Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 69: Ghé thăm

Trải qua hai tháng, cuối cùng thực lực của Ngọc Tiêu Nhi cũng tăng lên đáng kể, từ một người bình thường nguyên khí ít kém chỉ trong hai tháng ngắn ngủi trở thành một tứ tinh triệu hồi sư. Không những vượt qua chỉ tiêu của Liên Cẩm Tú mà còn sớm hớn dự định.

Có lẽ cảm thấy nàng làm tốt nên dạo này sư phụ ít tới chỗ nàng hơn, tới bữa cũng là cung nữ khác mang vào chứ không phải sư phụ tư mình đưa vào nữa. Mà như vậy cũng tốt, nàng có thể tự do tung hoành ngang dọc rồi. Đến đây cũng đã hai tháng mà nàng vẫn chưa được biết Thiên Lăng quốc trông như thế nào nữa.

"Muội muội", giọng nói êm ả từ đâu đó cất lên khiến Ngọc Tiêu Nhi đang muốn đi ra ngoài chơi phải khựng lại.

"Trưởng tỷ", Ngọc Tiêu Nhi đứng ở cửa của tấm cung, không xa bước đến chỗ của nàng là một cái bóng xanh màu da trời.

Võ Uyển Thư đi đến chỗ nàng, bên cạnh một nha hoàn vẻ mặt xinh xắn đi theo hầu hạ. Nàng chính xà Xuân Hòa, cung nữ thân cận nhất của Võ Uyển Thư.

"Mấy ngày nay ta đến tìm muội nói chuyện, nhưng người bên trong nói muội mệt mỏi không muốn gặp người ngoài", Võ Uyển Thư vừa nói, lại không ngừng đưa mắt dò xét sắc mặt của Ngọc Tiêu Nhi xem nàng có thật không khỏe không.

"Muội không sao, tỷ vào trong chúng ta cùng nói", Ngọc Tiêu Nhi ái ngại nhìn Võ Uyển Thư, gượng cười mời nàng vào nhà.

Ngọc Tiêu Nhi trực tiếp cho Võ Uyển Thư vào phòng của mình rồi kêu người ra ngoài hết giống như lần trước, hai người đóng cửa lại rồi bí mật nói chuyện ở bên trong.

"Tỷ tỷ uống trà đi", Ngọc Tiêu Nhi rót một li trà đưa cho Võ Uyển Thư, trà còn nóng nên nàng chỉ cầm chứ không uống ngay.

"Tay muội khỏe lại rồi sao?", Võ Uyển Thư nhìn vào bàn tay linh hoạt của Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy hơi kì lạ liền hỏi.

Suốt hai tháng nay nàng đến đây để gặp Ngọc Tiêu Nhi, một là để nàng thích ứng với cuộc sống ở đây hơn, hai là để xem xét vết thương cho nàng. Nhưng mà hết lần này đến lần khác đều bị người ở đây từ chối. Ngày hôm nay ra hạn chót đến gặp thì vừa hay gặp nàng đi ra ngoài. Quan sát lâu cảm thấy Ngọc Tiêu Nhi không có vẻ bị bệnh, ngược lại da dẻ hồng hào mắt chứa tinh quang trông vô cùng khỏe mạnh. Đã vậy tay còn được chữa từ lúc nào không hay.

"Là một vị cao nhân được Mẫu hậu mới đến chữa trị, tay ta cũng đỡ hơn một chút rồi", Ngọc Tiêu Nhi ngồi xuống một chiếc ghế, vẻ mặt tươi cười nói dối mà không có điểm nào bị lộ.

Thật ra nàng cũng không sợ bị phát hiện, nàng biết chắc Võ Uyển Thư sẽ không dám điều tra kĩ lắm đâu

"Ra là vậy, mẫu hậu quả thật thương muội muội", nàng vừa nói, vừa nhấp li trà.

Hoàng hậu mời một cao đến để chữa cho muội muội sao nàng lại không biết vậy chứ.

"Tỷ tỷ, tỷ có thể nói sơ qua về Thiên Lăng quốc cho ta biết không", đôi mắt long lanh của Ngọc Tiêu Nhi nhìn vào Võ Uyển Thư thay cho một lời thỉnh cầu.

"Ừm, ta vốn dĩ muốn nói cho muội lâu lắm rồi", Võ Uyển Thư bỏ tách trà xuống, chuẩn bị kể lại một câu chuyện dài cho Ngọc Tiêu Nhi. Còn Ngọc Tiêu Nhi thì ngồi im chăm chú lắng nghe.

"Ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp có tất cả năm cường quốc và hơn mười tiều quốc và vùng lãnh thổ lớn nhỏ. Các tiểu quốc này đều phụ thuộc vào những cường quốc kia ví dụ như hàng năm đóng thuế, cống hiến sản vật quý. Nhưng chỉ duy nhất một tiểu quốc sống độc lập đó là Thiên Lăng quốc. Thiên Lăng quốc là quốc gia hòa bình nhất mà hơn một trăm năm qua không có chiến tranh hay tranh chấp với các quốc gia khác. Thật ra hơn một trăm năm trước, Thiên Lăng quốc là quốc gia hiếu chiến nhất nhì đại lục. Nhưng vì chiến tranh quá nhiều, nội bộ xung đột, chia thành nhiều phe phái khác nhau, nhân khí hao tổn, lòng người khô cạn. Để cứu vãn tình hình này, một phe phái đã đứng lên chiến đấu, đứng đầu là Võ gia. Võ gia lão tổ vốn chán ghét chiến tranh, sau khi quét sạch các phe phái khác, bình đinh Thiên Lăng, lên ngôi Hoàng đế. Từ đó tuyên bố lời thề không xung đột với các nước khác. Các con cháu của ông về sau cũng nói gương ông, sử dụng những cách cai trị sáng suốt nhất để không khiến đất nước rơi vào thảm cảnh một trăm năm trước đây. Mặc dù không có chiến tranh với các nước khác nhưng nội bộ các đời nhà Võ lúc nào cũng căng thẳng, nhất là khi quyết định người kế nghiệp. Vì vậy nên văn học ở đây phát triển hơn những nơi khác nhưng Võ học cũng phát triển không kém"

Nói xong, Võ Uyển Thư lấy lại tách trà để uống cho nhuận cổ họng.

"Hóa ra Thiên Lăng quốc lại có một quá khư như vậy, thảo nào ta không thấy nó được nhắc đến", Ngọc Tiêu Nhi ánh mắt vô đinh trên một khoảng không, miệng lẩm bẩm.

"Nhắc đến cái gì cơ?", Võ Uyển Thư khó hiểu hỏi lại.

"Không có gì", Ngọc Tiêu Nhi giật mình chối bỏ.

Chuyện về Phượng Nghịch Thiên Hạ nàng đã quyết định sẽ không nói ra cho ai cả,nếu không mọi người sẽ xúm lấy nàng ép nàng nói chuyện tương lại mất.

Võ Uyển Thư tuy tò mò nhưng thấy Ngọc Tiêu Nhi không muốn nói nên nàng cũng thôi.

Sau khi nói chuyện được một lúc thì Võ Uyển Thư đứng dậy đi về, Ngọc Tiêu Nhi tiễn nàng đến cửa sau đó quay vào trong.

"Công chúa, dạo này sao ta thấy người với trưởng công chúa có vẻ thân với nhau", a Thu đi đằng sau Ngọc Tiêu Nhi, nàng bất ngờ nhỏ tiếng nói.

"Dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ta, không lẽ ngươi muốn ta xa lánh tỷ ấy", Ngọc Tiêu Nhi quay lại.

"Ý em không phải như vậy, chỉ là thấy trước kia công chúa không có như vậy, với lại...", a Thu lúng túng đáp lại bỗng dưng nàng im lặng không nói gì nữa.

"Với lại làm sao?", Ngọc Tiêu Nhi khó hiểu, a Thu hôm nay sao lại kì lạ đến như vậy.

"Theo em biết, hồi trước Trưởng công chúa đã bí mật bảo người bắt nạt công chúa"

"Thật sự có chuyện này, nhưng không phải mẫu thân và phụ hoàng rất thương ta sao, tại sao lại để chuyện này xảy ra"

Chuyện này thật sự kì lạ, có lẽ lúc đó Võ Uyển Thư còn là Võ Uyển Thư chứ không phải Lê Uyển Thư xuyên vô đi. Có điều còn Hoàng Thượng và Hoàng hậu thì sao.

"Người mà trưởng công chúa nhờ đến lại là người trong lòng của công chúa, nên người mới không dám nói cho Hoàng thượng"

Thật sự còn có chuyện này, tuy rằng bây giờ Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy Võ Uyển Thư rất tốt, nhưng nàng vẫn nên đề phòng thì hơn. Dù sao trong quá khứ, Võ Uyển Thư đã từng làm gì nàng, nàng đều nhớ hết. Cái quá khứ đó nàng quyết không để nó lặp lại.

Võ Uyển Thư sau khi rời khỏi Ngọc Hòa cung, cảm thấy sống lưng có chút lạnh, không lẽ có người nhắc đến nàng sao.

Võ Uyển Thư không quay về tẩm cung của mình mà đi đến một tẩm cung khác. Trước mặt nàng là một tẩm cung được bài trí đơn giản như không có vẻ thiếu thốn. Đây là Dương Y cung, là nói ở của Hoa Quý Phi, nương thân sinh của Võ Uyển Thư.

Tuy không phải người thật sự sinh ra nàng như cũng là mẹ của chủ thân thể nên Võ Uyển Thư cũng có chút nghĩa vụ với nàng.

