Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Chương 57

Vu sau khi đặt hành lý xuống mới mỉm cười trả lời:

- Vu là bạn cùng phòng của cậu

Dương nhìn cô bạn mới đến.Nom trông phong cách thật kỳ lạ.Khuôn mặt với nụ cười của Vu làm cậu hơi ngẩn người.Nó vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.

- Vu chào cậu cậu cũng là học sinh ở đây à?

Dương giật mình hoàn hồn,vui vẻ trả lời:

- Ờ, bạn cùng phòng phương à?Có gì chăm xóc bạn gái giúp tôi nhé.

Vu choàng tới ôm Dương một cái mặc cho đôi mắt ngạc nhiên của cậu cô bé tiếp tục chạy sang ôm chặt Phương.Rồi khi buông tay cô bé nắm tay hai người mỉm cười giọng nói từ tông ấm chuyển lên tông trầm khàn cuốn hút:

- Vu thích có thêm nhiều thứ lắm.Nhất là chăm xóc một ai đó đấy...

***

Trời tối.Dương dọn đồ về căn nhà cậu thuê trọ.Vì Bố làm thiết kế ở nước ngoài nên từ bé cậu đã tự lập.Mẹ cậu là một họa sĩ.Do bố mẹ làm trong lĩnh vực nghệ thuật nên từ bé mẹ đã muốn cậu đi theo con đường ấy.Nhưng cậu đã chọn con đường trái ngược họ khi trở thành một vận động viên bơi lội.Cậu có giải thưởng và đạt được thành công của riêng cậu dù bố mẹ không coi trọng nó.Dương tự nuôi sống mình có bạn gái và 1 tài khoản ổn định.Cậu sẽ vào Đại học nghệ thuật theo ý của bố mẹ như đưa ra một điều kiện nếu thất bại và cậu đã dành cho mình một phương án dự phòng đúng nghĩa.

Nằm trên giường, bỗng dưng bên tai văng vẳng tiếng nói ấy:

- Vu thích có thêm nhiều thứ lắm.Nhất là chăm xóc một ai đó đấy...

Nụ cười rất hấp dẫn cả chất giọng cũng thế.Cậu chợt bật cười.Chính ra,làm cậu phải nhớ đến thì ngoài Phương cô gái kia là người đầu tiên...Ấn tượng đầu thật khó quên làm sao.