Đừng Đùa, Xuyên Không Xong Không Dễ Đâu!

Chương 3 - Phần 1 : Hãy làm tròn vai nữ phụ phản diện!

Nói thật, để thể hiện tình yêu thì có cực nhiều cách nhưng để không bị phản chủ đặc biệt là đối với Eirina thì cũng khá khó. Mà cũng là tự thân hại thân cả, nếu ban đầu cô niềm nở vui vẻ chút thì với cái tính cách nhận được sẽ dễ dàng thể hiện hơn.

Eirina không nghĩ ra cách nào liền ở lì trong phòng suốt ba ngày, mà đối với một người giàu như cô dù cho cứ ngồi đấy suốt đời cũng không lo chết đói. Ngày ngày đều có những bữa cơm đắt tiền mang đến tận nơi rồi khi ăn xong lại có người dọn. Ba ngày liên tiếp mọi sự vật sự việc cứ như lặp thời gian, chẳng khác nhau là mấy. Đến ngày thứ tư tiếng gõ cửa mới thay đổi, chính là gõ một cách lịch thiệp tao nhã, cái kiểu này chắc chắn là ông quản gia mấy hôm trước. Ông ấy nói: “Tôi vào được không ạ?”

Eirina đang nằm lăn lê bò toài trên giường nghe thấy giọng này ngay lập tức ngồi dậy nghiêm trang, tóc tai cũng chỉnh lại hoàn mỹ, nói: “Vào đi.”

Quản gia mở cửa bước vào, nhìn thấy Eirina điều đầu tiên là cúi chào, sau đó nói: “Ba ngày nay ngài đều nghỉ ngơi, không biết hôm nay có thể đến làm việc chưa ạ?”

Eirina cố gắng dùng mặt vô cảm nhất, hỏi: “Việc gì?”

Quản gia đáp: “Công văn chính sự đều có cả.”

Eirina cũng không thể không chấp nhận, nói: “Được, dẫn ta đi.”

Quản gia ngay tức khắc dẫn Eirina đến phòng làm việc, đến nơi nhìn về phía có một tấn giấy nghĩ lung tung thôi mà thấy sợ, ông ấy nói: “Đây là công việc trong ngày hôm nay của ngài. Các bữa sẽ được mang đến đầy đủ, có việc gì thì hãy gọi tôi. Vậy giờ xin phép ngài.”. Nói xong ông ấy liền bước ra rồi đóng cửa.

Đến khi quản gia dứt khoát không còn tí bóng hình nào nữa thì Eirina mới trở về biểu cảm tự nhiên của bản thân. Một từ thôi: sốc. Đống giấy cần hoàn thành chiếm hơn nửa cái phòng, chồng nào chồng nấy ít nhất cũng phải gần một mét. Có thể hiểu rằng Eirina là một người phụ nữ so với chế độ bây giờ thì đã biết tự lập từ rất sớm, mọi việc từ lập nghiệp đến giúp nó phát triển đều do một tay cô gách vác. Xét về mặt đấy thì lượng công sẽ không hề ít, nhưng, cũng đâu đến nỗi nhiều như này… Nếu để so sánh thì với hoàng đế chắc cũng không kém đâu…

Eirina luồn lách qua đống giấy, đến chiếc bàn để đủ đồ đạc ngay ngắn rồi ngồi xuống, cầm đại một tờ giấy lên. Ngồi đọc một hồi, ý hiểu thì có nhưng ý làm thì không. Bỗng bảng hệ thống lại hiện lên, trên đó ghi: Người dùng quá mức lười tìm cách thể hiện tình yêu nên đây là hình phạt. Nếu còn tiếp tục hệ thống sẽ trực tiếp trừ điểm thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ!

Cái hệ thống khốn nạn… chỉ biết ức hiếp người dùng là giỏi!

Eirina ngồi mãi cũng chỉ làm thêm được vài tờ, nói thật mấy vụ này cô không dám làm bừa, nhỡ sai sót thì cái niềm tin duy nhất sẽ sụp đổ mất!

Eirina mệt mỏi, nói: “Ta biết sai rồi, từ sau nhất định sẽ ngoan ngoãn thể hiện tình yêu với nam chính…”

Hệ thống hiện lên: Vậy được. Những việc còn lại hãy giao cho Eirina thật sự đi.

Còn chưa hiểu thế nào thì mắt Eirina cứ nhíu lại, rồi nhắm hẳn vào lúc nào không hay. Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mặt trời chiếu ánh nắng thông qua ô cửa sổ phía sau. Tất cả đống giấy kia đều đã được xử lí xong, còn sắp xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Vừa mới dậy cái hệ thống kia lại bắt đầu ồn ào: Bắt đầu ngày mới, hãy đi thể hiện tình yêu nào!

Mới sáng sớm mà đã… Sao tự nhiên cái lưng nhức quá vậy…?

Eirina nhẹ nhàng đấm đấm vào lưng mấy cái, đi ra đến cửa thì thái độ thay đổi thành nửa vòng tròn. Quản gia đứng ngay cửa nhìn thấy cô, nói: “Chủ nhân, vất vả cho ngài rồi.”

Dù không biết có chuyện gì nhưng rất cảm ơn lời động viên này.

Eirina cố gắng không tỏ ra mệt mỏi: “Ừm. Trách nhiệm của ta mà.”

Hệ thống lại hiện lên: Dù hệ thống không thích kiểu nói cụt ngủn này nhưng nhìn sao vẫn rất ngầu. Điểm ngầu: +500. Tặng danh hiệu: Nói năng hỗn láo nhưng vẫn được yêu thích.

Này này, danh hiệu chó má gì đấy…?!

Eirina một mạch quay về phòng, chỉnh trang lại quần áo tóc tai. Bây giờ thì phải đi tìm nam chính để thể hiện tình yêu thôi.

Đi một vòng quanh dinh thự to khủng bố, Eirina mang một khuôn mặt thay đổi biểu cảm một cách nhanh chóng. Cứ có người là y như rằng mặt lạnh dáng thanh cao, lại còn phải tỏ ra khó gần, đi đều phải ưỡn ngực chút làm cái lưng đã đau giờ còn đau hơn.

Đi vòng vèo thế nào mà cuối cùng ra tận chỗ đồng không mông quạnh không có nổi ai. Eirina đang định gọi hệ thống lên để dẫn đường về thì bỗng nghe thấy một tiếng vút như kiếm đang chém không khí. Vì tò mò nên cô đi theo tiếng đó, đến một chỗ có vài cái cây thì không tự chủ được liền ngồi thụp xuống, chốn sau nhưng tán lá của bụi cỏ.

Eirina thầm nghĩ: “Sao mình phải trốn nhỉ…? Đây là nhà mình mà…?”

Đang lúc định đứng lên thì ánh mắt Eirina lướt qua một người, chính là nam chính thân yêu kia. Hắn thấy cô ngồi sau bụi cỏ thì hỏi: “Sao người lại ở đây?”