Đêm hôm nay sân khấu rực rỡ ánh đèn, tiếng hò reo, âm thanh đèn led lấp lánh. Tường Vi ngồi vào chỗ,bên cạnh cô là Khôi. Từ lúc ở nhà cho đến bây giờ hai người không nói chuyện với nhau câu nào cả. Có lẽ là vì cả hai còn đang bận suy nghĩ những chuyện của riêng mình.Cửa cánh gà bật mở. Ca sĩ họ mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện. Leo hôm nay rất khác. Cậu không trang điểm, không ăn mặc màu mè như thường ngày. Leo diện trên mình bộ vest trắng. Lịch lãm và trưởng thành hơn rất nhiều. Vẻ mặt đượm buồn, cậu bước lên sân khấu, hướng mắt nhìn mọi người,dịu dàng,ôn tồn nói:- Tối hôm nay, tôi sẽ kể Cho các bạn nghe một câu chuyện rất đẹp. Đó là thanh xuân, là yêu thầm, là thương nhớ...và cũng là chia ly. Tiếc rằng người con trai trong câu chuyện của tôi đã đi một nơi rất xa. Nhưng tâm nguyện của cậu ấy tôi cũng chắc chắn sẽ thực hiện. Leo tìm một vòng,ánh mắt chạm phải đôi mắt cô. Cậu cười, nhẹ nhàng nói tiếp:- 7 năm trước cô gái cậu ấy yêu đã bỏ đi. Biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Rồi khi tôi tìm thấy người con trai đó, cậu còn chẳng đủ sức để nhìn tôi một cái. Hàng nước mắt tiều tụy ấy qua bảy năm vẫn khiến kẻ ngoài cuộc như tôi đau sót đến đáy lòng. Tôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian...