Đừng Hòng Bẻ Cong Được Tôi

Chương 9

Beta: …

Cảm ơn?

Cố Ký Thanh nhìn một hộp tràn đầy nhân hạt dẻ đã được bóc hết vỏ đặt trước mặt mình, lại nhớ tới cuộc điện thoại trưa nay của mình và Hạ Kiều, cho dù có lười nghĩ nhiều thì cũng phát hiện ra có chỗ không ổn.

Anh nhìn về phía Chu Từ Bạch: “Cậu cho rằng tôi vẫn đang tức giận sao?”

Mấy ngón tay ôm hộp giữ nhiệt của Chu Từ Bạch co chặt lại.

Cố Ký Thanh hiểu ra.

Cho dù anh không biết nhiều về Chu Từ Bạch, nhưng chỉ bằng mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi này, không khó để nhận ra đối phương là một người được dạy dỗ tử tế, đạo đức bộc lộ ra từ trong xương cốt.

Cho nên đối với chuyện hiểu lầm mình, cậu ấy nhất định sẽ có cảm giác tự trách rất nặng nề.

Nhưng không cần phải như vậy.

Bởi vì thứ gọi là hiểu lầm, chính bản thân nó đôi khi chỉ là sự khác biệt tồn tại trong suy nghĩ của hai bên, không phải là suy nghĩ ác ý chủ động của bất cứ ai.

Huống chi xưa nay Cố Ký Thanh chưa bao giờ để ý đến những hiểu lầm của người khác.

Ngược lại, cảm giác áy náy quá nặng nề này của Chu Từ Bạch có thể mang tới cho cả hai người bọn họ những gánh nặng không cần thiết.

Thế là Cố Ký Thanh cân nhắc trong lòng một chút, nghĩ xem mình nên lịch sự nói thế nào để cho đối phương biết được thực ra chuyện này chẳng quan trọng là bao, chờ khi mắt cá chân cậu ấy tốt hơn, hai người họ lại như trước đó từng nói, ‘giữ khoảng cách, không làm phiền lẫn nhau’, là ổn.

Nhưng còn chưa đợi anh suy nghĩ xong xuôi, Chu Từ Bạch đã mở miệng trước: “Với lại tôi vẫn nghĩ mình nên chính thức nói xin lỗi với anh”.

Cố Ký Thanh: “?”

Đầu ngón tay Chu Từ Bạch hơi cuộn tròn lại, mí mắt rũ xuống, có thể nhìn ra được cậu đang có chút mất tự nhiên, nhưng lại vẫn muốn cố gắng nói ra lời xin lỗi chân thành nhất.

“Trước đó tôi có một chút hiểu lầm với anh, vài lời nói ra không lịch sự, có lẽ đã làm anh cảm thấy rất khó chịu. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ của anh, cho nên nếu anh không ngại, sau này chúng ta… sau này chúng ta có thể sống chung như những người bạn bình thường”.

Chu Từ Bạch nói xong, hơi mím môi lại, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng những đốt ngón tay ôm thùng giữ nhiệt đã dùng sức đến mức dần trở nên trắng bệch.

Cố Ký Thanh hơi sững lại.

Thực ra anh cảm thấy nếu như đối phương kỳ thị người đồng tính, hai người họ có thể trở thành những người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà, đối với anh mà nói, đó chính là cách ở chung dễ chịu nhất.

Thế nhưng khi nhìn thấy Chu Từ Bạch mím môi, vừa căng thẳng vừa thêm chút không yên lòng, anh lại cảm thấy nếu mình cứ nói thẳng ra như vậy, cũng có chút không đành lòng.

Thế là sau khi im lặng một lát, anh vẫn đưa ra lựa chọn như những lần trước, ưu tiên hi sinh ý muốn của bản thân mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, được. Vậy sau này chúng ta hãy là những người bạn bình thường, ở chung với nhau thật tốt nhé”.

Lúc anh nói xong câu này, có thể dùng mắt thường trông thấy được trạng thái thở phào nhẹ nhõm của Chu Từ Bạch.

Sau đó, Chu Từ Bạch vội vàng đẩy hạt dẻ đến trước mặt Cố Ký Thanh: “Vậy nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi, để lạnh thì không thể ăn được nữa. Tôi phải đi làm bản vẽ phác họa trước, ăn xong thì để đồ đó tôi rửa cho”.

Nói xong, cậu cố gắng bình tĩnh lại, thực tế thì trong lòng đang hốt hoảng, chuẩn bị quay về chỗ của mình.

