Tên của tôi là Đỗ Hải Vy. Là một cô tiểu thư chính cống. Bố tôi là một nhà thiết kế thời trang, ông khá nổi tiếng đấy.Những bộ quần áo,váy vóc do đôi tay tài hoa của ông thì phải gọi là đẹp đến lắc mắt luôn.Đó là người tôi yêu quý nhất trên đời đấy. À đâu còn cả mẹ nữa nhỉ. Ừm, mẹ tôi thì là một doanh nhân, bà có một công ty xuất khẩu vải.Bà giỏi cực í,vừa hỗ trợ công việc cho bố, vừa đảm đang chăm sóc gia đình. Mẹ là người phụ nữ hoàn hảo nhất trong mắt tôi đấy. À quên. Nên nói thêm một chút về tôi nhỉ.Tôi năm nay mới nên cấp 3.Vừa tròn 15 tuổi. Theo như bố mẹ miêu tả tôi là một cô bé vô cùng cứng đầu.Nếu đã thích thứ gì thì phải có cho bằng được mới thôi.Lại thêm lúc nào cũng có những suy nghĩ quái lạ, oái oăm chẳng giống ai.Ví dụ như hồi còn bé, những đứa con gái khác lúc nào cũng thầm ngưỡng mộ Lọ Lem khi nàng là người có cho mình những điều hạnh phúc nhất. Nào là giầy thuỷ tinh, bà tiên, hoàng tử, lâu đài, Vương miện. Còn tôi, lại trái ngược vs suy nghĩ ấy. Tôi thấy thật sự khâm phục ko phải Lọ Lem mà là chàng hoàng tử đó cơ, một người con trai dám lật tung mọi ngõ ngách để kiếm tìm tình yêu đích thực. Các bạn biết không tôi luôn mơ ước mình sẽ giống như chàng hoàng tử ngày xửa ngày xưa kia, dũng cảm, tự tin và kiên trì đến cùng để có thể tìm thấy một nửa hoàn hảo của mình... Nhưng... Đến lúc gặp được rồi.. Mới biết chuyện đó ko phải lúc nào cũng dễ dàng cả... Thời thanh xuân, tuổi 16, khoảng khắc cấp ba tươi đẹp, rạng ngời của tôi cũng vì chân lý này...mà dừng chân một bước...Dương Kính Lâm...người con trai đó, mối tình đầu đó đã khiến tôi chậm lại... Một chút... Yêu là gì? Là theo đuổi... - Cậu muốn ăn gì? Sở thích là gì?Cao bao nhiêu? Thói quen? Mẫu bạn gái?Có thk tôi ko? - Cậu thật phiền phức - Không nói đúng ko? - Đúng là rất phiền phức - Không nói thì tôi sẽ tự tìm hiểu. Cậu, nhất định sẽ thk tôi!!!- nói nhảmYêu là gì? Là cuồng nhiệt - Bỏ ra!! - Không thk. Cậu vốn là của tôi. Muốn ôm, muốn hôn,muốn đụng chạm là quyền của tôi. Không tới phiên cậu quyết định!!! - nói nhảm!! - tức giận? Còn tức giận nữa là tôi hôn cậu đấy!!! - Bỏ ra!!! Yêu là gì? Là ghen tuông - Nhìn cái gì, không được nhìn cô gái khác. Cậu chỉ đc nhìn tôi!!! Mình tôi thôi!!! - Đó là cô giáo! - Cô giáo? Cô giáo thì ko phải con gái chắc? - nói nhảm- Nghe cho rõ!! Cuộc đời của cậu chỉ có một người con gái là tôi!!! Mình tôi thôi!!! Yêu? Là từ bao giờ nhỉ Ánh nắng chói chang và giọng nói trầm ấm ngày khai giảng... - Tên của tôi là Dương Kính Lâm, thủ khoa của trường. Tôi không giàu, không gia thế, không chỗ dựa giống như người khác. Nhưng tôi là người kiên trì. Tôi đã chọn nơi này... Thì nhất định tôi sẽ bám trụ đến cùng...Yêu? Cũng rất đau- Tôi sẽ đi khỏi đây. Đừng...thích tôi nữa.- Chẳng phải cậu nói sẽ bám trụ đến cùng sao. Ở lại đi mà, cậu là của tôi mà!!!Đừng đi...được ko? - thời gian sẽ trôi. Ai rồi cũng thay đổi. Cậu cũng vậy thôi... Sẽ có lúc cậu không còn thích tôi nữaYêu? Đau đấy... Nhưng...vẫn khiến bản thân hy vọng nhiều - KHÔNG BAO GIỜ!! KHÔNG BAO GIỜ CẬU NGHE CHƯA!! NGOÀI CẬU RA TÔI SẼ KHÔNG THK AI KHÁC!! CHO DÙ CÓ CHẾT VẪN SẼ THÍCH CẬU!!!! - Vậy thì... đợi đi. Đợi tôi trở về.Nếu vẫn thích tôi... Thì...tôi sẽ là của cậu.. Yêu? Là một người thôi, từ đầu đến cuối vẫn chỉ thích một mình cậu ấy.Cho dù vậy, tôi cũng quá mệt mỏi rồi - Cậu... Có còn thích tôi không? - Có chứ... Nhưng mà... Cậu không phải là của tôi đâu.Chúng ta hủy bỏ lời hứa đó nhé? Sẽ là ngọt ngào, Sẽ là đắng cay, sẽ là ngốc nghếch và sẽ là chia ly. Câu chuyện của tôi...là để yêu cậu ấy. Đúng thế... Chỉ vậy... mà thôi. ******* (Đừng khóc, Đừng ngốc nữa nhé!-phần 2)**********