Nhiều năm qua, Hoàng thượng đã ít lui tới đây, có đến cũng chỉ ở lại chưa đến một khắc. Mặc dù lạnh nhạt là vậy nhưng hằng tháng vẫn chu cấp đầy đủ cho Dương Y cung, Hoa Dương Y sống ở đây coi như không thấy thiếu thốn, đồng thời cũng không bị coi thường.

Mà kể ra vị vua này cũng thuộc dạng chung thủy hiếm thấy, ngoài Hoàng hậu người mà ông yêu nhất và Hoa Quý Phi năm đó bị bắt phải lấy ra thì hậu cung không còn ai cả. Nhiều năm qua dưới sự cai trị dứt khoát của ông thì các thế lực trong triều đình rất cân bằng.

Vị Hoàng đế này có năm người con, ba nam hai nữ. Ba nam kia là do Hoàng hậu sinh ra, một người là Thái tử, người chắc chắn sẽ kế nghiệp Võ Lạc Phong, một người là Nhị hoàng tử Võ Lạc Nhân thông minh hiểu chuyện đặc biệt rất thông thạo về chuyện triều chính, đã từng nhiều lần giúp đỡ Phụ hoàng và Huynh trưởng nên rất được tin tưởng. Người cuối cùng là Võ Diễm Thành, tuấn tú ôn hòa, không hay can thiệp vào việc chính sự, là hoàng huynh mà Võ Ngọc Nhi yêu quý nhất. Cả ba đều kế thừa vẻ đẹp hoàn mĩ của cả Hoàng hậu và Hoàng thượng.

Còn hai vị công chúa, một người là trưởng công chúa Võ Uyển Thư, còn một người là Võ Ngọc Nhi. Nói về nhan sắc và tài năng thì Võ Uyển Thư hơn rất nhiều nhưng lại không sủng ái bằng Võ Ngọc Nhi chỉ vì mẫu thân nàng không phải người mà Hoàng đế yêu.

"Công chúa", cung nữ bên trong thấy Võ Uyển Thư đến, nàng vội vã nghênh đón.

"Nương ta đâu?", Võ Uyển Thư hời hợt liếc qua, chỉ để lại một câu hỏi.

"Quý phi đang chăm sóc cây cảnh", cung nữ kia không chậm trễ đáp lại.

"Ta biết rồi, hai ngươi ở bên ngoài này đi"

Nói xong Võ Uyển Thư men theo đường đến vườn hoa, nơi Hoa Quý phi đang đứng.

"Nương"

Một nữ nhân mặc chiếc áo màu vàng đang đứng tỉa cây, nghe thấy có người gọi mình thì giật mình ngước lên. Nhìn thấy con gái của mình, Hoa Quý phi tươi cười đáp lại.

"Thư nhi đến đó à"

Hoa Quý phi trông thật xinh đẹp, tuổi nàng so với Hoàng hậu là ngang ngửa nhau, sắc đẹp của nàng càng không kém hoàng hậu, nhưng đến cuối cùng cũng không có được tình cảm của phu quân. Từ khi Hoa thừa tướng chết, nàng đã từ bỏ hết rồi, hàng ngày chỉ yên ổn trong cung, trồng hoa thêu thùa. Chỉ cần không có người làm phiền là được.

"Nương lại làm công việc này nữa sao, chả may bị thương thì", Võ Uyển Thư đi đến, vẻ mặt lo lắng hiện lên.

"Cũng đâu phải mới lần đầu làm, ta sống ở đây cũng nhàn hạ, cũng phải kiếm chút việc gì đó để khuây khỏa chứ", Hoa Dương Y tươi cười nắm tay con gái của mình.

Võ Uyển Thư nhìn, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác chua xót, giá như khi xưa, Hoa Dương Y không lựa chọn con đường này thì biết đâu bây giờ bà đã có cuộc sống hạnh phúc.

Hòa Dương Y vẫn vui vẻ cười với con gái mình, nàng không biết trong lòng Võ Uyển Thư đang nghĩ gì cả.

"Ta nghe nói dạo này con qua lại với Nhị công chúa nhiều"

Võ Uyển Thư kinh ngạc, nương nàng bình thường yên phận trong cung, nhưng không ngờ những chuyện xảy ra bên ngoài nàng vẫn nắm bắt.

"Không sao đâu nương, bây giờ quan hệ giữa ta và nàng khác rồi rồi. Có khi cuộc sống sau này của hai mẹ con ta không phải khom lưng trước người khác nữa"

"Ta chỉ lo con bị ngươi khác ức hiếp thôi", Hoa Dương Y thở dài, bà đúng là người không tốt, từ nhỏ đến lớn vẫn không bảo hộ tốt cho con gái của mình.

Đến bây giờ thì tình cảm của nàng với hoàng thượng vẫn còn vương lại một chút, bởi vì đứa con này. Thứ duy nhất mà ngài thật sự dành tặng cho nàng.