Sau đó nữa, thành viên ngôi sao nổi tiếng nhất của đội bóng rổ trường, biểu diễn ra một cảnh tượng cậu trai mạnh khỏe cùng tay cùng chân hành quân về chỗ.

Cố Ký Thanh khẽ cong môi: “Không phải cậu muốn nhờ tôi quấn lại băng vải hộ hả?”

Chu Từ Bạch: “...”

“À.”

·

So với căng thẳng trong lần đầu tiên, lần thứ hai được Cố Ký Thanh quấn băng, Chu Từ Bạch đã thả lỏng hơn không ít, chỉ là bắp chân vẫn còn hơi căng cứng.

Chẳng qua là sau khi cuốn xong băng vải, toàn bộ hai bên tai của cậu đã biến thành món tôm hùm đất tháng năm sốt cay.

Xem ra bản năng sợ hãi người đồng tính vẫn không thay đổi.

Chỉ là giáo dưỡng đã chiến thắng bản năng mà thôi.

Cố Ký Thanh nghĩ nghĩ, thuận tay thắt một cái nơ con bướm trên băng vải.

Chu Từ Bạch trơ mắt nhìn cái nơ xinh đẹp xuất hiện trên bắp chân thon dài mạnh mẽ của mình, vừa định can ngăn, Cố Ký Thanh lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía cậu: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”

Chu Từ Bạch: “...”

“Không có.”

Cậu chọn lựa nuốt lời định nói vào trong.

Cố Ký Thanh nghe xong, gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, vết thương đã sắp tiêu sưng, ngày mai kiên trì chườm lạnh thêm một ngày, sẽ sớm hoạt động bình thường được thôi”.

Giọng nói của anh mang theo cảm giác vì quan tâm mà thở phào nhẹ nhõm.

Hai tai Chu Từ Bạch đỏ hồng, không nói thêm câu nào, cũng không tháo cái nơ con bướm kia ra, chỉ mím môi, quay về chỗ ngồi, lấy bản vẽ của Vương Quyền đến, vùi đầu yên lặng làm việc.

Mấy lần trước gặp cậu, Cố Ký Thanh đều nhìn thấy hình tượng của một nam sinh trẻ tuổi vừa mới vận động xong, luôn cảm thấy cậu tràn ngập sức sống và sức tấn công.

Nhưng hôm nay không đi ra ngoài, Chu Từ Bạch ở trong phòng chỉ mặc một cái áo len cổ tròn màu xám đậm, trên sống mũi cũng đeo lên một cặp kính gọng mảnh.

Tròng kính rất mỏng, hẳn là cận không nặng.

Nhưng vừa vặn che đi sức tấn công vốn quá mức sắc bén của cậu, kèm theo vẻ mặt chăm chú tỉnh táo, cả người dường như có nhiều thêm mấy phần trầm tĩnh cùng lãnh đạm cấm dục.

Lúc này Cố Ký Thanh đột nhiên nhớ tới ấn tượng ban đầu của mình với Chu Từ Bạch, anh đã nghĩ cậu chính là một đóa hoa kiêu ngạo nhạt nhẽo không quan tâm đến tình cảm lại có khả năng gây sát thương rất nặng cho người khác.

Kết quả không ngờ nổi, con người mang theo gương mặt có thể làm tra công trong tiểu thuyết thực tế lại là một cậu trai ngây thơ hay xấu hổ, còn là tấm gương đạo đức nhỏ chân thành nghiêm túc nhắc nhở bạn không được bỏ ăn rau quả.

Thật đáng yêu.

Vậy thì sống chung như những người bạn cùng phòng bình thường với cậu, hình như cũng không tệ cho lắm.

Cố Ký Thanh nhớ tới dáng vẻ căng thẳng nhận lỗi sai khi Chu Từ Bạch hiểu lầm anh, lại liên tưởng tới Chúc Chúc ở nhà.

Lại nhớ thêm, cậu nhóc con năm đó cùng anh nhặt Chúc Chúc trở về, hình như cũng là một tấm gương đạo đức nhỏ điển hình, dễ xấu hổ giống y như Chu Từ Bạch.

Chỉ là không biết cậu nhóc ấy hiện giờ thế nào rồi.

Nhớ tới chuyện trước kia, Cố Ký Thanh rũ mi xuống, sau đó anh quyết định, chờ khi được dọn ra ngoài ở, anh sẽ đón Chúc Chúc tới.

