cùng chiếc áo đồng phục màu trắng, hình ảnh ấy đẹp đẽ biết mấy.

Bất tri bất giác một tay không ôm giấy thi đưa lên, len lén lấy chiếc điện thoại ra, lưu giữ lại khoảng khắc hoàn hảo này.

Chiều muộn, mặt trời bắt đầu nghiêng về phía Tây, bầu trời đỏ rực một màu.

Liễu Minh khoác cặp sách lên vai rồi đi ra khỏi lớp, hôm nay đụng mặt Nghiêu Nhạc rất nhiều lần nhưng cả hai lại chẳng nói được với nhau câu nào.

Đến bến xe buýt, Liễu Minh sẵn tiện ghé vào tiệm tạp hóa gần đó để mua vài cây kem, lúc chuẩn bị đi ra thì không cẩn thận va phải người khác, túi kem rơi xuống đất, cây kem trong tay cũng rơi hết lên áo người ta.

Liễu Minh ngẩng đầu lên, trong thoáng chốc đã ngây ngẩn cả người, lại là Nhiêu Nhạc, thật trùng hợp làm sao.

Nghiêu Nhạc khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cúi người nhặt lên túi kem bị rơi kia, nhét vào trong tay của Liễu Minh: "Của cậu."

Liễu Minh cúi đầu: "Xin lỗi, để tôi lau cho cậu."

Thấy Nghiêu Nhạc không nói gì, Liễu Minh vội quay sang xin chị thu ngân một miếng khăn giấy, rồi lại gần lau đi vết kem dính trên áo của Nghiêu Nhạc.

Lau xong, Liễu Minh lại ngại ngùng lùi về phía sau vài bước.

Nhìn thầy túi đồ trong tay hắn thì thuận miệng hỏi: "Cậu...!cậu đến mua đồ à?"

"Ừm"

Nhìn hắn đi ra Liễu Minh cũng đi theo, dù sao thì chung nhà mà, ừm, cả hai cùng về chắc không sao đâu nhỉ?

Hai người đi đến bến xe buýt, ngồi xuống cùng chờ xe.

Không biết là đã qua bao lâu rồi, đột ngột có một cơn gió thổi mạnh qua, bất chợt Nghiêu Nhạc nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Minh, ánh mắt lộ ra ý cười nho nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng phủi đi một chiếc lá vương trên tóc cậu, xong rồi lại nhanh chóng thu tay về.

Cơn gió lay động chiếc cà vạt, lay động vạt áo, dường như lay động luôn cả nơi nào đó của Liễu Minh.

Liễu Minh cúi đầu, vành tai giấu sau mái tóc đen khẽ ửng hồng, trái tim bất chợt nhảy thịch một cái, cậu siết thật chặt que kem trên tay.

Về đến nhà, Liễu Minh như bị đòi nợ mà chạy trối chết lên phòng, bỏ lại Nghiêu Nhạc khó hiểu nhìn theo.

Thay đồ xong Nghiêu Nhạc đi sang gõ cửa phòng của Liễu Minh, lời ít ý nhiều: "Đi nấu cơm."

Liễu Minh vẫn đang rối rắm, rất nhanh từ trong phòng ló đầu ra, mái tóc xù hết cả lên, kính mắt còn bị chệch xuống, trong vô cùng buồn cười, Nghiêu Nhạc cũng không khách khí mà kéo kéo khóe môi.

Thấy hắn cười, tim Liễu Minh lại nhảy thịch một cái, vội vã chạy như bay xuống lầu, tiếng nói từ bên dưới vọng lên: "Tôi đi nấu cơm ngay đây!!!!!!"

Một lúc sau Nghiêu Nhạc cũng theo vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh nhìn Liễu Minh bận rộn không ngừng, đột nhiên cất tiếng: "Cần giúp không?"

"A?" Liễu Minh bất ngờ quay lưng, thấy là Nghiêu Nhạc mới thở phào một hơi.

