Như người tỉnh lại sau một giấc mộng dài, Triệu Tân cảm thấy xung quanh mình như bị bao vây bởi màu trắng .Ý thức thanh tỉnh, Triệu Tân tưởng nơi đây chính là thiên đường. Tự giễu mình mà cười cười, một kẻ sát nhân như hắn cũng được lên thiên đường sao? Xem ra dạo này chế độ quản lý trên thiên đường càng ngày càng dễ dãi quá.Vô ý thức dùng mắt đảo quanh gian phòng, thấy TV tinh thể lỏng treo trên tường. Triệu Tân biết là hắn không thể nào lên thiên đường được, một người có ý định sanh non như hắn sao có thể tới thiên đường na, bất quá lưu lại tiểu sinh mệnh đó thì chính hắn sẽ hối hận, dù sao chính hắn đã tước đoạt quyền lợi tới thế giới này của tiểu sinh mênh đó.“A tân, ngươi tỉnh rồi a. Sao vậy trong khoảng thời gian này ngươi chưa từng ngủ ngon sao? Cư nhiên ngủ liền mười mấy tiếng đồng hồ. Ngủ thật là thoải mái a.”“Chân Nhất? Ngươi sao lại đến đây vậy, ta tưởng ngươi đã mất tích luôn rồi, cũng đã hơn một năm không gặp.” Có chút kinh ngạc, Triệu Tân không nghĩ tới sẽ gặp lại bằng hữu tốt lâu nay không gặp trong tình huống như vầy.“Đúng vậy, bởi vì ta đã kết hôn hơn một năm rồi a. Ta đã lên chức mụ mụ, còn cùng với Ngô Bân sinh hạ hai tiểu hài tử nữa.” Giống chưa cấp đủ kinh ngạc cho Triệu Tân, Lý Chân Nhất còn dội thêm lên đầu Triệu Tân một đại khỏa bom nữa.“Ngươi…vừa….nói… nói cái gì? Ngươi nói là ngươi cùng Ngô Bân cũng sinh tiểu hài tử?” Không thể tin được điều mà hắn vừa nghe, Triệu Tân hỏi lại lần nữa.“Đúng vậy, ý ta như vậy còn không rõ hả, hơn nữa còn là song thai đó nha. Thế nhưng hài tử cũng không phải do Ngô Bân sinh mà là ta sinh. Như vậy ngươi đã hiểu chưa?” Cầm lấy quả táo trên bàn, Lý Chân vừa gọt táo, vừa xoay người đối diện với Triệu Tân đang trên giường bệnh mà nói.“Chân Nhất, đừng đùa với ta như thế, ngươi biết ta chịu không nổi mà.” Hai tay nắm chặt thành quyền, Triệu Tân không nghĩ tới bằng hữu tốt mà hắn đã hơn một năm không gặp lại nói với hắn điều này.“A Tân, vì sao ta lại muốn đùa với ngươi như vậy na. Ngươi biết tính ta không phải vậy mà? Nếu thực sự chuyện không có ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Cứ coi như là ta nói giỡn đi, ta cũng sẽ không đem chuyện này ra mà nói giỡn đâu. Ngươi cho tới bây giờ đều biết tuy rằng ta nói ta thích nam nhân, nhưng tuyệt không sẽ để cho nam nhân áp ta không phải sao?” Tiếp tục gọt táo, mặt Lý Chân cười bĩ bĩ .“Chân Nhất, ta còn nhớ rõ lời khi đó ngươi đối ta nói, ngươi nói ngươi ở cùng một chỗ với Ngô Bân, chỉ là bởi vì bị thông báo tìm bạn trăm năm hấp dẫn, ngươi đã nói muốn kết hôn trở thành “lão bà” của hắn, rồi sẽ kiếm một người để giải quyết chuyện hài tử, thế nhưng ta không thể hiểu được ngươi bây giờ, không chỉ vì Ngô Bân sinh hài tử, mà còn cười với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc nữa, vì sao a?” Vô pháp lý giải bằng hữu tốt a. Theo như trong trí nhớ của Triệu Tân, Lý Chân Nhất tuy rằng là con riêng, nhưng từ nhỏ bởi vì được cực kì sủng ái cho nên, lòng tự trọng cũng cao muốn chết, không rõ vì sao một người nam nhân lại có thể làm cho bạn tốt hắn cải biến như vậy.“Vì sao á? Nếu như bây giờ ngươi hỏi ta vì sao, ta cũng sẽ nói là bởi vì sinh hài tử có thể giải quyết được áp lực lão ba gây ra cho ta, cứ cho như là báo cáo kết quả công tác đi. Ngươi chắc cũng không biết đâu, kỳ thực buổi tối ngày hôm đó không phải ta áp Ngô Bân đâu, mà là Ngô Bân áp ta. Ta cũng đã từng hận hắn, đặc biệt hắn lại dùng chuyện ta tự ý mang thai mà uy hiếp ta một thời gian, thế nhưng hiện tại ngươi xem ta không phải đang rất tốt sao? Ta có hai nhi tử rất khả ái, có một nam nhân đối ta rất tốt. A Tân, ta nói cho ngươi biết, ta một điểm cũng không có hối hận bởi đã vì Ngô Bân sinh hạ hài tử, bởi vì ta thương hắn. Ngươi nói ta sẽ bị coi thường hả? Vì tình yêu ta có thể vứt bỏ tất cả tự tôn, thế nhưng A Tân à, ngẫm lại có một đứa con kết tinh ái tình của ngươi, không phải sẽ rất hạnh phúc sao. Tuy rằng hai đứa nó căn bản đúng là tiểu ác ma nha.” Tuy rằng rất hạnh phúc, nhưng khi nói đến hài tử thì Lý Chân Nhất lại nhịn không được oán giận một chút.“Ta không giống ngươi, ngươi yêu Ngô Bân, nhưng không có nghĩa là ta yêu Hiên Viên Hàn.” Nói ra điểm mấu chốt của vấn đề, cũng là người mà trong lòng Triệu Tân nghĩ đến nhiều nhất.“Ngươi thực sự là một chút cũng không Hiên Viên Hàn sao?”Trong lúc tích tắc gian phòng không có thanh âm trả lời, chỉ có âm thanh Lý Chân Nhất đang gọt vỏ táo.