Dù sao nó cũng được coi như là thứ duy nhất làm cho anh có nỗi nhớ mong.

·

Có lẽ là nghĩ đến cái gì thì cái đó liền tới.

Tối đó, trước khi sắp sửa đi ngủ, Cố Ký Thanh nhận được điện thoại từ trong nhà gọi đến.

“Alo, Chỉ Chỉ đấy à, gần đây con có bận gì không? Bắc Kinh đợt này lại lạnh hơn rồi nhỉ, con cần lấy thêm chút quần áo nữa chứ?”

(*) Cố Ký Thanh (Gù jì qīng) chữ Ký (jì) đọc gần giống Chỉ (zhī).

Giọng nói của bà Doãn Lan vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ trước sau như một, cho dù là gặp phải người không quen biết, chỉ cần nghe được giọng nói này, người ta sẽ biết bà là một vị phu nhân nhà cao cửa rộng vừa dịu dàng chu đáo lại biết để tâm đến thể diện.

Cố Ký Thanh nghe bà nói như vậy suốt mười mấy năm, cũng chẳng biết có hay chăng một lúc nào đó bà cảm thấy mệt mỏi vì nó, chỉ thấp giọng đáp lời: “Vẫn ổn ạ, không quá bận, quần áo cũng đủ dùng”.

“Vậy thì tốt quá, con luôn là đứa nhỏ khiến mẹ bớt lo”. Doãn Lan nói xong, dừng vài giây ngắn ngủi, sau đó bà lại ấm giọng hỏi han: “À mà, hai ngày cuối tuần tuần này con có thời gian chứ?”

Ngày nào Doãn Lan cũng phải lo lắng việc lớn việc nhỏ từ trên xuống dưới của cả gia tộc lớn nhà họ Cố, phải suy đoán tâm tư vui buồn của từng người lớn trẻ nhỏ trong nhà, cho nên bà có rất ít thời gian quan tâm đến Cố Ký Thanh.

Bà vừa hỏi như thế, Cố Ký Thanh đã hiểu ngay: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng và thản nhiên như mọi khi.

Doãn Lan cũng chẳng để tâm đến tâm trạng của con trai khi anh hỏi lời này, chỉ nhẹ giọng nói tiếp: “Mấy năm nay bố con có ý định phát triển một số công việc của công ty sang phía Bắc Kinh, vừa lúc lần này có một đối tác rất quan trọng bên đó tổ chức tiệc mừng sinh nhật, bố con không ở trong nước, nên để cho anh trai con đi dự tiệc, nhưng con cũng biết mà…”

Doãn Lan nói được một nửa, lập tức đổi chủ đề: “Dù sao bố con cũng nghe nói, con trai của vị đối tác kia cũng đang học ở Thanh Đại, nhớ tới con tính tình tốt, làm chuyện gì cũng khiến người ta yên tâm, biết đâu sẽ có tiếng nói chung với người ta thì sao. Vì thế bố con mới bảo con đi cùng Cố Giác tới đó học hỏi thêm kiến thức, dù sao sau này hai anh em các con cũng phải giúp đỡ lẫn nhau”.

Câu nói sau cùng Doãn Lan nói ra, Cố Ký Thanh không biết được chính bà có tự tin tưởng vào nó hay không.

Anh gọi Cố Giác là anh trai, không có nghĩa Cố Giác là anh trai của anh thật. Cũng giống như chuyện anh gọi chồng của Doãn Lan là bố, điều đó chẳng thể chứng minh chồng của bà chính là bố của anh.

Cho nên thứ Cố Giác muốn, là được bày tỏ thái độ rộng lượng và sự ưu tú của chính mình, còn anh tới đó coi như chỉ là một vật làm nền mà thôi.

Vừa nghĩ đến tình cảnh những sự kiện chính thức mà mình cùng Cố Giác đã từng đồng thời xuất hiện, Cố Ký Thanh liền cảm thấy có chút mệt mỏi.

Nhưng trước giờ anh chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của Doãn Lan.

Tựa như sau khi lên năm tuổi, anh chưa bao giờ làm ra chuyện gì mất lòng con riêng của chồng cùng chồng của bà vậy.

Thế là anh nhẹ giọng đáp lời: “Vâng, mẹ, mẹ yên tâm đi”.

