Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Chương 42: Mỗi người Mỗi thanh xuân(end)

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu khi nào nhỉ?

Là lúc buồn lúc vui lúc đau khổ

Là san sẻ là chung tay là ân cần

Nói một câu là thầm yêu là thầm thích

Chẳng thành lời lại ly biệt lại chia xa

***/***

Thanh xuân đến vội vàng như đang bận.

Để yêu thương một phía chẳng kịp nhìn

Thời gian có những điều những hờn giận

Để trong lòng buộc chặt nhiều tổn thương...

***/***

Đến cuối cùng cũng chẳng tìm thấy nhau

Đi đường vòng đường tắt đều thử rồi

Đường gập ghềnh đường chênh vênh sỏi đá

Chân đã xước đã trầy vẫn còn đi...

***/***

Thời gian nói trôi là trôi. Nhanh và vội vã,cứ vậy mà đang cuộn tròn mình,co ro đối diện với thật nhiều nỗi đau,thật nhiều tổn thương, bứt rứt. Không biết bao giờ mới có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa.

Từ ngày chôn cất Mộc Trà. Khôi vẫn giữ thói quen cũ. Cứ làm những điều hay làm với cô. Cứ hành động như thể cô còn ở cạnh đó bên mình.Mọi người bảo cậu phát điên rồi... Có lẽ là vậy. Phát điên cũng được, tâm thần cũng chẳng sao. Cậu không muốn tỉnh dậy,nếu tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp đẽ này... Sẽ không còn thấy cô,sẽ nhớ ra rằng trên thế gian này người cậu yêu đã không còn.Không tìm được cô,không thể ôm lấy cô và nụ cười rạng rỡ ngày đó cũng chẳng thể hiện diện trong cuộc sống của cậu thêm một lần nào nữa.

Thanh xuân dành tặng cậu một mối tình đơn phương thật đẹp

Còn thời gian lại quên trả nợ cậu một nửa còn lại của hạnh phúc.

Biết bao giờ, mất bao lâu, bao nhiêu năm tháng, dài đằng đẵng đến lúc nào đây? Quên được một người đã chẳng dễ dàng.Tìm lại một người khác lại càng khó hơn... Vậy mà...

- Á! Ê, cậu gì ơi giúp tôi với!!

Khôi giật mình bừng tỉnh. Cậu đưa mắt nhìn sang. Bên một góc nhỏ trên bờ tường có một cô gái tầm tuổi cậu. Mái tóc ngắn ngố ngố như quả bí ngô. Mặc một bộ đồ xộc xệch nửa trên nửa dưới khéo đến nỗi nhìn vào sẽ khiến người đối diện cười nghiên ngả.Thật là kỳ lạ

Cô gái nhảy từ bức tường nhà cậu xuống. Khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu có chút xước xác. Cô lận đận chạy đến chỗ cậu, thở hồng hộc nói:

- này cậu đẹp trai cậu có biết chút gì về cậu chủ căn nhà này không?

Khôi nhíu mày một cái. Thoáng nghĩ rồi bình tĩnh lại, lạnh lùng trả lời:

- không biết

Cô gái nghe vậy có vẻ hớn hở nói:

- Chà vậy cậu cũng là phóng viên giống tôi à. Cậu lợi hại nhỉ. Trèo vào đây còn nhanh hơn cả tôi. Kể cậu này hôm nay tôi nhất định phải moi tin về mối tình truyền kỳ của cậu chủ nhà này. Cậu có từng nghe nói về cô gái tên Tường Vy không?

Khôi nhìn xa xăm. Bâng quơ nói:

- Là một người rất đáng yêu. Đôi lúc hơi ngốc một chút. Rất thích dựa dẫm vào người khác. Hay làm nũng. Hay khiến người khác mềm lòng. Hay... Khiến nhiều người rung động... Cũng rất hay làm tổn thương người khác.

Mắt cô gái kia sáng lên, nghiên đầu nhìn cậu.Cười nhẹ hỏi:

- Cậu thk người ta à?

- ừ.

- Vậy còn cô ấy?

Ánh mắt cậu đượm buồn. Vừa cười vừa đáp:

- Không phải tôi. Người cô ấy thích cho đến lúc dời khỏi thế giới này cũng không phải tôi. Một mình tôi yêu cô ấy, còn cô ấy lại một mình yêu người khác.Tôi đã tìm đủ mọi cách giữ cô ấy ở bên mình nhưng...

- Cậu biết không tôi cũng giống cậu từng rất yêu một người...

Cô gái đó ngắt lời cậu. Cậu giật mình khi nhìn thấy trên khuôn mặt phúng phính, ngây thơ, còn non nớt chưa trưởng thành ấy đã xuất hiện những giọt nước mắt. Ánh mắt rất buồn, rất từng trải, rất tự nhiên nhưng cũng rất đau lòng:

- Nhưng tôi khác cậu.Việc dũng cảm nhất tôi từng làm không phải là cố chấp yêu anh ấy...mà là có thể giả vờ điềm nhiên khi nghe câu chuyện tình yêu của anh ấy với người con gái khác.

Khôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô gái đang nghẹn ngào nói. Cậu cứ nhìn vậy thôi,cái nhìn thật kỹ và thật chăm chú.

Tí tách

Tí tách

Cơn mưa mùa hè hôm nay đến sớm. Bất chợt và không báo trước. Trong cơn mưa, giống như đang có một phép màu chữa lành hết tất cả. Cậu hiểu ra nhiều thứ, nhiều điều. Tự nhiên hiểu rồi sẽ bớt đau hơn, một chút thôi cũng được. Cứ chậm, cứ chậm,cứ chậm rãi, cứ từng tý từng tý như thế... Vậy cũng tốt. Khôi đứng dậy, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình. Ân cần cúi xuống che mưa, che gió cho cô gái còn đang ngẩn ngơ kia.

Cô chợt giật mình, cảm thấy ướt lạnh. Nhưng cũng cảm giác được sự ấm áp từ chiếc áo của ai đó. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt thật dịu dàng mà có chút chăm sóc, an ủi:

- Khóc đủ rồi thì mau đi tránh mưa đi. Lần đầu thì không sao nhưng nếu là lần sau sẽ bị cảm đấy.

Khôi nắm lấy đôi tay đang cứng đơ như đá kia, cùng dắt tay nhau bước vào trong nhà. Đôi bàn tay ấy cứ vậy mà tự nhiên gặp nhau, chạm vào nhau, đan lấy nhau. Tình yêu và định mệnh hệt như một nhà ảo thuật gia. Từ chiếc mũ lắm chiêu trò của ông ta biết đâu bạn còn tìm được thật nhiều bất ngờ nữa. Phải ko nào? Ai biết chuyện gì sẽ đến? Sẽ xảy ra?

Thanh xuân đi qua sẽ có một thanh xuân khác

Câu chuyện này kết thúc sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện khác.

Vì..

Mỗi người đều có một thanh xuân

...đặc biệt của riêng mình,

Không nhất định phải long trời lở đất

..Nhưng chắc chắn sẽ cảm động

.....đến khắc sâu.

~~

~~~Hết~~~~~