Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Chương 61

Ngoài cửa sổ đang trở trời,mưa rơi ngoài hiên lách tách lộp bộp nghe rất vui tai.Phương ở lại muộn do phải làm việc của trường,hầu như sân trường vắng lặng vì mọi người đã về hết.Phương giơ tay hứng lấy những giọt mưa ngoài hiên,bỗng nhiên nghĩ đến Dương,Phương bật cười.Hồi trước cũng có mưa,nụ cười và chiếc ô an toàn của cậu,những điều ấm áp khiến trái tim cô bé trao đảo,dòng chảy thanh xuân thật ngọt ngào.

- Sắp tối rồi không về à Phương?

Thầy phụ trách bước đến gần.Khuôn mặt trung niên hiền hậu hỏi thăm:

- Hay ở lại đến khi tạch mưa rồi thầy chở về.

- Vậy có phiền thầy quá không?

Ông đặt tay lên vai Phương,ánh mắt bỗng dưng trở nên gian xảo.Ông ta cười sắc lẹm:

- Không phiền không phiền!Ai mà lại thấy phiền với một cô học trò xinh đẹp như em chứ?

Đoàng

thời tiết âm u và mưa đang dần trở nên đáng sợ.Với một tia sét rạch ngang bầu trời về đêm càng đen tối...mịt mù.

***

Rinh

Rinh

Trong ký túc xá chiếc điện thoại rung lên.Ai đó đang gọi đến,gấp gáp và vội vàng như tiếng chuông đang kêu vậy.

Nhưng cho dù nó vẫn kêu kiên trì bao lâu thì chủ nhân của nó cũng không thèm liếc mắt tới.

Đôi mắt kia đang say đắm thưởng thức một thứ khác...

Chiếc váy ngủ màu đỏ dưới cơn mưa như nở rộ rực rỡ-mỏng manh và tinh tế.Một cô bé đang nhảy múa,mái tóc kết xương cá lúc lắc theo từng chuyển động.Nụ cười duyên dáng tươi trẻ.Cơ thể hoà tan trong âm thanh dịu ngọt của từng hạt mưa.

Nhạc đang chạy

Tim đập nhanh

Tiếng nói đưa đẩy sai khiến đầy gọi mời:

- Ở đây xem nốt điệu múa này của Vu đến khi mưa tạnh.Dương nhé?

- Được thôi.Khoảnh khắc này tôi sẽ dành cho cậu.

- Cậu sẽ dành cho Vu tất cả chứ?

- ừ...tất cả

Ác mộng và giấc mơ,hạnh phúc và bất hạnh,tình yêu và thù hận...tất cả đều đã bắt đầu...