Nghiêu Nhạc lại lần nữa lặp lại: "Cần giúp không?"

Liễu Minh thoáng ngây người vì lời đề nghị này, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại.

Cậu nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: "Vậy...!cậu giúp tôi cắt đám rau củ kia ra đi."

Nghiêu Nhạc gật đầu, rồi bắt tay vào làm việc, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lấy dao, từng cái từng cái thuần thục nhẹ nhàng cắt xuống, từng lát cà rốt được cắt ra một cách xinh đẹp.

Liễu Minh nhìn đến muốn rơi luôn tròng mắt ra ngoài: "Cậu, cậu...!từng học qua hả?"

"Cậu nghĩ có người lại rảnh rỗi đi học cắt rau củ à?" Nghiêu Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chế giễu nhàn nhạt.

Liễu Minh xấu hổ sờ sờ mũi: "Tôi thấy cậu rành lắm mà."

Nghiêu Nhạc vỗ đầu cậu một cái: "Đây là thiên phú, ngốc ạ!"

Liễu Minh bĩu môi, thầm nghĩ, đến cắt rau củ cũng có thiên phú, cậu mới kì lạ!

Bầu trời dần chuyển sang một màu đen thẵm, màn đêm buông xuống còn mang theo một vài ngôi sao nhỏ, tạo thành điểm nhấn trên bầu trời đơn sơ kia.

Liễu Minh xách một chiếc ghế bành ra ngoài khu vườn nhỏ đằng sau nhà, vừa hưởng thụ từng cơn gió nhẹ thổi qua vừa đọc sách.

Mặc dù vẫn chưa vào thu, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lạnh.

Liễu Minh ôm chân ngồi rúc trên ghế, mắt vẫn dán chặt vào trang sách.

Đúng lúc này Nghiêu Nhạc đi ra nhìn thấy, hắn đứng tựa vào cánh cửa, khẽ gọi: "Liễu Minh."

"Hả?" Cậu không ngẩng đầu lên, nghe hắn gọi nên chỉ khẽ đáp một tiếng.

"Nếu lạnh thì vào phòng mà đọc sách, ra đây làm gì? Cậu ngốc à?" Giọng nói trầm thấp đều đều, không lên không xuống, nghe không ra là tâm trạng gì.

Lần thứ hai trong ngày bị chửi là ngốc Liễu Minh nghe lời đứng dậy.

Đạp dép lê đi vào nhà, nhìn thấy tình cảnh chính là Nghiêu Nhạc nằm vật vờ trên ghế, bình tĩnh xem phim tình cảm học đường thiếu gia nhà giàu và cô bé lọ lem.

Thử hỏi có thằng con trai nào mà lại thích loại phim như này không? Liễu Minh cảm thấy rất cạn lời.

"Cậu ít coi mấy cái phim này lại đi, cứ như con gái ý."

Hắn giận dỗi liếc cậu một cái, song lại quay qua tiếp tục xem phim.

Nhìn màn hình tivi, cậu nói: "Thích một người cũng rắc rối thật, dày vò nhau như vậy có gì vui chứ? Coi thằng nam chính kìa rõ thích mà còn quen với nữ phụ, bỏ bê nữ chính, khùng!"

Hắn chép chép miệng, lạnh nhạt quăng một câu: "Do hai đứa nó ngu thôi!"

"Ngu mà cậu còn thích coi!"

"Coi thứ này rất giải trí, không thấy hài hước à?"

"Cậu buồn cười nhở?"

Ấy vậy mà Nghiêu Nhạc thuận chân đạp Liễu Minh một cái: "Nói nhiều quá, đi ngủ đi!"

Liễu Minh bất đắc dĩ đứng lên, chạy ra sau tivi rút chui điện, sau đó vắt dò lên cổ chạy ào về phòng mình.

Lời tác giả: Tác giả đã trở lại và vẫn nhạt nhẽo như xưa:D.