Doãn Lan đầu kia điện thoại lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ biết từ nhỏ Chỉ Chỉ nhà chúng ta đã hiểu chuyện nhất, lần này mẹ cũng tới đó, mẹ mang theo cả Chúc Chúc tới có được không? Dù sao cuối kỳ này con cũng chuyển ra ngoài ở, chi bằng để lần này mẹ tới, tiện thể xem trước nhà cửa cho con?”

Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần Doãn Lan cảm thấy có lỗi với Cố Ký Thanh, bà sẽ đều nghĩ ra biện pháp nào đó để đền bù cho anh trên một phương diện khác, việc làm đó giống như bà cũng đang tự an ủi tâm lý cho chính mình.

Cố Ký Thanh biết bà cần sự an ủi tâm lý này, thế nên xưa nay anh chưa từng từ chối: “Được ạ”.

“Hai tháng tới liệu con có thể chăm sóc cho Chúc Chúc được không? Nếu Chúc Chúc gây rắc rối làm phiền con thì sao bây giờ? Lần trước suýt nữa nó đã đụng vào người chị dâu thứ của con…”

Doãn Lan nói được nửa câu, mới ý thức được mình lỡ miệng nhắc đến chuyện gì, vội vàng ngừng ngay lời nói lại.

Mà Cố Ký Thanh cũng cầm điện thoại di động, rũ mi mắt xuống.

Anh còn đang thắc mắc tại sao mẹ lại đột nhiên muốn mang Chúc Chúc tới.

Hóa ra bởi vì nó cũng là một sự dư thừa.

Cũng đúng, anh tới Bắc Kinh học, không lý nào Chúc Chúc phải ở lại Nam Vụ.

Anh cảm nhận được áy náy của mẹ, làm như không có việc gì cười khẽ một tiếng: “Mẹ, yên tâm đi, Chúc Chúc luôn rất đáng yêu, bằng không con đã chẳng thích nó như vậy. Con sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, sau này nghỉ lễ cũng sẽ đưa nó về Nam Vụ thăm mẹ. Nếu không còn chuyện gì thì con xin phép cúp máy trước”.

Giây phút điện thoại ngắt máy, Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn ra bầu trời tuyết bay lả tả, khẽ chớp mắt.

Mà lúc anh xoay người lại đã trông thấy Chu Từ Bạch đang cầm một cái áo khoác vịn tường đứng bên cửa.

Hai người đối mặt nhau, có chút lúng túng.

Chu Từ Bạch vội vàng đưa áo khoác cho anh: “Tôi tưởng anh sẽ nói chuyện điện thoại rất lâu”.

Sau đó lại vịn tường, hơi hốt hoảng nhảy trở về giường.

Sức mạnh phần thân trên và bụng của Chu Từ Bạch rất tốt, cho nên dù bị thương một bên chân thì cậu trèo lên giường cũng không tốn sức là mấy, nhưng không biết tại sao, lần này lại đột nhiên bối rối suýt chút nữa trượt tay.

Cố Ký Thanh khó hiểu nhướng mày.

Đưa cho mình cái áo khoác thôi mà có thể xấu hổ thành thế này?

Cứ tiếp tục như vậy thì tìm bạn gái làm sao?

Nhưng mà người có điều kiện như Chu Từ Bạch, hẳn là không đáng lo.

Cố Ký Thanh không quan tâm đến chuyện này nữa, sau khi rửa mặt xong, anh tắt đèn lên giường, hô hấp nhanh chóng ổn định.

Chu Từ Bạch lại lật tới lật lui không ngủ nổi.

Vừa rồi cách cánh cửa ban công, giọng nói Cố Ký Thanh rất nhỏ, cậu không nghe rõ cho lắm.

Chỉ lờ mờ nghe được ‘Chu Chu luôn rất đáng yêu’, ‘thích nó như vậy’, ‘sẽ chăm sóc thật tốt’, ‘nghỉ lễ sẽ đưa về thăm mẹ’.

(*) Chu và Chúc đều đọc là zhōu.

Sau đó đầu óc của cậu loạn thành một cục bột nhão.

Cậu không biết Cố Ký Thanh có thói quen gọi người khác bằng cách lặp họ của người ta lại hay không, nhưng người khác đều gọi anh là Cố Cố, vậy cũng có khả năng sẽ có người gọi cậu là ‘Chu Chu’.

Chẳng qua thế nào là ‘luôn’? Thế nào là ‘thích nó như vậy”?

Nghe cứ như là đã quen biết một thời gian thật dài.

Thế nhưng mình và Cố Ký Thanh mới quen biết chưa lâu, vậy chắc chắn người này không thể nào là chính mình được.

