Đến giờ ăn tối, Phùng Nghiên gọi cả dì Châu lẫn bác tài xế riêng của Bạch Tề cùng ở lại dùng bữa. Ban đầu họ còn định từ chối, tuy nhiên dưới sự cương quyết của 'Bạch Thụy Hoan', hơn nữa Bạch Tề cũng không tỏ vẻ gì là phản đối, họ mới đành ái ngại ngồi vào bàn.
Không khí ban đầu còn có chút ngượng ngùng, thế nhưng Bạch Tề vốn dĩ là người vui tính, chỉ dăm ba câu đùa đã khiến bàn ăn sôi nổi hẳn lên, mà thái độ của Bạch Thụy Hoan cũng rất hoà nhã, dễ nói chuyện hơn so với trước đây rất nhiều, khiến tâm tình mọi người trong nhà đều bất giác được thả lỏng, vừa vui vẻ tán gẫu trên trời dưới đất, vừa cùng nhau thưởng thức các món ngon. Sau khi ăn uống no say, Bạch Tề liền gọi cô lên thư phòng nói chuyện. "Thủ tục ly hôn của con và Ám Dạ Minh thế nào rồi?" Tuy ông ở Canada nhưng vẫn có cách nắm được tình hình diễn ra trong nước, từ sau khi vụ tai nạn kinh khủng đó xảy ra, ông không một giây một phút nào yên tâm về đứa con gái rượu của mình. "Ngày mai sẽ lên toà hoà giải lần cuối, con cũng hi vọng chuyện này nhanh chóng kết thúc." Phùng Nghiên cúi đầu khiến người ta nhìn không rõ biểu tình, cô đặt tách trà Long Tỉnh vừa pha xuống trước mặt ông: "Ba, dùng thử loại trà mới này đi, phải uống nhân lúc còn nóng thì mới bảo đảm được mùi vị!" "Con thật sự ổn chứ? Nếu không thì..." "Ba." Phùng Nghiên vội ngắt lời ông, cô bình tĩnh đối diện với đôi mắt tràn ngập lo âu kia: "Lúc ba nói chuyện con muốn ly hôn cho Ám Dạ Minh biết, trong lòng cũng hiểu được đó mới là điều tốt nhất cho con phải không?" Cô mỉm cười đầy vẻ trấn định: "Con đã quyết định rồi thì sẽ không đổi ý!" Bạch Tề gật đầu, cảm thấy cả người như buông xuống được gánh nặng. Đứa trẻ này, quả thật đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều! "À, con và cậu ấm nhà họ Thôi quen biết nhau từ lúc nào thế?" Ông Bạch nhanh chóng chuyển chủ đề. "Tình cờ gặp vài lần thôi ạ, cũng không tính là thân quen gì." Phùng Nghiên bâng quơ đáp, chợt nhớ đến chuyện vừa xảy ra lúc chiều: "Chẳng lẽ ba đã biết Thôi Tử Ngạn từ trước đó rồi sao?" "Ừm, ba và ông già nhà nó có chút giao tình, dạo gần đây còn cùng nhau hợp tác ở vài hạng mục làm ăn..." Bạch Tề nhấp một ngụm trà để thông giọng: "Thằng nhóc đấy có vẻ để tâm đến con." Phùng Nghiên nghe ra ẩn ý trong câu nói của Bạch Tề, cô thở dài: "Chẳng qua là cậu ta cảm thấy mới mẻ, muốn trêu chọc con thôi! Nếu ba và nhà bên đó có quen biết, vậy thì con cũng sẽ không chấp nhặt với Thôi Tử Ngạn làm gì." Rõ ràng chi tiết hai nhà họ Bạch và họ Thôi có qua lại với nhau không hề được nhắc đến trong truyện. Hơn nữa, dạo gần đây cũng có rất nhiều tình huống tương tự xảy ra, hoàn toàn là những sự việc nằm ngoài nguyên tác. Ban đầu Phùng Nghiên còn có chút trở tay không kịp, nhưng đến hiện tại thì xem như đã chai lì. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Thành thật mà nói, đây có thể xem là dấu hiệu tốt trên con đường thay đổi kết cục của nữ phụ phản diện, vậy nên cô mới cảm thấy chẳng có vấn đề gì. "Chậc, tuy đúng là nó nhỏ tuổi hơn con, nhưng cũng ra dáng đàn ông lắm! Ba thấy hay là con cứ cho nó một cơ hội đi!" Bạch Tề nửa đùa nửa thật nói. "Con và Thôi Tử Ngạn, chỉ có thể kết nghĩa chị em là cùng." "Ầy... Được rồi, ba có chút thông cảm cho thằng nhóc nhà họ Thôi rồi đấy!" Cả hai cùng nhau phì cười. Phùng Nghiên cảm thấy Bạch Tề quả nhiên là một người cha rất tốt, ông quan tâm lo nghĩ cho nữ phụ phản diện cả đời, vậy mà chờ đợi ông phía trước lại là thứ kết cục đầy thảm khốc kia... Càng nghĩ, cô lại càng hi vọng mình có đủ khả năng để xoay chuyển cốt truyện đến cuối cùng, tốt nhất là không để bất cứ sự việc dẫn đến mất mát đau thương nào diễn ra, ngược lại, ai cũng sẽ có được thứ kết cục mà mình hằng mong muốn. Phùng Nghiên thực sự tin rằng bản thân vẫn đang đi đúng hướng trên con đường này. ... Sáng hôm sau, Bạch Thụy Hoan và Ám Dạ Minh có mặt tại Toà theo lệnh triệu tập để tiến hành hoà giải lần cuối. Lần hoà giải này hiển nhiên không thành công, cả hai đều thuận tình ly hôn, cuối cùng được Toà án xét xử thông qua. "Bạch Thụy Hoan!" Phùng Nghiên vốn nghĩ mọi việc đã giải quyết xong xuôi, đang muốn rời đi thì bị Ám Dạ Minh ngăn lại. Đã được một khoảng thời gian kể từ lần cuối gặp nam chính, hắn vẫn mang theo bộ dáng mê hoặc chúng sinh như thường lệ, vest đen cùng giày da nghiêm chỉnh tôn lên khí chất uy nghiêm cùng lạnh lùng của người doanh nhân. Vừa thấy Phùng Nghiên dợm bước, hắn đã nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt cô. "Chuyện gì thế?" Phùng Nghiên đầy vẻ nghi hoặc hỏi. Ám Dạ Minh không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt cô như đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó, thế nhưng mọi chuyện lại không như hắn dự đoán. Sự lạnh lùng của người phụ nữ trước mặt thật sự khiến Ám Dạ Minh cảm thấy không được quen cho lắm... "Hôm đó cô đi cùng với Thôi Tử Ngạn, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?" Phùng Nghiên nghe xong liền sửng sốt. Nam chính gọi cô lại chỉ để hỏi có vậy thôi sao? Cơ mà chuyện này thì liên quan gì đến hắn ta? Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Phùng Nghiên cũng đưa ra được đáp án. "Tình cờ gặp nhau thôi, tôi và Thôi Tử Ngạn chẳng có quan hệ gì cả! Tôi sẽ không bắt tay với cậu ta quấy rối chuyện tình cảm của anh đâu!" Chắc chắn là Ám Dạ Minh đang e ngại việc kẻ thù của kẻ thù sẽ trở thành bạn. Đối với tính cách của Bạch Thụy Hoan trước đây, hắn thừa ra phần lo lắng này cũng chẳng có gì làm lạ. Việc tốt nhất hiện giờ chính là trấn an, để Ám Dạ Minh cảm thấy Bạch Thụy Hoan sẽ không gây ra bất cứ uy hiếp gì đến hắn. "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô cẩn thận, đừng để bị tên đó lợi dụng!" Ám Dạ Minh nhàn nhạt nói, sắc mặt bỗng chuyển tái một cách bất thường. Để ý kĩ thì, hình như phản ứng của nam chính hôm nay có chút lạ lùng, thậm chí lúc nghe thẩm phán nói chuyện ở trước Toà cũng không được tập trung cho lắm... Nhìn ánh mắt dần mất đi tiêu cự của Ám Dạ Minh, Phùng Nghiên buộc miệng hỏi: "Anh không khoẻ à?" Hắn đờ đẫn nhìn cô, hơi thở có phần nặng nề. Phùng Nghiên bèn đánh bạo tiến lên, chạm tay vào trán đối phương thử nhiệt độ, chưa gì đã bị sức nóng làm cho điếng người. Cái đệch, tình huống quỷ gì thế này?? Nam chính cư nhiên lại phát sốt trước mặt cô!