Nhưng cái câu ‘sẽ chăm sóc thật tốt’ kia lại có ý gì?

Nghĩ đến tình trạng được chăm sóc suốt mấy ngày nay, Chu Từ Bạch lại phiền não trở mình.

Còn có ‘về Nam Vụ’?

Cố Ký Thanh là người Nam Vụ sao?

Vậy có phải chăng là anh đã quen biết cậu từ thời còn ở Nam Vụ?

Cậu nghĩ là không thể nào, khi đó cậu mới chỉ là một cậu nhóc béo, khác hoàn toàn với dáng vẻ hiện giờ, cho dù có từng gặp thì chắc chắn cũng không thể nào nhận ra được.

Hơn nữa, năm đó ở Nam Vụ, người duy nhất trao lòng tốt cho cậu chỉ có một mình nữ thần.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Chu Từ Bạch hơi bình tĩnh lại.

Cậu đã hiểu lầm Cố Ký Thanh hai lần, tuyệt đối không thể hiểu lầm anh thêm lần thứ ba.

Đã nói muốn làm những người bạn bình thường chung sống hòa thuận, thì cậu nhất định phải vượt qua rào cản tâm lý bài xích đồng tính luyến ái của mình.

Dáng vẻ Cố Ký Thanh lúc nãy đứng bên ban công gọi điện thoại, không biết vì sao, nhìn qua rồi lại cảm thấy có chút…

Đáng thương.

Có lẽ không hẳn là đáng thương, nhưng lại giống như anh rất cô độc, cô độc như thể thế giới này chỉ còn lại mình anh.

Nhưng người thích anh, cho dù là bạn bè hay người hâm mộ còn đang xếp hàng dài như thế, sao anh có thể cô đơn cho được.

Chu Từ Bạch lăn lộn rất lâu mà nghĩ mãi chẳng ra, dứt khoát quyết định không quan tâm nữa, sau này có cơ hội rồi hỏi sau.

Nghĩ thế, cậu trở mình, chuẩn bị đi ngủ.

Sau đó cậu bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.

Giường sát bên cạnh, Cố Ký Thanh tỉnh tỉnh mê mê dụi mắt ngồi dậy, dường như anh ghét máy sưởi mở quá nóng, hơi nhíu mày lại, bày tỏ khó chịu đạp chân hai cái trong chăn, giống như là đạp rơi quần ngủ xuống.

Sau đó anh mắt nhắm mắt mở, vén chăn lên, đi xuống giường, lấy nước, uống nước, cất cốc.

Sau đó nữa, anh lại thuận theo thang giường của cậu leo lên.

Cuối cùng anh nằm xuống phần giường cậu mới xoay người để thừa ra, nhắm mắt lại, ôm lấy một góc chăn, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Hai cái chân thon dài cân xứng trắng như tuyết chói lòa mắt kẹp chăn cậu lại.

Chu Từ Bạch tận mắt trông toàn bộ quá trình: “…”

Một giây sau, cả gương mặt của cậu đỏ lên tựa như tất cả máu trong người đã chảy ngược lên đầu.

Người này rốt cuộc là bị làm sao vậy! Sao đi ngủ cứ luôn đá quần!

Cậu đưa tay định đánh thức Cố Ký Thanh dậy.

Kết quả ngón tay mới đụng vào vai của anh, Cố Ký Thanh đã nhắm mắt cọ khẽ trên gối đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con hơi mệt, mẹ để con ngủ thêm một lát rồi con sẽ đi vẽ họa báo cho anh nha mẹ.”

Giọng nói mềm nhũn, dịu dàng y như mọi khi, nhưng lại có chút mịt mờ, tựa như đứa nhỏ gặp ác mộng nói mê.

Đầu ngón tay Chu Từ Bạch bỗng nhiên sững lại tại chỗ.

Cuối cùng cậu thu lại ngón tay, môi mím thật chặt, hai tai đỏ hồng, kéo chăn che kín từ bả vai đến mắt cá chân Cố Ký Thanh. Sau đó cậu đắp lên trên người mình một chiếc áo khoác dài, quay lưng về phía anh, nằm xuống phần còn lại của chiếc giường.

Cậu quyết định, ngày mai cậu nhất định phải đi mua bốn cái rèm giường, không thì trong phòng có một người đi ngủ chẳng chịu mặc quần, chờ Lộ Bình và Trần Kỷ về tới nơi, thì phải làm sao được đây chứ.

____